• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Quán trà yên tĩnh , âm thanh lưu luyến từ cây đàn cổ từng nốt lọt vào tai . Cố Niệm và Lục Diệp Thanh im lặng ngồi xuống , không ai muốn đánh vỡ khoảnh khắc yên tĩnh này .
Cố Niệm từ lúc đó đến nay vẫn chưa gặp lại Lục Diệp Thanh , cô rất áy náy với hắn .
Khi mấy bài hát kết thúc , cuối cùng Cố Niệm cũng mở miệng : " Gần đây anh ổn chứ ?"
Lục Diệp Thanh động khoé miệng , ánh mắt sâu xa nhìn Cố Niệm : " Còn em ? Vì sao cuối cùng vẫn từ bỏ chuyện xuất ngoại ?"
Cố Niệm nắm chặt tay .
Nếu như cô đi nước ngoài , Tống Hoài Thừa cũng sẽ nhanh chóng qua đó .
Cố Niệm cắn răng : " Diệp Thanh , em cảm thấy bây giờ rất tốt ." Cố Niệm thở dài : " Chuyện của quá khứ làm em quá mệt mỏi ."
Đôi mắt Lục Diệp Thanh sâu như biển : " Em tha thứ cho anh ta rồi sao ?"
Cố Niệm cầm lấy ly nước : " Em chỉ là buông xuống mà thôi ." Tha thứ hay không sớm đã không còn ý nghĩa nữa , cô chỉ muốn sống đơn giản , chờ ngày cha ra tù , một nhà cùng đoàn tụ .
Như vậy những nợ nần với gia đình Tống Hoài Thừa có thể trả hết .
Lục Diệp Thanh cười , nụ cười có chút khó xử : " Có đôi lúc anh cảm thấy vận may của Tống Hoài Thừa rất tốt ." Hắn nhẹ nhàng nói .
Cố Niệm không hiểu nhìn hắn : " Diệp Thanh , chuyện Tống Hoài Thừa không truy cứu , em thật không nghĩ tới ."
Lục Diệp Thanh nhíu mày , có chút châm biếm : " Anh ta sẽ không tình nguyện thả anh , nhưng anh ta không thể không làm thế ." Lục Diệp Thanh cũng không muốn nói nhiều : " Cố Niệm , anh vẫn là anh của lúc đầu , điểm này sẽ không thay đổi ."
Cố Niệm trầm mặc , cô đã sớm không còn là cô ban đầu nữa : " Mấy năm nay anh đối xử với em và Phán Phán rất tốt . Thế nhưng trải qua nhiều việc em mới hiểu được , tình bạn chính là tình bạn , em rất cảm kích anh ."
" Được rồi , không cần nói nữa , anh đều hiểu ."
Cố Niệm lắc đầu : " Em đã lợi dụng anh , thật xin lỗi ."
Khuôn mặt Lục Diệp Thanh tràn đầy bi thương : " Cố Niệm , em không cần xin lỗi . Từ đầu đến cuối anh đều thua Tống Hoài Thừa ."
Sau khi Phán Phán đến nhà họ Tống , mọi người trong nhà đều vây quanh con bé , chuẩn bị một đống đồ chơi và thức ăn . Tang Vân Đồng cũng đặc biệt đi tới , hi vọng có thể bồi dưỡng chút tình cảm giữa họ , dù sao bà cũng là bà nội của nó .
Đoá Đoá nhìn thấy dáng vẻ tiểu đại nhân của Phán Phán : " Cô bé , chị là em của cha em , em phải gọi chị là cô ."
Phán Phán ngẩng đầu nhìn chị gái trước mặt , con bé cười một cái : " Chị xinh đẹp ."
Tang Vân Đồng phì cười : " Phán Phán , gọi là cô ."
Phán Phán bĩu môi , ánh mắt đảo sang Chu Hảo Hảo kế bên , con bé có chút ấn tượng .
Còn Chu Hảo Hảo là lần đầy tiên thấy rõ ràng tướng mạo của đứa bé này , đây là con gái của Cố Niệm . Cô ta nắm chặt tay : " Phán Phán , cháu thật xinh đẹp ." Cô ta cố gắng mỉm cười , không để mình lộ ra chút cảm xúc khác thường .
Cố Phán ngồi tren ghế sofa , đôi mắt linh động nhìn mọi người .
