" Đi dạo cũng là một kiểu thư giãn ." Tống Hoài Thừa thong thả nói .
Lê Hạ cắn răng .
Cố Niệm nhìn Diệp Tầm , đôi mắt trong trẻo , khí chất đơn thuần , cô nhẹ nhàng hỏi : " Hiện tạo cô giáo Diệp ở đâu ?"
Cuối cùng Diệp Tầm cũng có thể quang minh chính đại nhìn Cố Niệm , hoá ra Cố Niệm trông như thế này , nhìn có vẻ rất tập trung suy nghĩ , xinh đẹp ôn nhu , xem ra cũng là người dễ nói chuyện : " Tôi ở chỗ gần nhà ga ."
Cố Niệm nhíu mày : " Nơi đó có vẻ không được . Hay là thế này , Lê Hạ , anh giúp Diệp Tầm tìm nơi ở mới đi ."
" Chuyển đến nơi gần cậu đi , Đúng lúc nhà cậu cũng đóo diện đó , cũng có thể giúp đỡ nhau . Dù sao Diệp Tầm cũng đã cứu tôi một mạng ." Tống Hoài Thừa nói .
Lê Hạ bị hai người chèn ép , cuối cùng cũng đành nhận nhiệm vụ : " A Cố , cậu yên tâm , ân nhân của cậu cũng là ân nhân của tôi ."
Cố Niệm khẽ cười với Diệp Tầm : " Cô giáo Diệp , Lê Hạ là anh em tốt của Hoài Thừa , hai ngày nữa chúng tôi ra viện sẽ cùng đi dạo với cô ."
" Không cần phiền phức thế đâu ." Diệp Tầm bối rối nói .
" Không sao ." Cố Niệm cười .
" Cô giáo Diệp , chúng ta đi thôi ." Lê Hạ làm động tác mời .
Diệp Tầm quay đầu nhìn Tống Hoài Thừa : " A Cố , vậy tôi đi trước ."
Diệp Tầm theo Lê Hạ ra khỏi phòng , đi được vài bước cô nhanh chân chạy lên phía trước mặt Lê Hạ : " Chuyện này không cần phiền phức thế đâu , tôi định đến nhà bạn ở nhờ ."
Lê Hạ nhướn mày : " Cô giáo Diệp , tôi không thể nuốt lời ."
" Thực sự không cần phiền phức thế đây , cái kia , tôi cảm ơn ." Diệp Tầm lúng túng nói . Lúc nãy nhất định cô thành trò cười rồi , vợ của A Cố ở đây , ôi ! Thật mất mặt .
" Tôi không phải cái kia , là Lê Hạ ." Hắn nói : " Tên tôi là Lê Hạ , Lê của Lê Minh , Hạ của Hạ Long ."
Diệp Tầm chớp mắt : " Đều là người nổi tiếng , tên anh thật lợi hại ."
Lợi hại ?
Lê Hạ xúc động đến nỗi muốn đập đầu vào tường : " Không phải cô là giáo viên sao ? Sao vốn từ ngữ lại ít ỏi vậy ?"
" Tôi không phải giáo viên ngữ văn , là giáo viên dạy nhạc ."
Miệng Lê Hạ giật giật : " Tôi còn nghĩ cô là giáo viên thể dục ." Mắt liếc nhìn cô lần nữa , áo phông chữ T , quần thể thao rộng thùng thình , dưới chân đi giày canvas . Thật sự rất quê mùa : " Nếu tôi không sắp xếp mọi việc ổn thoả , A Cố sẽ trách tôi ."
Diệp Tầm liền im lặng không nói nữa .
Hai người kia vừa đi , trong phòng cũng trở nên yên lặng .
Trương Hành cũng nhanh chóng tìm lí do chạy nhanh khỏi đó .
Cố Niệm ngồi tại chỗ cầm điện thoại xem tin tức .
Mi tâm Tống Hoài Thừa nhíu chặt : " Niệm Niệm ..."
" Ừ , A Cố , anh muốn nói gì ?" Cố Niệm thờ ơ hỏi .
Tống Hoài Thừa xấu hổ : " Lúc anh tỉnh lại trong đầu chỉ nhớ được tên em , những thứ khác đều không nhớ nổi nên lấy luôn tên đấy . Dù sao cũng chỉ là cách xưng hô thôi mà ."
Cố Niệm gật đầu : " Tốt lắm , rất thân thiết ."
Tống Hoài Thừa đi đến bên giường bất đắc dĩ lên tiếng : " Nếu em muốn cười thì cười đi ."
Cố Niệm nâng mí mắt , bốn mắt nhìn nhau , chậm rãi mở miệng : " Sức hấp dẫn của Tống Hoài Thừa đúng là không dễ giảm ."
" Cô ta cũng chỉ là nhóc con thôi mà ." Tống Hoài Thừa miễn cưỡng nói .
" Ai cũng có thể nhận ra cô ta thích anh ."
Tống Hoài Thừa nhìn vào chỗ bị thương trên tay cô : " Đó không phải là thích , chỉ là sự ngưỡng mộ với người đàn ông trưởng thành thôi ."
Cố Niệm giơ tay véo mặt anh : " Da mặt của anh đúng là dày ."
Tống Hoài Thừa quay ra với lấy chiếc bút .
" Anh định làm gì ?" Cố Niệm nhìn anh .
Khoé miệng anh cong lên , ánh mắt giảo hoạt , cầm lấy tay phải cô .
" Viết gì vậy ?"
" Tống Hoài Thừa cả đời chỉ yêu Cố Niệm ." Anh nhấc bút : " Thế nào ?"
Cố Niệm nhìn dòng chữ kia : " Miễn cưỡng chấp nhận ." Cô lại cười .
Hai người dường như trở lại thời đại học , khi đó cô vẫn ngu ngơ viết dòng chữ 'Cố Niệm yêu Tống Hoài Thừa' lên giấy .
Cửa lại bị mở ra , Phán Phán bước đôi chân nhỏ đi tới , ánh mắt trong veo nhìn ba mẹ .
Tống Hoài Thừa ôm con bé đặt trên đùi , Phán Phán cựa quậy thân mình : " Hai người đang làm gì vậy ?"
Tống Hoài Thừa thành thạo khua tay : " Cha đang viết thư tình ."
" Thư tình là cái gì ạ ?"
" Chính là những lời yêu thương cha dành cho mẹ ."
" Thế cha có yêu con không ?"
Tống Hoài Thừa vui mừng khi Phán Phán gọi mình là cha .
" Yêu , con và mẹ là hai người cha yêu nhất ."
Phán Phán cười " Phán Phán cũng yêu hai người ."
Phán Phán không nói thành tiếng , nhưng mọi người đều hiểu .
Ngoài cửa sổ ánh nắng chan hoà , gió xuân ấm áp .
Cố Niệm và Tống Hoài Thừa ở bệnh viện 1 tuần mới về nhà . Cuối cùng cả nhà cũng đoàn tụ .
Buổi tối ông cụ Tống đặt một bàn ở khách sạn để gia đình hai nhà có thể gặp mặt . Vẻ mặt Tang Vân Đồng hờ hững , chỉ thản nhiên cười yếu ớt .
Bà biết sau này bà và con mình khó có thể thân mật trở lại .
Quên đi , con mình có thể trở về , còn mong chờ gì nữa .
Ông cụ bưng chén rượu : " Nhân dịp này chúng ta cạn ly chúc mừng . Hi vọng năm cũ qua đi , năm mới về càng tốt đẹp , chúng ta có thể yên tâm an hưởng tuổi già ."
Mọi người bưng chén theo ông .
Cố Chu Đạo nói : " Hoài Thừa đừng uống rượu , vết thương vẫn chưa lành đâu ."
Sau khi Tống Hoài Thừa trở về , hai người cũng không nói chuyện nhiều . Lúc này Cố Chu Đạo mở miệng , mọi người cũng trở nên căng thẳng .
Phán Phán cầm chén rượu của Tống Hoài Thừa , rồi đưa cốc nước của mình cho anh : " Cha uống cái này đi ."
Tống Hoài Thừa xoa đầu con bé , nâng mắt nhìn Cố Chu Đạo : " Cha , coi như cái này là rượu , kính cha một ly ."
" Được ." Cố Chu Đạo uống một hơi cạn sạch .
Bầu không khí dần trở nên náo nhiệt .
Ông cụ thật sự cảm kích Diệp Tầm , để cô ngồi ngay bên cạnh mình , từ nãy đến giờ đều nói chuyện với cô . Lê Hạ ngồi bên cạnh , đồ quê mùa này chỉ uống mỗi ngụm rượu trắng .
" A Hạ ăn cơm đi , nhìn con gái nhà người ta làm gì ?" Ông cụ lớn tiếng nói .
Diệp Tầm bị sặc : " Thật xin lỗi ." Cô che miệng , tay chân luống cuống .
Lê Hạ thấy cô ấy như vậy liền gọi phục vụ : " Đổi cho tôi bát đũa mới ."
Mọi người trên bàn đều nhìn hắn .
Lê Hạ nuốt nước bọt : " Ông nội , chỉ là đúng lúc cháu quay ra nên nhìn thấy Diệp Tầm thôi ."
Ông cụ cười ha ha : " Tiểu Diệp , cháu cứ ăn từ từ không cần vội , cháu muốn ăn gì bảo Lê Hạ gắp món đấy . Nó không có ưu điểm gì , được mỗi tay chân dài ."
Diệp Tầm ngượng ngùng cúi đầu gần như vùi mặt vào bát cơm . Mắt còn vụng trộm nhìn Lê Hạ .
Lê Hạ gắp con tôm nướng để trong bát cô : " Ăn đi ."
Lúc này Diệp Tầm nghĩ mình không thể ngẩng đầu lên nữa rồi .
Ông cụ lại nói : " Hiện tại tiểu Diệp làm ở công ty có quen không ?"
" Mọi người rất quan tâm đến cháu , đồng nghiệp cũng tốt lắm ."
" Thế được rồi . Tuổi cháu còn nhỏ , có gì khong hiểu cứ hỏi người khác . Nhưng ông thấy cháu là cô nhóc thông mình ."
Lê Hạ cười : " Ông nội nhìn nhầm rồi , ngày ấy khi kia hợp đồng cô ấy còn không thèm đọc , bút mang đi cũng hết mực ." Vẻ mặt hắn thay đổi : " Cô ấy còn chép tay , cũng không dùng máy tính để đánh ."
" Nhưng anh cũng đâu nói gì , lúc ấy tôi có hỏi anh mà ." Diệp Tầm yếu ớt phản bác , lúc ấy không nên bị mê hoạc đến làm công ty A Cố .
Lê Hạ biến sắc : " Tôi là ông chủ , tôi thì có vấn đề gì chứ ."
Cố Niệm và Tống Hoài Thừa nhìn nhau cười .
Đoá Đoá bỗng gọi : " Anh ơi , em cũng thích ăn tôm ."
Lê Hạ không nhúc nhích ."
Đoá Đoá đứng lên : " Anh Lê Hạ ..."
Lê Hạ sửng sốt : " Anh tưởng em gọi Hoài Thừa . Nhanh , Phán Phán cũng đến đây đi ."
Phán Phán nháy mắt , con bé hỏi Tống Hoài Thừa : " Chú Lê Hạ cũng muốn kết hôn với chị Diệp Tầm sao ?"
Mọi người nhìn bọn họ : " Phán Phán nói gì vậy ?"
Diệp Tầm nhìn con bé , biết con bé không thể nói chuyện nên cô càng thương con bé hơn . Mới vài ngày mà Phán Phán rất thân với cô rồi .
Tống Hoài Thừa cười : " Con gái tôi hỏi hai người muốn kết hôn phải không ?"
Diệp Tầm mở miệng : " Làm sao có thể , tôi cũng đâu thích anh ta ."
Mọi người đồng loạt im lặng .
Sắc mặt Lê Hạ đen đi , hắn nhìn Diệp Tầm chằm chằm .
Cô bừng tỉnh : " Không phải , cái kia , ý tôi là tôi và anh không có khả năng . Làm sao có khả năng được ? Chắc chắn anh cũng thấy tôi chướng mắt ." Cô gấp đến mức nói năng lộn xộn .
Cuộc sống của Diệp Tầm rất đơn giản . Từ tiểu học đến giờ đều không có quan hệ dây dưa với nam sinh khác . Lên đại học lớp cũng chỉ có 5 nam sinh , sau khi tốt nghiệp thì về trấn làm cô giáo . Nói thẳng ra cô là tờ giấy trắng .
" Diệp Tầm ." Lê Hạ trầm giọng gọi tên cô .
Diệp Tầm ủ rũ , biết mình đã lỡ lời .
" Tên tôi không phải là cái kia ."
" Tôi biết , cái kia ... Lê tiên sinh ."
Tống Hoài Thừa chậm rãi mở lời : " Phán Phán , cha bóc tôm cho con ăn nhé , hôm nay tôm có vẻ tươi ."
Thời gian trôi qua rất nhanh , đảo mắt đã qua nửa năm .
Trong khoảng thời gian ngắn ngủi , thành phố D đã xảy ra rất nhiều chuyện . Ví dụ như cổ phiếu công ty Chu gia rớt giá , nhất thời Chu gia tổn thất rất nghiêm trọng . Thậm chí Chu phu nhân còn bị cảnh sát đưa đi , sau đó toà khởi tố với tội danh mưu sát .
Đến lúc này thanh danh của Chu gia đã biến mất hoàn toàn .
Tống Hoài Thừa ngồi trong phòng làm việc , trợ lí và luật sư Phương cũng ở đó . Luật sư Phương nói về kết quả lần này của thẩm phán : " Tống tổng , Chu Hạo đúng là kẻ xảo quyệt , hắn trốn thoát rồi ."
Tống Hoài Thừa nghĩ : " Anh ta không phải chủ mưu , đã sớm vạch sẵn kế hoạch rồi ."
" Chu gia sụp đổ , những thứ còn lại không phải về tay Chu Hạo hết sao ? Ngược lại hắn sẽ ngư ông đắc lợi ." Lê Hạ khinh thường nói .
Tống Hoài Thừa ' ừ' một tiếng , trầm ngâm một lúc mới lên tiếng : " Từ Hành đâu ?"
Luật sư Phương trả lời : " Cảnh sát không tìm được chứng cứ anh ta tham gia mưu hại anh ."
Mắt Tống Hoài Thừa tối sầm xuống , anh tình nguyện tin rằng cảnh sát không tìm được .
Lê Hạ nói : " Thằng nhóc Từ này quá nguy hiểm , lại phát điên vì người phụ nữ đến cả tình anh em cũng không cần ."
Luật sư Phương khẽ ho : " Công ty của Từ Hành đã bị Chu gia liên luỵ , tuyên bố phá sản rồi . Những người khác cũng rời khỏi thành phố D ."
" Đáng đời , cũng không biết cậu ta thích Chu Hảo Hảo ở điểm nào . Từ nhỏ Chu Hảo Hảo đã vậy rồi . Cô ta bị bắt rồi thì thôi , cậu ta còn cố chấp cái gì không biết nữa ."
" Đúng là bị ma ám rồi ." Lê Hạ tức giận nói , thấy Tống Hoài Thừa nhíu mày liền nói tiếp : " Cậu cần gì phải khó chịu vì loại người này , không đáng ."
Tống Hoài Thừa thở dài : " Tôi chỉ đang xúc động thôi , lại nói , thời gian tôi và cậu ta chơi với nhau còn lâu hơn cậu ."
Lê Hạ khịt mũi coi thường : " Tình cảm đâu phải dùng thơi gian để đánh giá , bằng không thì sao cậu lại không thích Chu Hảo Hảo , hết lần này đến lần khác đều là Cố Niệm ."
Tống Hoài Thừa lắc đầu : " Cái này gọi là ông trời sắp đặt ."
" Bao giờ tái hôn thế ? Lúc hai người kết hôn tôi không tham gia , nhất định lần này sẽ tham dự ."
" Phụ nữ thù dai lắm , ngoài miệng thì đồng ý nhưng trong lòng thì không nhớ gì mình đã nói . Hiện tại Cố Niệm chỉ một lòng với vẽ tranh , nào quan tâm đến tôi ." Anh nói cách thảm thương .
Trong lòng Lê Hạ vui vẻ : " Không phải cậu còn con át chủ bài sao ?"
Tống Hoài Thừa bất đắc dĩ cười : " Cả ngày Phán Phán chỉ ở bên cạnh ông bà ngoại con bé ."
Lê Hạ có thể tưởng tượng , bây giờ cả nhà đều rất thương con bé này , nhất là Tống Hoài Thừa , anh là người nuông chiều con bé nhất , chỉ cần là chuyện liên quan đến Phán Phán anh cũng một tay xử lí hết .
Tống Hoài Thừa nâng tay nhìn đồng hồ : " Không nói nữa , tôi đến sân bay đây , hôm nay Cố Niệm về nước ."
Hiện tại anh thành ông chồng cực tốt rồi , có điều vẫn đang trong quá trình điều tra .
Tống Hoài Thừa đến sân bay , chờ hơn 15 phút anh có chút không kiên nhẫn . Rốt cuộc cũng có đám người từ trong ra , anh đứng trong biển người , từ xa thấy Cố Niệm đi tới . Cô mặc quần áo màu vàng nhạt , tóc xoã trên vai , khí chất nổi bật , mà bên cạnh cô là một người đàn ông xa lạ .
Tống Hoài Thừa nhìn người đàn ông kia đeo hành lí cho Cố Niệm . Anh nhanh chân bước lên phía trước : " Niệm Niệm ..."
Cố Niệm sững sờ : " Sao anh lại tới đây ?" Anh cũng không nói tới đón cô .
" Vị này là ?" Tống Hoài Thừa hỏi .
Người đàn ông kia nhanh nhẹn trả lời : " Minh Thiên Hạo , thầy dạy mĩ thuật tạo hình của đại học D ." Anh ta khiêm tốn nói , thật ra anh ta là giáo sư mỹ thuật tạo hình của đại học D .
Tống Hoài Thừa thẳng lưng : " Tôi là chồng Cố Niệm ." Nói xong vươn tay cầm hành lí : " Cảm ơn anh đã chăm sóc , có cơ hội mời anh đến nhà chúng tôi làm khách ." Người nào đó cố gắng thể hiện thân phận của mình .
Cố Niệm bất đắc dĩ nhìn : " Giáo sư Minh , lần này rất cảm ơn anh , tôi được lợi không nhỏ ."
" Đâu có , tôi không nghĩ cô còn trẻ như vậy đã kết hôn ." Trong mắt Minh Thiên Hạo hiện lên chút thất vọng : " Có cơ hội chúng ta nói chuyện sau nhé ."
" Tạm biệt ."
Minh Thiên Hạo vừa đi , lông mày của Tống Hoài Thừa liền nhíu lại : " Em nhìn anh ta xem , có vẻ là công tử nhà giàu đấy ."
Cố Niệm không nói gì , tiếp tục đi về phía trước .
Lúc lái xe Tống Hoài Thừa vẫn còn nói khiến Cố Niệm nhức đầu : " Anh dừng xe ."
" Để làm gì ?"
" Anh tự đi xe về đi ."
Tống Hoài Thừa ' hừ' một tiếng : " Anh chỉ lo lắng cho em thôi , trong giới nghệ thuật có rất nhiều loại người lòng dạ khó lường , em cẩn thận không lúc nào bị lừa cũng không biét đâu ."
" Em cũng học nghệ thuật đấy , ý anh là lòng dạ em cũng khó lường sao ?"
" Làm sao có thể , anh hiểu rõ em mà ." Thừa dịp đèn đỏ anh quay đầu lại : " Chúng ta không phải một đời một thế một đôi sao ?"
Khoé miệng Cố Niệm cong lên : " Để xem biểu hiện của anh đã ."
Tống Hoài Thừa nghiêng người , nâng mặt cô lên hôn sâu .
Đèn chuyển sang màu xanh , xe ở hai bên họ chạy qua , thỉnh thoảng đằng sau lại có tiếng còi thúc giục mau đi .
Rốt cuộc Tống Hoài Thừa cũng rời khỏi môi cô , đôi mắt mạnh mẽ khoá chặt lấy cô : " Cả đời này chấp nhận thử thách ."
" Đi đón Phán Phán thôi ." Cố Niệm cười .
Được rồi , kiểu người xấu xa như Tống Hoài Thừa không thể để anh đi gây hoạ cho người khác được , để cô trừng trị anh thôi .