Cố Niệm đi vào cửa hàng mua đồ . Bên trong cửa hàng đang phát sóng quảng cáo nhân ngày thất tịch .
Cố Niệm lúc này mới phát hiện , thì ra ngày mai là đêm thất tịch rồi . Cô gãi đầu , tiến đến quầy bán nước hoa .
" Xin chào , tôi muốn lấy loại này ." Cố Niệm đưa tờ giấy cho nhân viên bán hàng .
Nhân viên nhìn một lúc : " Thật xin lỗi , loại nước hoa này đã được bán hết rồi ạ ."
" Không thể nhập hàng mới sao ?" Phương Hủ Hủ rất thích loại nước hoa này .
Nhân viên lắc đầu : " Hôm qua các cửa hàng trong thành phố D đều bán hết loại nước hoa này rồi ."
Cố Niệm cười , thật trùng hợp .
" Cô có muốn chọn loại khác không ?"
Cố Niệm lắc đầu : " Cảm ơn , không cần đâu ." Vừa quay người nhìn xung quanh , chân cô như bị đóng đinh lại .
Là Chu Hảo Hảo .
Chu Hảo Hảo cũng nhìn thấy cô .
" Cô trở về rồi sao ?" Giọng nói Chu Hảo Hảo vang lên . Cô ta mặc chiếc váy liền áo dài tới đầu gối , khí chất thanh lịch , tao nhã . Vẫn giống hệt trước kia .
Cố Niệm một tay xách chiếc túi để đồ lớn , trong túi là đủ các loại thuốc màu , vừa cũ vừa thiếu sức sống . Mà trên tay còn lại là một chiếc túi xách của một nhãn hiệu ngoại quốc nào đó .
Hai người đối mặt thực sự là một trời một vực .
Thời gian qua đi , sắc đẹp dần tàn phai .
" Phải ." Sắc mặt Cố Niệm bình thản khiến người khác không thể đoán được suy nghĩ của cô .
Không khí ồn ào trong cửa hàng bị một trận khí lạnh thổi qua . Hai người đều có suy nghĩ riêng mình .
Chu Hảo Hảo đưa tay gạt nhẹ mấy sợi tóc trước trán , ngón tay áp út có đeo chiếc nhẫn tinh xảo lấp lánh . Cố Niệm thấy rất đẹp nhưng sắc mặt cô không thay đổi .
" Tôi có việc , đi trước nhé ." Cố Niệm chưa từng nghĩ trở về cô có thể nói chuyện với người bên cạnh anh ta như vậy .
Chu Hảo Hảo gật đầu , nhìn theo bóng dáng cô , lông mày dần nhíu lại .
Cô đi thẳng một mạch nhưng trong lòng lại sinh ra một chút bất an .
Chu Hảo Hảo mua nước hoa xong liền đến công ty của Tống Hoai Thừa . Nhân viên công ty đều biết thân phận của cô , tất nhiên không ai dám cản . Chu Hảo Hảo đến phòng làm việc của anh : " Hoài Thừa ..."
Tống Hoài Thừa rời mắt khỏi quyển báo : " Sao lại đến đây ?"
" Nhớ anh chứ sao ." Chu Hảo Hảo tiến đến ôm cổ anh , thân mật hôn nhẹ lên má anh .
" Mới đổi nước hoa ?" Tống Hoài Thừa nheo mắt lại .
" Chẳng phải nói đổi nước hoa là thay đổi cả tâm trạng sao ? Có dễ ngửi không ?" Chu Hảo Hảo nhìn vào mắt anh , bốn mắt nhìn nhau , ở khoảng cách gần như vậy nhưng cô không thể hiểu nổi anh .
Tống Hoài Thừa cong khoé miệng : " Cũng không tệ ."
" Đang xem gì thế ?"
" Thiết kế nội thất ." Tống Hoài Thừa mở một trang : " Mấy ngôi nhà này khá được ."
Chu Hảo Hảo nhìn qua : " Phải , nhìn rất lạ mắt , rất hợp với phòng tân hôn của chúng ta , hay chúng ta gọi cho công ty này đi ."
Tống Hoài Thừa im lặng một chút : " Được thôi , vậy để anh bảo thư kí liên hệ ."
Khi Cố Niệm trở lại phòng tranh ' Hủ Hủ như sinh' , Phương Hủ Hủ vừa kết thúc một tiết dạy , học sinh cũng về gần hết : " Nước hoa của mình đâu ?"
" Hết hàng mất rồi ." Cố Niệm dùng tay trái xoa tay phải . Tay phải vừa xách đồ nặng chút đã run run không ngừng . Phương Hủ Hủ thở dài : " Chán quá , tay làm sao vậy ? Lại đau ?"
" Ừ , chắc trời sắp mưa rồi ."
Phương Hủ Hủ nhìn tay cô : " Hôm nào đến chỗ Lục Diệp Thanh kiểm tra đi ."