Tang Vân Đồng ôm con bé : " Nhìn con với Tống Hoài Thừa khi còn bé như một khuôn đúc ra vậy ."
Bảo mẫu rót ly nước trái cây tươi , Phán Phán uống hơn nửa cốc .
Tang Vân Đồng ngày càng thích , con nít ở tuổi này chính là tuổi đáng yêu nhất : " Phán Phán , mẹ con đâu ?"
" Mẹ đi làm việc rồi ạ ."
" Vậy à ."
Cố Phán có chút nhút nhát với những người trong nhà này nhưng đối với cô nhỏ thì lại rất thân thiết .
Đoá Đoá đưa Phán Phán đi chơi , mấy người lớn như có điều suy nghĩ .
Tang Vân Đồng rơi vào trầm tư , một lúc sau bà mới do dự nói : " Hoài Thừa , dù sao đây cũng là con của con . Nếu như có thể mà nói thì vẫn nên đưa Phán Phán trở về đây ."
Mi tâm của Tống Hoài Thừa nhăn lại : " Chuyện này con tự sắp xếp ."
" Cố Niệm đã sớm có quyết định , anh cần gì phải cố chấp như vậy ." Chu Hảo Hảo lên tiếng .
Tống Hoài Thừa nhếch môi : " Con cái ở cùng mẹ cũng rất tốt ." Anh vứt một câu rồi đứng dậy lên phòng .
Ban đêm , Phán Phán tắm rửa , bảo mẫu và Tang Vân Đồng đều chuẩn bị giúp đỡ . Tống Hoài Thừa liền xắn tay áo : " Để cha làm cho ."
Phán Phán không cự tuyệt .
Động tác của Tống Hoài Thừa vụng về , tắm trong bồn tắm , Phán Phán hét lên .
Rất vất vả mới tắm sạch sẽ , cơ thể của Tống Hoài Thừa cũng ướt hơn nửa .
Anh bế con bé đến giường , trên chiếc giường lớn mềm mại , Phán Phán lăn qua lăn lại , nhưng không bao lâu con bé lại nhớ mẹ .
" Con muốn mẹ ..."
" Con muốn về nhà ..."
Tống Hoài Thừa chưa ở chung với con bao giờ , làm sao biết tính tình đứa trẻ cũng thay đổi thất thường như khí trời mùa hè . Anh cúi đầu nhìn con gái , không biết nên khuyên nhủ thế nào .
" Không phải chúng ta đã hẹn ngày mai sẽ cùng nhau đi vườn bách thú xem gấu trúc lớn sao ?"
Phán Phán cái gì cũng không để ý : " Không muốn ... không muốn ... con muốn mẹ ..."
Tang Vân Đồng và Đoá Đoá nghe tiếng khóc liền chạy lên tầng : " Sao thế ?"
Phán Phán gào khóc , miệng liên tục đòi mẹ .
" Lúc nãy không phải vẫn tốt sao ?" Tang Vân Đồng lau nước mắt cho con bé : " Bà nội và cha đều ở đây , Phán Phán đừng khóc . Ngày mai cô nhỏ đưa con đi vườn bách thú ."
Căn bản Tang Vân Đồng cũng không dỗ được .
Tống Hoài Thừa nhíu mày : " Không được , con đưa con bé về ." Thấy con bé khóc thành ra thế này , anh lại mềm lòng .
Tiếng khóc của Phán Phán giảm bớt một chút .
" Đã trể vậy rồi . Con dỗ dành con bé chút đi ." Dừng lại một chút bà nói tiếp : " Con và Phán Phán sẽ ở cùng nhau nhiều , không thể lần nào con bé khóc con cũng đưa về Cố Niệm được ."
Đoá Đoá gật đầu : " Phán Phán đừng khóc . Ngày mai cô dẫn cháu đi mua đồ ăn ."
Phán Phán ngước mắt lên , con bé cũng không phải hay ăn hàng .
Tống Hoài Thừa gọi điện cho Cố Niệm , lúc này Cố Niệm đang ở phòng vẽ tranh thủ phê duyệt : " Alo .. có phải Phán Phán xảy ra chuyện gì không ?"
Tống Hoài Thừa nghe ra giọng lo lắng của cô : " Con bé không có việc gì , chỉ là nhớ em , khóc muốn về nhà ."
Cố Niệm khẽ chua xót : " Vậy giờ anh định làm gì ?"
" Anh đưa con bé về , em có tiện không ?" Tống Hoài Thừa chần chừ nói .
Cố Niệm nghĩ nghĩ : " Bây giờ tôi đang ở phòng vẽ , anh đưa điện thoại cho Phán Phán đi ."
" Được ." Tống Hoài Thừa đưa di động bên tai Phán Phán : " Là điện thoại của mẹ ."
Phán Phán lập tức ngừng khóc : " Mẹ , con nhớ mẹ ."
Tống Hoài Thừa và Tang Vân Đồng nhìn con bé không chớp mắt .
" Phán Phán , hôm nay đi chơi có vui không ?" Cố Niệm hỏi .
" Vui . Cụ dạy con đánh cờ , bà nội cho con rất nhiều quà ... ngày mai con muốn đi vườn bách thú chơi ."
Cố Niệm cứng đờ , Cố Phán lớn như vậy rồi nhưng cô chưa cho con bé đi vườn bách thú lần nào : " Vậy sao còn muốn về nhà ?"
" Mẹ , có phải mẹ không cần con nữa không ?" Cố Phán đáng thương hỏi .
Bàn tay của Tống Hoài Thừa siết chặt . Mấy tháng sau khi cha qua đời , Tang Vân Đồng dứt khoát ra đi , lúc đó anh có hỏi : " Mẹ , vì sao mẹ lại không quan tâm đến con nữa ?"
Tang Vân Đồng không trả lời anh .
Tang Vân Đồng chú ý tới sự thay đổi của anh , bà âm thầm suy nghì , chờ quyết định của anh .
" Sao lại như vậy chứ . Mẹ và Phán Phán sẽ ở cùng nhau mãi ." Cố Niệm tranh thủ cam đoan : " Nếu như con muốn về nhà , đưa điện thoại cho ... cha con đi ."
Cha , cuối cùng chính miệng cô cũng thừa nhận .
Phán Phán đưa lại điện thoại .
Tống Hoài Thừa cầm điện thoại đến hành lang bên cạnh , nghe giọng nói khàn khàn của cô : " Vậy làm phiền anh đưa con bé về , con bé trong phút chốc không thể làm quen được ."
" Được ."
" Bây giờ tôi cũng trở về nhà . Tôi ở dưới tầng chờ hai người ." Cố Niệm nhìn đồng hồ đã chỉ 12 giờ .
Cố Niệm thu dọn một chút liền chạy về .
Bóng đêm yên tĩnh , ban đêm lạnh lẽo .
Cố Niệm một mực đứng dưới tầng chờ .
Lúc Tống Hoài Thừa đưa Cố Phán xuống tầng , mặt Tang Vân Đồng hết sức bình tĩnh .
Đêm đó , cuối cùng Cố Phán cũng không ở lại nhà họ Tống .
Tống Hoài Thừa lái xe đến , từ xa đã thấy thân hình mảnh mai đứng ở đó , vì thời tiết lạnh nên cô liên tục xoa tay , không ngừng đi tới đi lui , bên miệng còn thở ra hơi trắng .
Tống Hoài Thừa cảm thấy rất buồn , rất đau .
Cố Niệm nhìn thấy xe anh dừng lại liền sải bước đến .
Tống Hoài Thừa xuống xe , ôm Phán Phán ra : " Có lẽ do khóc mệt nên ngủ thiếp đi ."
Cố Niệm chuẩn bị đưa tay ôm lấy thì Tống Hoài Thừa nói : " Tay em bị thương , để anh bế con bé lên tầng ."
Cố Niệm không nói gì , đi phía sau anh .
Đèn hành lang âm u , đèn tầng 3 còn bị hỏng . Cố Niệm cầm điện thoại chiếu sáng .
Trong đêm tối , tiếng hít thở của nhau đều nghe rõ .
Cố Niệm chưa từng thấy độ cao 5 tầng lại khó đi như vậy . Cô cầm chìa khoá nhanh chóng mở cửa .
Tống Hoài Thừa nhẹ nhàng ôm con đặt trên giường , cẩn thận đắp chăn cho con bé .
Bộ dạng này của Tống Hoài Thừa làm Cố Niệm cảm thấy quá xa lạ .
Ánh mắt cô ngẩn ngơ .
Tống Hoài Thừa quay đầu : " Anh về đây ."
Cố Niệm nhanh chóng thu hồi nỗi lòng : " Đi đường cẩn thận ." Cô khách khí nói .
Tống Hoài Thừa âm thầm nhíu mày , lúc đi tới cửa , anh dừng bước : " Vẫn nên mau chóng đổi chỗ ở đi , nơi này trị an thật sự không tốt ."
" Cảm ơn , tôi biết rồi ."
Đóng cửa lớn lại , Cố Niệm cong khoé miệng , nụ cười lạnh nhạt .
Tống Hoài Thừa từng bước xuống lầu , mỗi bước đều nặng nề . Anh lên xe , yên tĩnh ngồi trên xe , ánh mắt nhìn lên cửa sổ tầng 5 .
Đôi mắt không nhúc nhích , chỉ chăm chú nhìn một chỗ .
Sáng hôm sau , Cố Niệm xuống tầng mua bữa sáng , phát hiện xe của Tống Hoài Thừa vẫn còn ở đó . Bước chân của cô liền chững lại , chỉ thấy đầu anh nghiêng nghiêng , dường như còn đang ngủ .
Cố Niệm mua bữa sáng về , lúc này vừa có người muốn đi ra ngoài .
Đưởng tiểu khu vốn chật hẹp , xe của anh còn ngang ngược dừng ở chỗ đường đi phía trên , chặn mất đường đi của người khác .
Nữ chủ xe tiến lại gần gõ cửa sổ xe anh : " Vị tiên sinh này , anh đậu xe ở chỗ này thì chúng tôi biết đi làm sao đây ?"
Tống Hoài Thừa tỉnh dậy , anh ở trong xe cả đêm , toàn thân đau buốt , nhíu mày : " Ngại quá , cô chờ chút ."
Anh cũng nhìn thấy Cố Niệm .
Ánh mắt giao nhau loé lên .
Cố Niệm liếc mắt , cầm bữa sáng lên tầng . Đợi khi cô về đến nhà đứng ở ban công nhìn xuống đã không thấy xe anh nữa .
Như vậy rất tốt .
Trước khi Cố Niệm đi Pháp , đành phải giao Phán Phán cho Phương Hủ Hủ .
" Cậu yên tâm đi . Cam đoan khi cậu trở về Phán Phán lại được nuôi béo trắng ra ."
Cố Niệm không nỡ : " Vất vả cho cậu rồi ."
" Một mình cậu xuất ngoại nhớ chú ý một chút . Có chuyện gì thì gọi điện cho bọn mình ." Phương Hủ Hủ dặn dò .
" Mình biết ."
Lần này đi nước ngoài chắc phải hơn nửa tháng , trong lòng cô có chút không nỡ . Lương Cảnh Thâm nhờ người quen giúp cô sắp xếp xong xuôi , Cố Niệm cũng liên lạc với một người bạn đang học ở Pháp .
Ngày Cố Niệm rời đi , Tống Hoài Thừa cũng biết .
Sau khi hội nghị kết thúc , Tống Hoài Thừa đứng bên cửa sổ sát đất nhìn lên bầu trời . Lê Hạ thấy anh đứng bất động rất lâu : " Lúc này cô ấy đã có chút tăm tiếng , nói không chừng sau này còn tiến xa hơn nữa ."
Lê Hạ chậm rãi nói : " Tâm động không bằng hành động ."
Tống Hoài Thừa quay đầu gọi vào máy nội bộ : " Nhanh chóng giúp tôi đặt một vé đi Paris ."
Lê Hạ cười khẽ .
Lúc đang nói chuyện , thư kí dẫn người đến .
" Ấy , ngọn lửa nào thổi anh đến đây vậy ?" Lê Hạ kinh ngạc .
Tào Thạc gật đầu : " Hoài Thừa , anh tới tìm chú có chút việc ."
Tống Hoài Thừa hiểu rõ .
Tào Thạc lấy bức anh chụp : " Cố Niệm nói với anh 4 năm trước người đến đòi nợ cô và người đập phá phòng tranh giống nhau nên bọn anh điều tra một chút . Dựa vào trí nhớ của Cố Niệm chắc là người này ."
Tống Hoài Thừa cầm ảnh chụp , là một người trên mặt có vết sẹo lớn .
Tào Thạc lại nói : " Bọn anh đã điều tra thêm chút nữa và phát hiện ra đây không phải là người đòi nợ , có người cho hắn tiền để hắn cố ý gây phiền phức cho vợ trước của chú ."
" Là ai vậy ?"
Tào Thạc nhếch miệng : " Người nhà họ Chu ."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK