Lưu Bằng một tay túm lấy nữ tử tươi ngon mọng nước kia hướng về phía ba người còn lại nói: "Đều tiến vào đi, không cần câu nệ, anh biết các em muốn cái gì, chỉ cần để cho anh đêm nay chơi thật sảng khoái, về sau cam đoan sẽ có chỗ tốt của các em." Nói xong Lưu Bằng không quản ba cô gái khác đang cao hứng.
Lôi kéo nữ tử tươi ngon mọng nước kia vào phòng, một phen kéo vớ của nàng xuống, chuẩn bị rút thương ra trận giết địch, bỗng cảm giác được đầu mình có chút choáng váng, trong lúc bất chợt Lưu Bằng cứ như vậy trực tiếp ngã xuống. Nữ tử tươi ngon mọng nước kia thét chói tai một tiếng.
Lưu Bằng tỉnh lại thì đã xuyên không, hơn nữa còn xuyên không đến trên thân thể một thiếu niên không biết thân phận, càng không biết đây là triều đại nào. Hai mắt vô thần trong chốc lát, trong mắt Lưu Bằng phát ra ánh mắt có ý vị sâu xa.
Lưu Bằng nằm trên giường sửa sang lại những mảnh ký ức vỡ vụn của thiếu niên, kết luận làm hắn giật nảy mình, hoàng đế hiện tại là Lưu Hoành, hơn nữa hắn còn là dòng họ Hán thất. Hầu duệ của Bành Dương Vương Lưu Xung, con trai thứ chín của Hán Minh Đế. Phụ thân tên là Lưu Thành, tước vị là An Dương Hầu.
Hoàng đế khác Lưu Bằng có thể không biết, nhưng Lưu Hoành thì hắn vẫn biết, cả đời hoang dâm vô đạo, tại vị chỉ 20 năm đã bộc phát khởi nghĩa khăn vàng, sau khi chết lại xuất hiện tam quốc, vô số mưu sĩ cùng võ tướng nhao nhao hiện thân, kéo dài hơn trăm năm tam quốc.
Kết quả như vậy làm cho Lưu Bằng không biết làm sao đây, thế mà lại xuyên qua thời đại mạng người không bằng mạng chó này, trong lòng thầm nghĩ: "Xem ra lần này là chơi lớn rồi, về sau cũng không biết, có thể ở trong loạn thế này bảo trụ tính mạng hay không đây.”
Ngay khi Lưu Bằng đang ngủ trên giường than thở, cửa phòng bị mở ra, một nữ tử mặc váy dài màu xanh cổ đại, trong tay bưng một chén thuốc đi vào, bước chân nhẹ nhàng đến trước mặt Lưu Bằng.
Hiện tại Lưu Bằng đang suy nghĩ làm thế nào có thể bảo trụ tính mạng, đối với nữ tử vừa tiến vào này cũng không có cẩn thận quan sát như kiếp trước.
Nữ tử mặc váy dài màu xanh lá cây đặt bát thuốc lên bàn, đi đến bên cạnh Lưu Bằng, thấp giọng nói: "Tiểu Hầu gia, nô tỳ bưng thuốc tới, ngài hiện tại uống luôn sao? "Nữ tử nói xong thấy hai mắt Tiểu Hầu gia nhìn chằm chằm mình, trong lúc nhất thời, mặt xấu hổ đỏ bừng.
Lưu Bằng lúc trước không có nhìn kỹ nữ tử này, hiện tại vừa nhìn đã kinh hãi, nữ tử này so với những ngôi sao nổi tiếng kiếp trước chơi qua, nhan sắc cũng không kém. Dáng người cao gầy, khuôn mặt hình lá liễu, làn da trắng nõn.
Lưu Bằng biết rằng bây giờ hắn không thể biểu hiện quá mức, không thể làm như khiếp sợ, hỏi: "Tại sao lại có một con nhện trên khuôn mặt của ngươi?”
Lục y nữ tử nghe được lời của Lưu Bằng, “a” một tiếng thét chói tai, vội vàng chạy ra ngoài. Lưu Bằng nhìn lục y nữ tử chạy ra ngoài, đứng dậy xuống giường bưng chén thuốc trên bàn lên, cố nén buồn nôn, nắm lấy mũi uống thứ thuốc đen xì.
Lưu Bằng uống thuốc xong, trở lại trên giường nằm xuống thầm nghĩ: "Tam quốc này chính là loạn thế, mình một là không có công phu gì, hai là cũng sẽ không phát minh ra cái gì, làm sao mới có thể ở loạn thế này đứng vững đây.” Suy nghĩ trong chốc lát, Lưu Bằng cảm thấy trước tiên vẫn nên học võ công, sau này không giỏi cũng có thể làm võ tướng tam lưu.
Ngay khi Lưu Bằng đang suy nghĩ làm thế nào để bảo vệ tính mạng, trong phòng có một vị trung niên tướng mạo uy nghiêm, Lưu Bằng biết hắn là phụ thân của thân thể này, nằm ở trên giường cố hết sức nói với người trung niên: "Hài nhi bất hiếu, làm cho phụ thân lo lắng.”
Lưu Thành khẽ nhíu nhíu mày, thầm nghĩ: "Xem ra Bằng Nhi nhớ ra rồi, thật sự là trời phù hộ Lưu Thành ta.” Mừng rỡ nói với Lưu Bằng đang nằm trên giường: "Bằng nhi, ngươi là con cháu Hán thất, cháu nội của Bành Dương Vương, về sau không thể cùng những thôn phu sơn dã kia đánh nhau cùng một chỗ nữa.” Lưu Bằng nghe xong lời Lưu Thành nói thầm nghĩ, “xem ra hắn không nhìn ra cái gì, về sau phải cẩn thận một chút, không thể lộ ra chân tướng.”
Lưu Bằng nằm ở trên giường làm bộ vất vả nói: "Hài nhi nhớ kỹ lời dạy của phụ thân, về sau tuyệt đối không dính vào với chúng.” Nghe được lời hứa của Lưu Bằng, Lưu Thành suy nghĩ một chút nói: "Qua một thời gian, chờ ngươi khỏe lại, phụ thân sẽ giáo huấn học hành bài vở của ngươi. Trong khoảng thời gian này, ngươi cứ yên tâm ở nhà ôn tập.” Lưu Thành nói xong xoay người đi ra ngoài.
Lưu Bằng nghe được lời Lưu Thành nói lại thầm nghĩ: "Đông Hán phổ biến là tứ ngôn thi (thơ bốn chữ), tuy rằng ở kiếp trước mình cũng hiểu một ít thơ cổ, nhưng đều là nửa tinh nửa thông. Xem ra khoảng thời gian này thật sự cần phải học tập thơ từ của cổ nhân.”
Từ ngày đó về sau, Lưu Thành sai thêm vài gia nô cùng thị nữ hầu hạ Lưu Bằng, lúc mới đầu Lưu Bằng đối với chuyện người khác hầu hạ mặc quần áo, rửa mặt, còn có chút kháng cự. Về sau cũng chậm rãi tiếp nhận, ngoại trừ mỗi ngày học thi phú, lễ tiết. Cũng từ trong miệng mấy gia nô kia biết được chuyện vặt vãnh trước kia của mình.
Tuy rằng Lưu Bằng tiếp nhận một ít ký ức của thân thể này, nhưng rất nhiều điều cũng không quá rõ ràng. Từ trong miệng mấy gia nô kia biết được, hắn là con trai duy nhất của An Dương Hầu Lưu Thành, mẹ đẻ khi hắn còn rất nhỏ đã qua đời.
Lưu Bằng từ nhỏ không có mẫu thân quan tâm, tính cách cũng chậm rãi biến thành phản nghịch, cả ngày chỉ biết đánh nhau chọi gà, không tu quân tử lục nghệ (lễ nghĩa, âm nhạc, cung tên, cưỡi ngựa, biết chữ, tính toán).
Lưu Thành bởi vì chỉ có một đứa con trai như vậy, đối với hành động của hắn cũng là mở một mắt nhắm mắt. Tuy rằng Lưu Bằng chỉ là đánh nhau ẩu đả, cũng không làm ra chuyện gì thương thiên hại lý, nhưng hạ nhân cả Lưu phủ đều biết vị tiểu hầu gia này tính tình nóng nảy, tính cách như lửa, điển hình là thế gia quần là áo lụa.