Cố Niệm cười : " Anh ấy là bác sĩ phụ khoa , không phải bác sĩ ngoại khoa ." Cô xua tay : " Không sao đâu , cũng quen rồi . Đúng rồi , hôm nay vừa ra khỏi cửa hàng mình gặp phải Chu Hảo Hảo ."
" Có đánh con tiện nhân ấy một trận không ?" Phương Hủ Hủ hung dữ .
" Giáo viên Phương , là một tấm gương tốt , cần chú ý hình tượng ."
Phương Hủ Hủ tiện thể ngồi xuống tờ báo : " Lúc trước do cậu cảm thấy cô ta đơn thuần nên bị đâm lén sau lưng . Còn có Tống Hoài Thừa kia nữa , đều là cá mè một lứa , chỉ biết cấu kết với nhau làm chuyện xấu ."
Nghe được tên anh , Cố Niệm cũng chỉ hơi nhếch miệng lên , dáng vẻ bình thản giống như anh không có quan hệ gì với cô .
Phương Hủ Hủ cắn chặt răng . Sau khi Tống Hoài Thừa li hôn với Cố Niệm , làm ăn càng lúc càng tốt , mấy năm nay không biết thu lãi đến bao nhiêu . Lúc trước bác Cố có dự án xây dựng trung tâm thương mại cũng bị anh ta mua , hiện giờ chỗ đó thay đổi rất nhiều .
Phương Hủ Hủ cảm thấy ông trời rất bất công .
Cố Niệm sai chỗ nào ? Rõ ràng cô ngốc kia không thù không oán với anh chút nào . Cô ấy cái gì cũng không biết nhưng lại bị anh trả thù .
Chỉ mong qua 4 năm cô có thể thực sự buông tay .
Buổi tối Tống Hoài Thừa dùng cơm tại một khách sạn gần phòng vẽ . Tổng giám đốc công ty đối phương là người phương Bắc , có ý mời rượu , một ngụm , một ly , hào khí ngất trời .
Tống Hoài Thừa cũng uống không ít .
Sau khi dùng bữa xong , anh lên xe : " Chờ chút , tôi hút điếu thuốc ."
Tài xế không nói gì .
Tống Hoài Thừa không thích hút thuốc , nhưng mấy năm nay số lần anh hút càng lúc càng tăng . Anh nhìn ra cửa sổ , ánh mắt nhìn sang phía đối diện .
Năm đó Phương Hủ Hủ và Cố Niệm bán cổ phần phòng tranh đi , phòng tranh kia bị người Pháp mua lại , đến nay vẫn còn nhưng là vật đã đổi chủ .
2 năm sau Phương Hủ Hủ mở lại phòng vẽ tại thành phố D . Tống Hoài Thừa có đến xem ngày khai trương , ở cảnh tượng náo nhiệt hôm ấy , trước cửa có năm sáu người đứng .
Anh chỉ thấy Phương Hủ Hủ .
4 năm trước , sau khi Cố Chu Đạo bị phán phải vào tù , anh không hề nghe thấy tin tức nào của Cố Niệm .
Hút xong điếu thuốc , cuối cùng anh cũng tỉnh táo : " Lái xe ."
Tài xế khởi động xe .
Lúc sắp đi Tống Hoài Thừa liếc mắt ra ngoài , chính là cái liếc mắt này ... : " Chờ chút ."
Có người bước ra phòng vẽ , là thân ảnh quen thuộc đối với anh . Ánh mắt Tống Hoài Thừa dừng lại .
Đêm rồi , cô đang nói gì đó với người mặc đồng phục học sinh . Cô mặc một chiếc quần bò màu bạc , bên trên là chiếc áo sơ mi màu xanh lá , tóc buộc đuôi ngựa , trong lúc nói chuyện khẽ đung đưa .
Tống Hoài Thừa không thấy rõ mặt cô , nhưng trong đầu lại hiện ra dáng vẻ lúc cô học đại học , lông mày nhíu lại .
Từ Hành từng hỏi anh , rốt cuộc cảm giác anh đối với Cố Niệm là gì ? Anh không đáp .
Cố Niệm tiễn học sinh xong thì đứng hóng gió một chút .
Tống Hoài Thừa vẫn ngồi im trong xe , đến tận khi Cố Niệm vào anh mới bắt đầu đi .
Thế giới vẫn luôn có nhiều chuyện không thể giải thích nổi . Người không muốn gặp lại dễ dàng gặp lại .
Cố Niệm quay lại thành phố D không muốn gặp nhất là người có liên quan đến Tống Hoài Thừa . Thành phố D lớn như vậy , cô phải gọi tên loại duyên phận này là gì đây ?
Xui xẻo .
Phương Hủ Hủ mới nhận hợp đông mới , có điều hôm nay cô ấy lại đến hiệp hội mỹ thuật tỉnh tham dự hội nghị , nên để Cố Niệm đi kí hợp đồng .
Khi Cố Niệm đến quán cafe , khách hàng đã ngồi sẵn đó rồi .
" Ngại quá , để Lê tiên sinh đợi lâu rồi ." Cố Niệm áy náy nói .
Lê tiên sinh gật đầu : " Muốn uống gì không ?"
" Nước lọc được rồi ." Cố Niệm đáp , lấy bản thảo trong cặp đặt lên bàn .
Nhân viên đưa cốc nước tới .
Lê tiên sinh cẩn thận đánh giá cô : " Tác giẩm của giáo viên Phương tôi đã xem qua , có điều giá của hai người có vẻ cao hơn thị trường không ít ?"
Cố Niệm cười : " Đúng vậy . Có điều nếu tác phẩm của chúng tôi không làm hài lòng khách hàng , thì một xu chúng tôi cũng không lấy ."
Lê tiên sinh nhíu mày : " Vậy không phải quá bất lợi cho bản thân sao ? Dù sao cũng là tác phẩm mình bỏ ra tâm huyết ."
Cố Niệm nhìn ra xa : " Vậy mới nói chúng ta đôi bên cùng chọn lựa ."
Lê tiên sinh gật đầu : " Cố tiểu thư , tôi nhìn cô có chút quen mắt , có phải chúng ta tưng gặp nhau ở đâu rồi không ?"
Cố Niệm cố nhớ lại , nhưng không tài nào nhớ vị tiên sinh trước mặt là ai .
Tròng mắt Lê tiên sinh khẽ loé lên tia sáng , nghĩ một chút rồi cười : " Có lẽ tôi nhớ nhầm , cô mang theo hợp đông chứ ?"
Cố Niệm không ngờ anh ta quyết định nhanh như vậy , liền lấy hợp đông ra .
Lê tiên sinh chỉ mở tờ cuối cùng ra , nhanh chóng kí tên vào : " Tiền cọc tôi sẽ chuyển vào tài khoản sau ."
Cố Niệm cầm hợp đồng , nhìn tên của anh ta ... Lê Hạ . Cô tuỳ tiện kí tên mình xuống .
" Cố tiểu thư thuận tay trái ?"
Đầu ngón tay Cố Niệm ấn mạnh đầu bút : " Cũng không hẳn ."
Lê Hạ cũng không hỏi thêm gì , chỉ nhìn tên cô , đột nhiên lên tiếng : " Cố Niệm , quay đầu là nhớ , nhớ mãi không quên ." Quả nhiên là cô ấy .
Cố Niệm cười , nếu thật sự là vậy , giờ cô cũng không rơi vào tình cảnh như bây giờ : " Lê tiên sinh , hơp tác vui vẻ ."
Cố Niệm cũng không để ý thân phận của Lê Hạ , chỉ để ý anh ta là người có tiền cho nên cô rất muốn kí hợp đồng này , vì cô còn nợ rất nhiều người .
Khi rời thành phố D , tren người không có một xu . Cô cũng không đến Vân Nam , khi ấy cả kinh tế lẫn thân thể cô đều không cho phép . Bây giờ người cô nợ nhiều nhất chính là Lục Diệp Thanh nên cô không có mặt mũi nào gặp anh .
Hiệu suất làm việc của Lê Hạ rất nhanh , tầm chạng vạng cô đã nhận được tin nhắn của ngân hàng .
Tâm trạng Cố Niệm rất tốt , cô gọi điện thoại , đầu dây bên kia rất lâu mới bắt máy .
" Dì ạ ..."
" Phán Phán không chịu ăn cơm , dì nói thế nào con bé cũng không nghe lời ." Tần Phượng bất đắc dĩ nói .
Cố Niệm nhíu mày : " Dì đưa điện thoại cho Phán Phán đi ạ ."
" Phán Phán , là mẹ đây ." Giọng Cố Niệm run run , đã gần tháng nay cô chưa gặp con gái : " Sao Phán Phán không ăn cơm ?"
Cô nghe thây tiếng hít thở của con gái , trong lòng ngực là một mảnh chua xót : " Phán Phán , con không ăn cơm mẹ rất buồn ."
" Phán Phán , tuần sau mẹ đón con nhé ? Con nghe lời bà ngoại , ngoan ngoãn ăn cơm , con làm được thì ... gõ vào loa đi ." Cố Niệm chăm chú nghe .
Bên tai vang lên hai tiếng gõ nhẹ .
" Phán Phán có thể làm đuoc mà , vậy hôm nay con phải ăn sạch cơm nhé ."
Lại tiếng gõ nhẹ nữa .
Vẻ mặt Cố Niệm tràn niềm vui .
Phán Phán , con gái của cô , là đứa bé cô luôn mong đợi , là niềm hi vọng của cô .