• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cố Niệm hỏi làm Tang Vân Đồng có chút không vui , bà lạnh mặt : " Đứa bé là do cháu lựa chọn , mặc kệ thế nào bác cũng tôn trọng lựa chọn của cháu , về Tống Hoài Thừa bác có thể nói giúp cháu ."
Cố Niệm cảm thấy buồn cười , thái độ của Tống Hoài Thừa đối với Tang Vân Đồng như thế nào chứ ? Tang Vân Đồng lấy lập trường gì để nói , chỉ sợ đến lúc đó mối quan hệ giữa hai người càng lạnh nhạt , ngăn cách càng lớn .
" Bác gái , cháu giữ lại đứa bé này , dù sao nó cũng tồn tại , nó có quyền được sống ." Sắc mặt Cố Niệm trở nên mềm mại .
Tang Vân Đồng nhìn , bà nhíu mày : " Có chuyện gì muốn nói với bác thì cứ nói ."
Cố Niệm không nói gì nữa .
Tang Vân Đồng đến phòng khác , rộng rãi sáng sủa , bày đủ các loại trò chơi . Đoá Đoá và Phán Phán chơi đến mức quên trời đất . Lúc này hai đứa đang chơi cô giáo và học sinh .
Vẻ mặt Đoá Đoá nghiêm túc : " Chú ý câu hỏi này , em trả lời ."
Phán Phán ngồi trên ghế múa tay chân .
Đoá Đoá câu mày : " Trả lời câu hỏi phải đứng lên ."
Phán Phán lập tức đứng lên , lại múa tay chân .
" Trả lời chính xác , mời ngồi ." Đoá Đoá hài lòng nói .
Tang Vân Đồng quay đầu nhìn Cố Niệm : " Phán Phán thật không thể nói chuyện được sao ?"
" Cháu cũng không biết ." Cố Niệm buồn bã trả lời .
Tang Vân Đồng thở dài : " Đáng tiếc ." Bà nhìn qua bụng Cố Niệm : " Cháu nghỉ ngơi đi ."
Đoá Đoá chơi một lúc , Tang Vân Đồng đưa con bé trở về .
Phán Phán có chút mất mát , không có người chơi khiến con bé rất chán .
Cố Niệm gọi hoa quả mà Phán Phán chỉ ăn một chút liền về phòng .
" Phán Phán làm sao vậy ?"
Dì bảo mẫu nhìn ra , an ủi nói : " Không có người chơi cùng nó nên buồn . Tôi đi nói chuyện với con bé ."
Dì bảo mẫu vào phòng : " Phán Phán , cháu đừng vội , về sau em bé sinh ra là có thể chơi cùng cháu rồi ."
Tâm trạng Phán Phán cũng phấn chấn lên : " Nhưng bao giờ em bé mới có thể đi ra ạ ?"
Cố Niệm đứng một bên nói : " 9 tháng em bé mới có thể đi ra ." Ánh mắt của cô đầy bi thương . Không biết đứa bé có cơ hội gặp mặt Phán Phán không .
Đến lúc ăn cơm tối , Tống Hoài Thừa trở về , nhìn ở bàn ăn đặt cặp lồng : " Ai tới vậy ?"
" Mẹ của cậu ." Dì bảo mẫu trả lời .
Tống Hoài Thừa biến sắc : " Cố Niệm đâu ?"
" Đang vẽ tranh với Phán Phán trong phòng tranh ."
Tống Hoài Thừa im lặng một chút : " Cô ấy có biểu hiện gì khác không ?"
Dì bảo mẫu lắc đầu : " Không có gì , tất cả đều ổn . Hôm nay còn ăn nhiều hơn ."
Tống Hoài Thừa cởi áo khoác đi vào phòng tranh .
Cố Niệm đang dạy Phán Phán vẽ màu nước , mẹ con cô mỗi người một bức tranh , hình ảnh vô cùng ấm áp .
Phán Phán vẽ quả táo vừa to vừa đỏ : " Bây giờ em đang mang thai , nghỉ ngơi nhiều một chút ." Tống Hoài Thừa nghiễm nhiên trở thành ông chồng tốt bụng .
Cố Niệm nghiêng người nhìn anh , cái liếc này làm Tống Hoài Thừa có chút chột dạ : " Nghe dì bảo mẫu bảo mẹ anh tới , bà ấy nói gì sao ?"
Cố Niệm buông bút : " Hôm nay Phán Phán vẽ tốt lắm , con đi rửa tay đi ." Cô nói với Phán Phán .
Tống Hoài Thừa lấy khăn ướt đưa cho cô : " Em cũng lau tay đi ."
Cố Niệm híp mắt , lạnh giọng nói : " Mẹ anh không muốn tôi lại làm tổn thương anh , bà khuyên tôi rời xa anh . Bà cảm thấy tôi và anh ly hôn rồi ở chung có chút không hợp ."
Sắc mặt Tống Hoài Thừa ngày càng khó coi .
Cố Niệm nhếch miệng : " Bà cảm thấy anh và Chu Hảo Hảo mới thích hợp ."
" Em đừng nghe lời bà ấy nói linh tinh ." Tống Hoài Thừa có chút nóng nảy .
Cố Niệm nhún vai , không để ý đến vẻ mặt đau đớn của anh .
" Đây là chuyện của anh và em , anh sẽ không để bất kì kẻ nào làm tổn thương em ." Tống Hoài Thừa nắm tay cô .
Cố Niệm bình thản dựa vào người anh .
Tống Hoài Thừa ăn xong cơm tối , vội lấy chìa khoá xe : " Anh ra ngoài một chút ." Anh đi tới cửa , đột nhiên quay lại lấy túi thuốc bổ .
Cố Niệm trầm mặc nhìn bóng dáng anh , chắc là anh đi tìm Tang Vân Đồng .
Tống Hoài Thừa ném những thứ kia vào thùng rác dưới tầng . Anh lái xe đến chỗ Tang Vân Đồng .
Tang Vân Đồng thấy anh đến mà sắc mặt tức giận không được vui vẻ : " Hoài Thừa , con đến rồi , ăn tối chưa ? Mẹ đi làm cho con nhé ?"
Tống Hoài Thừa đứng tại chỗ , trong mắt tràn ngập lửa giận : " Làm sao mẹ biết Cố Niệm mang thai ?"
Tang Vân Đồng kinh ngạc , bà cảm nhận được anh đang tức giận : " Con đến chỉ để hỏi việc này ?" Bà thất vọng nhìn anh .
" Có phải Chu Hảo Hảo nói mẹ biết không ?" Mặt Tống Hoài Thừa không cảm xúc , không chút ấm áp .
Thân thể Tang Vân Đồng run rẩy : " Cố Niệm nói với con sao ? Mẹ thật không ngờ đấy ."
Tống Hoài Thừa nhíu mày : " Là con đoán được , ngày đó chúng con ở bệnh viện gặp cô ta . Cô ta bảo mẹ làm cái gì ? Những thứ thuốc bổ có phải có độc hay không ? Mẹ giúp con hỏi cô ta một chút , lúc cô ta tính toán cắt tay Cố Niệm , còn muốn cô ấy xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn nữa ?"
" Hoài Thừa , con làm sao có thể nói như vậy ?" Tang Vân Đồng đau đớn nói : " Vì sao con trở thành dạng người như vậy ?"
Lúc này chồng Tang Vân Đồng từ thư phòng bước ra : " Vân Đồng , ai vậy ?" Ông nhìn thấy Tống Hoài Thừa : " À , là Hoài Thừa đến à ?"
Mấy năm trước chồng Tang Vân Đồng cũng làm buôn bán , những năm qua ở trong nước cũng chăm sóc cho Tống Hoài Thừa . Chỉ là trong lòng Tống Hoài Thừa vướng mắc , vẫn không chấp nhận người cha dượng này .
Tang Vân Đồng trừng mắt nhìn : " Hoài Thừa , con vẫn không muốn thừa nhận người mẹ này ư ?"
" Mẹ muốn con thừa nhận mẹ sao ? Năm con bị bệnh thiếu chút nữa đã chết , mẹ ở đâu ?"
Sự kiên cường của Tang Vân Đồng bị sụp đổ : " Mẹ cũng có nổi khổ riêng của mẹ . Cha con đối xử với mẹ như vậy , mẹ không có sự lựa chọn nào khác ."
" Cho nên mẹ quyết định bỏ rơi con ?"
" Mẹ từng nghĩ sẽ đưa con đi cùng , nhưng ông con không đồng ý , lúc đó ông mất đi con trai , mẹ không thể ích kỉ như vậy . Hoài Thừa , mẹ là bất đắc dĩ ."
" Bất đắc dĩ ?" Anh lặp lại : " Vì thế mấy năm nay mẹ yên tâm thoải mái hưởng thụ cảm giác gia định sum vầy , giờ mới nhớ tới con ?"
" Không phải thế ." Tang Vân Đồng dựa vào lòng chồng , nước mắt chảy xuống .
" Hoài Thừa , con không thể nói như vậy với mẹ con , mấy năm nay mẹ vẫn rất nhớ con , bà ấy quan tâm đến chuyện của con . Khi biết được con kết hôn , bà đã rất vui mừng , chuẩn bị đủ loại quà cho vợ con , bà ấy còn chuẩn bị quần áo muốn tới tham dự hôn lễ của con . Bà ấy còn một lòng mong đợi nhưng lại không thấy con điện đến . Ngày con kết hôn bà ấy vừa khóc vừa cười , con có biết mẹ con khó khăn đến mức nào không ? Không người phụ nữ nào chấp nhận người đàn ông mình yêu nhất phản bội mình ."
Tống Hoài Thừa nắm chặt tay : " Ông im đi ." Anh biết tất cả đều do cha anh sai , nhưng anh cũng không muốn nhìn một nhà họ vui vẻ .
" Hôm nay con đến đây muốn nói với mẹ , chuyện của con và Cố Niêm mẹ đừng nhúng tay vào . Con nhắc lại lần cuối , không cần đến quấy rầy cuộc sống của con . Những thứ kia chúng con không cần ."
Tang Vân Đồng chỉ cảm thấy cả bầu trời sụp đổ : " Hoài Thừa ..." Bà gọi tên anh , nhưng đáng tiếc anh đã đi rồi .
" Vân Đồng , quên đi , chúng ta trở về Mỹ đi . Nó đã trưởng thành , không còn là đứa trẻ cần em bảo vệ nữa ."
Tang Vân Đồng đau lòng khóc : " Em không bỏ được . Những năm qua nó đã làm những gì chứ ? Anh không biết , Cố Niệm không dễ dàng tha thứ cho Tống Hoài Thừa . Cô ta trở về là muốn trả thù Tống Hoài Thừa ."
" Đừng suy nghĩ nhiều ."
Sau khi Tống Hoài Thừa trở về , không trực tiếp lên tầng , anh ở dưới hút mấy điếu thuốc mới đi lên .
Cố Niệm và Phán Phán đã ngủ , đi rửa mặt rồi lên giường . Chiếc giường này rất lớn , ba người ngủ cũng không chật . Phán Phán ngủ ở giữa , anh và Cố Niệm ngủ hai bên .
Cố Niệm xoay người lại .
Tống Hoài Thừa mở miệng : " Đánh thức em sao ?"
" Tôi cũng không ngủ sâu ."
Tống Hoài Thừa thở dài : " Anh đi gặp mẹ anh ."
Trong bóng tối cô không nhìn rõ anh .
" Về sau chúng ta vui vẻ sống , đuọc không ?"
Có thể vui vẻ sao ? Nỗi đau thì xoá đi như thế nào ?
Tống Hoài Thừa không nhận được đáp án , anh vươn tay : " Anh hi vọng đứa bé là con trai , như vậy sau này có thể bảo vệ Phán Phán ."
" Tôi mệt rồi , ngủ đi ."
Thời gian giống như dòng chảy , trôi đi từng chút , mỗi người đều có cuộc sống riêng .
So với thời gian hai người kết hôn , tất cả còn tốt đẹp hơn . Mỗi ngày Tống Hoài Thừa đều trở về , những bữa tiệc anh có thể không đi anh đều giao cho Lê Hạ , Lê Hạ kêu khổ không ngừng , hắn cảm thấy mình về nước là một sai lầm .
Nhưng Tống Hoài Thừa đã đồng ý với hắn , về sau vợ hắn mang thai , cũng cho hắn đãi ngộ như vậy .
Lê Hạ cười khổ , bây giờ hắn còn chưa có bạn gái .
Phán Phán vẫn không thể nói chuyện , bác sĩ cũng nói với Tống Hoài Thừa và Cố Niệm , phải cố gắng dịu dàng , không được làm đứa trẻ xuất hiện vấn đề tâm lý .
Tống Hoài Thừa tự trách bản thân nhưng chỉ có thể chấp nhận , anh và cô đều chờ kì tích xuất hiện .
Chẳng mấy mà một năm lại trôi qua , còn 5 ngày nữa là năm mới lại đến .
Mà lúc này luật sư Phương báo cho cô một tin tốt : " Cố tiểu thư , 3 ngày sau cha cô sẽ ra tù ."
Cố Niệm không quan tâm Tống Hoài Thừa dùng cách gì , cô chỉ biết người một nhà cô cuối cùng cũng đoàn tụ : " Cảm ơn anh , luật sư Phương ."
Luật sư Phương khách sáo nói : " Chuyện này là nhờ Tống tiên sinh cố gắng , tôi không tranh công . Cô cảm ơn thì phải cảm ơn Tống tiên sinh ."
Cố Niệm ' ừ' một tiếng .
Ngày hôm sau Cố Niệm thừa dịp Tống Hoài Thừa đi làm , liền đi ra ngoài một chuyến .
Dì bảo mẫu khẩn trương : " Tôi ra ngoài cùng cô , không thì chờ cậu chủ về ."
Cố Niệm lắc đầu : " Không có việc gì . Bạn cháu đến đón cháu . Bác yên tâm đi , hôm nay phiền bác đưa Phán Phán đến cung thiếu nhi giúp cháu ."
Dì bảo mẫu hết lòng nói với cô , lại dặn dò cô kĩ lưỡng .
Phương Hủ Hủ bấm chuông cửa , dì bảo mẫu liền ra mở cửa : " Phương tiểu thư ."
Phương Hủ Hủ gật đầu : " Cố Niệm , xe để dưới tầng , mau xuống đi ."
Dì bảo mẫu vẫn lo lắng : " Phương tiểu thư , xin cô để ý nhiều đến cô ấy ."
" Cháu biết ."
Lên xe , Phương Hủ Hủ trêu ghẹo nói : " Dì bảo mẫu quan tâm đến cậu thật đấy ." Dừng một chút : " Xem ra Tống Hoài Thừa cũng khá chân thành ."
" Đi nghĩa trang Nam Sơn trước ." Cố Niệm nói .
Phương Hủ Hủ sửng sốt : " Không phải đi bệnh viện tìm anh Lục à ? Vì sao lại đến đó ? Không phải cậu mang thai sao ? Đến đó âm khí nặng lắm ."
Cố Niệm không định lừa cô : " Cha Tống Hoài Thừa ở đó ."
Phương Hủ Hủ ' à' một tiếng rồi không nói gì nữa .
Xe đi nhiều giờ , cuối cùng cũng đến .
Xuống xe , Cố Niệm nắm chặt khăn quàng cổ , nhìn xa xa , núi xanh trống trải , âm u tịch mịch .
" Đi thôi ." Phương Hủ Hủ nói .
" Không cần , một mình mình vào được rồi ."
Đã là bạn bè nhiều năm , ăn ý mười phần : " Mình ở bên ngoài chờ cậu ."
Cố Niệm đăng kí với người quản lí , đi vào nghĩa trang . Mỗi một bước đều cảm thấy khó khăn , dọc đường đi cô đều suy nghĩ chuyện mười mấy năm trước . Ông Tống chết thảm , Cố gia phát tài .
Có nguyên nhân có kết quả .
Cuối cùng đi đến phần mộ ông Tống .
Cố Niệm nhìn ảnh chụp trên bia mộ , nhận ra Tống Hoài Thừa giống mẹ nhiều hơn .
Cố Niệm thu lại cảm xúc , vái ba vái thật sâu : " Bác Tống , rất xin lỗi , đến hôm nay con mới đến thăm bác . Về chuyện cha con làm năm đó , con chỉ có thể ở chỗ này thay ông ấy nói một tiếng - thật xin lỗi ."
Cô lẳng lặng nhìn , vẻ mặt nặng nề , đến lúc hai chân cảm thấy lạnh buốt cô mới quay người đi ra .
Phương Hủ Hủ ngồi trên xe , di động của Cố Niệm đã vang hơn mười lần , đều là Tống Hoài Thừa gọi . Người này chắc gấp đến nỗi điên rồi .
Xa xa Phương Hủ Hủ thấy Cố Niệm cúi đầu đi ra .
Cố Niệm lên xe : " Trở về đi ."
" Này , cậu có điện thoại của Tống Hoài Thừa , xem ra anh ta đang nổi điên rồi ."
Cố Niệm nhìn qua , Tống Hoài Thừa lại gọi , cô nhanh chóng tắt di động .
Phương Hủ Hủ thấy sắc mặt cô không tốt : " Có phải có thể không thoải mái không ?"
Cố Niệm tựa vào ghế , thái dương chậm rãi chảy mồ hôi : " Đi bệnh viện ."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK