• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Xe chạy rất nhanh , Tống Hoài Thừa nói : " Em đừng lo lắng quá , anh nghe nói trẻ con lên cơn sốt hoặc cảm là chuyện bình thường , đến khoảng 5 - 6 tuổi sẽ không bị thế nữa ."
Cố Niệm thở dài : " Anh không biết đâu , Phán Phán từ khi sinh ra đã thường xuyên mắc bệnh ." Mấy năm nay cô đã quen với điều đó .
Tống Hoài Thừa cắn môi : " Trước kia con vẫn hay thế sao ?"
Cố Niệm nhìn ra ngoài cửa ngắm cảnh vật xung quanh , cô nheo mắt lại : " Trước kia ..." Cô cũng không muốn nhớ lại : " Con bé bị sinh non , đến giữa tháng 7 tôi bị động thai , tình huống lúc đó rất nguy cấp , chỉ có thể chọn giữ mẹ hoặc đứa bé ."
Tống Hoài Thừa hỏi : " Em đã chọn ai ?"
Cố Niệm không trả lời câu hỏi của anh : " Rất may lúc đó Lục Diệp Thanh ở bên cạnh , tôi rất yên tâm . Vì thế suốt đời này tôi luôn cảm ơn anh ấy , nếu không có anh ấy , tôi và Phán Phán đã sớm không còn ở trên đời ."
Trong mắt Tống Hoài Thừa có sự chua xót , anh cảm thấy vô cùng khó chịu . Anh có thể tưởng tượng ra những khó khăn mà cô phải chịu . Trong khoảng khắc lưỡng lự ấy , chắc chắn cô sẽ lựa chọn giữ đứa bé . Cô vô cùng yêu mến nó .
" Lục Diệp Thanh ..." Anh nghẹn họng , không nói nữa , anh nợ hắn , có lẽ cả đời này cũng không trả được . Trong số tất cả mọi người , người anh không muốn nợ nhất chính là hắn .
Một điều không thể thay đổi được , anh và hắn là anh em cùng cha khác mẹ .
Cố Niệm nhẹ nhàng nói : " Cho nên anh không động đến anh ta , tôi rất cảm ơn anh . Lục Diệp Thanh là người tốt ."
Tống Hoài Thừa không thích cô nhắc tới hắn : " Hôm qua anh gọi cho Phán Phán , con bé còn oa oa nói chuyện , tại sao bây giờ một chữ cũng không nói được ?"
Nói đến chuyện này Cố Niệm cũng rất lo lắng .
Tống Hoài Thừa nhìn cô : " Em đừng quá lo lắng , 2 ngày nữa chúng ta đưa con đến gặp bác sĩ ."
Cố Niệm ' ừ' một tiếng .
Vì chữ ' ừ' của cô mà tâm trạng của Tống Hoài Thừa liền trở nên vui vẻ .
Hai người từ sân bay thành phố S đến thành phố D mất 2 tiếng , lúc đến bệnh viện đã là 9 giờ .
Đi liên tục như vậy có cảm giác mệt mỏi mà trong lòng hai người chỉ mải lo cho Phán Phán . Vào phòng bệnh , Phán Phán đã ngủ rồi , Phương Hủ Hủ và Lương Cảnh Thâm đều ở đó .
" Phán Phán sao rồi ?" Cố Niệm hỏi .
Phương Hủ Hủ kéo tay Lương Cảnh Thâm , sắc mặt lo lắng .
Lương Cảnh Thâm bước lên phía trước : " Cố Niệm , nghe thầy nói ."
Cố Niệm có một dự cảm không tốt .
" Hôm trước Phán Phán bắt đầu lên cơn sốt , chỉ sốt nhẹ , bọn thầy liền giúp con bé hạ sốt . Ngày hôm qua đột nhiên sốt cao , Hủ Hủ đưa con bé đến bệnh viện . Lúc đấy đã tối , con bé bắt đầu không nói nên lời ." Lương Cảnh Thâm khó khăn nói đến câu cuối .
Cố Niệm không đứng vững được nữa , Tống Hoài Thừa vội đỡ lấy cô : " Sao lại không nói được ?"
Sắc mặt Lương Cảnh Thâm nặng nề : " Hiện tại bác sĩ nói đang cố hết sức tìm nguyên nhân , cuối cùng vẫn không tra ra được ."
Mặt Tống Hoài Thừa tái mét , trong lòng tràn ngập lo lắng : " Phán Phán không sao đâu , đợi con bé khoẻ sẽ nói chuyện lại như bình thường ."
Phương Hủ Hủ gật đầu : " Đúng vậy , mình đã hỏi qua , cũng có đứa trẻ phát sốt bị nghẹn họng , qua 2 3 ngày sau lại có thể nói bình thường ."
Bây giờ mọi người nói gì Cố Niệm đều không lọt tai , cô không thể nào bớt lo lắng .
Cố Niệm mở miệng một cách trống rỗng : " Hủ Hủ , cậu và thầy Lương về nghỉ ngơi đi , đêm nay bọn mình trông Phán Phán ."
" Cậu vừa xuống máy bay , để mình ở lại với cậu ."
Lương Cảnh Thâm kéo tay Phương Hủ Hủ : " Nghe Cố Niệm đi . Chúng ta về trước đi , em đã thức cả đêm rồi , mai lại thay Cố Niệm ."
Phương Hủ Hủ gật đầu , nhìn Tống Hoài Thừa , ra hiệu cho anh .
" Cô muốn nói gì ?" Khuôn mặt Tống Hoài Thừa vốn lạnh lùng nhưng bây giờ lại đầy âu lo .
" Có một số điều tôi không muốn nói trước mặt Cố Niệm ." Phương Hủ Hủ căng thẳng : " Bác sĩ muốn chúng ta chuẩn bị tâm lý cho tốt ."
" Chuẩn bị tâm lý cho việc gì ?" Tống Hoài Thừa nóng nảy .
" Anh bình tĩnh đi , muốn Cố Niệm nghe được à ?" Phương Hủ Hủ giữ chặt tay anh : " Thân thể Phán Phán vốn không tốt , đây cũng là chuyện sớm muộn sẽ sảy ra ." Nước mắt cô rơi xuống : " Lục Diệp Thanh đã nói rồi ."
" Cô nói gì ? Lục Diệp Thanh đã nói gì ?"
Phương Hủ Hủ nắm chặt tay : " Thuốc năm đó anh cho Cố Niệm uống có vấn đề ."
Rất lâu sau Tống Hoài Thừa mới tìm được giọng nói của mình , linh hồn như bị rút ra , máu toàn thân ngưng đọng lại , mỗi lần hít thở đều cảm thấy lục phủ ngũ tạng đau đớn .
Tự làm tự chịu .
Là báo ứng . Đây là báo ứng ông trời ban cho anh sao ?
Phương Hủ Hủ đỏ mắt : " Hơn nữa năm đó Cố Niệm sinh con , ra rất nhiều máu làm thân thể tổn thương , về sau rất khó sinh con ."
Mặt Tống Hoài Thừa trắng bệch : " Cô ấy có biết không ?"
" Cô ấy biết rõ thân thể mình sau này không thể sinh con được nữa , nhưng không hề biết thuốc anh cho cô ấy uống có vấn đề , chúng tôi sợ cô ấy đau khổ cho nên nhất quyết không nói cho cô ấy biết ."
Hành lang tĩnh lặng không nghe được tiếng động nào .
" Tại sao lại thế ?" Tống Hoài Thừa lẩm bẩm .
Trong lòng Phương Hủ Hủ có rất nhiều oán hận , nhưng nhìn thấy phản ứng của Tống Hoài Thừa , cô liền không nói được gì nữa .
Thật ra anh cũng là người đáng thương .
Phương Hủ Hủ cùng Lương Cảnh Thâm rời khỏi bệnh viện .
Phương Hủ Hủ nặng nề thở dài : " Có tình cảm không nhất định có thể làm người một nhà ."
Lương Cảnh Thâm không muốn cô bi quan như thế : " Mỗi người đều có duyên phận riêng , câu chuyện vẫn còn tiếp diễn , không ai có thể đoán trước đươc kết cục ."
Phương Hủ Hủ nắm tay ông , đầu tựa lên vai ông , cảm thấy rất yên tâm . Cô cũng rất mệt mỏi , nhưng người đàn ông này sẽ vì cô mà chống đỡ một khoảng trời .
Tống Hoài Thừa không biết đã đứng như thế bao lâu , trên người anh tràn đầy hơi lạnh . Khi đi vào phòng , Cố Niệm đang ngồi ở mép giường nắm lấy tay Phán Phán .
Anh đi đến bên cạnh cô .
Cố Niệm có cảm giác có gì đó lạnh lạnh đang tiến lại gần , cô có điều muốn nói nhưng lại không nói gì được .
Dưới ánh đèn mờ ảo , hai người đều chìm đắm trong suy nghĩ riêng mình .
Cho đến khi chuông điện thoại của Tống Hoài Thừa vang lên , là điện thoại của Tang Vân Đồng .
Anh ra ngoài nghe điện thoại .
" Hoài Thừa , không phải con nói tối nay con lên máy bay à ? Sao giờ vẫn chưa về ?"
" Tối nay con có việc không về được ."
Trong lòng Tang Vân Đồng khó chịu , bà biết rõ con trai đang giữ khoảng cách với bà . Tuy nhiên bà rất cố gắng sửa chữa mối quan hệ này , không biết vì sao vẫn không có kết quả .
" Đúng rồi . Lâu rồi mẹ không gặp Phán Phán . Con xem thử 2 ngày nữa đưa con bé về được không ?"
" Con có chút việc . Qua mấy ngày nói sau ."
" Vậy cũng được . Con đừng làm việc quá sức , nhớ chú ý sức khoẻ ."
" Vâng ."
Cúp điện thoại , Tang Vân Đồng cau mày , cũng không biết tình hình bọn họ ở Paris thế nào rồi .
Đoá Đoá hỏi : " Anh không về ạ ?"
Tang Vân Đồng nhìn con gái : " Đúng vậy . Anh có chút việc ."
" Bận bịu chỉ là cái cớ . Anh lại ở cùng mẹ Phán Phán rồi . Anh theo đuổi người ta ạ ?"
" Nói lung tung , không được nói thế trước mặt anh con ."
Đoá Đoá lè lưỡi : " Con biết ngay mà ."
" Mai mẹ đưa con đi gặp Phán Phán , con mau ngủ sớm đi ."
" Hừ , từ sau khi đó mẹ không thích con nữa , chỉ thích anh trai ."
Tang Vân Đồng bị lời con bé chọc cười : " Thời gian mẹ ở cùng anh con rất ít , con đấy . Đã thế mẹ yêu con nhất ."
Đoá Đoá chớp mắt : " Con nói đùa thôi . Công bằng mà nói mẹ nhớ yêu chiều anh hơn một chút . Anh trai thật đáng thương , không có cha , mẹ của Phán Phán cũng không cần anh , haizz ." Cô bé thở dài .
Trẻ con ăn nói vô tư . Nhưng những lời này vào tai Tang Vân Đồng lại không đơn giản như thế .
Tống Hoài Thừa và Cố Niệm một đêm không ngủ , hôm sau tinh thần hai người đều không tốt .
Phán Phán mở mắt ra nhìn hai người , không nén nổi vui vẻ , tuy nhiên lại không nói được , miệng a a đóng mở .
Cố Niệm không ngăn được nước mắt , lại cố hết sức tươi cười : " Ổn rồi , mẹ cùng cha sẽ ở đây cùng với con , bây giờ con nghỉ ngơi thật tốt . Muốn gì cứ nói mẹ ."
Phán Phán liên tục gật đầu , lại khoa tay múa chân : " Mẹ ở Paris có vui không ?"
" Rất vui , mẹ mang về rất nhiều quà nhé ." Cố Niệm vừa nói vừa lấy quà ra : " Đây là tháp Eiffel ."
" Thật đẹp . Ôi !" Phán Phán yêu thích không buông tay .
Tống Hoài Thừa đang đứng ở một bên , cũng vội nói : " Cha mua chocolate cho con này ."
Mắt Phán Phán sáng lên , Tống Hoài Thừa nhanh chóng lấy ra .
Cố Niệm nhíu mày : " Cổ họng con bé hiện tại chưa khoẻ , tôi chưa muốn cho con ăn ."
Phán Phán bĩu môi , vẻ mặt đáng thương nhìn Cố Niệm .
Tống Hoài Thừa cầm chocolate , lại nhìn con gái : " Để cha đi hỏi bác sĩ ."
Phán Phán liên tục gật đầu .
" Quỷ nhỏ tham ăn ." Cố Niệm véo mũi nhỏ của con bé .
Chỉ lát sau Tống Hoài Thừa trở về : " Bác sĩ nói có thể ăn từng chút ."
Lúc này Cố Niệm mới đồng ý .
Tống Hoài Thừa bẻ ra miếng nhỏ .
Phán Phán cầm trong tay , mắt cong thành hình lưỡi liềm .
Tống Hoài Thừa chăm chú nhìn con bé , trong lòng lại không tránh khỏi khó chịu .
Con bé ăn từng chút một , ăn rất thoả mãn . Anh đưa tay lau khoé miệng con bé , trong lòng thầm nói : " Thật xin lỗi Phán Phán , là cha có lỗi với con ."
Cố Niệm đứng lên : " Tôi đi vệ sinh một lát , anh trông con nhé ."
Cố Phán ăn hết sạch chocolate , vẫn còn chưa thoả mãn , liếm liếm ngón tay .
Tống Hoài Thừa rút tay con bé ra : " Mất vệ sinh ."
Cô bé giơ tay lên chỉ hộp chocolate , ánh mắt như nói : " Cháu muốn ăn nữa ."
Tống Hoài Thừa rối rắm , một bên là Cố Niệm , một bên là con gái .
" Cháu đang bị ốm , thế mà muốn ăn một miếng cũng không được , thật đáng thương ." Phán Phán khua tay .
Tống Hoài Thừa bẻ thêm một miếng : " Ăn nhanh lên , mẹ con sắp về rồi , đừng để mẹ nhìn thấy ."
Phán Phán cười khanh khách , hương thơm chocolate nguyên chất , con bé lại cắn một cái .
Tống Hoài Thừa sốt ruột : " Con ăn nhanh lên , đừng để mẹ phát hiện , không mẹ sẽ tức giận ."
Phán Phán vừa định nói gì đó Cố Niệm đã quay về , con bé vội vàng báo với Tống Hoài Thừa .
Tống Hoài Thừa vừa quay mặt lại đã thấy khuôn mặt sa sầm của cô , anh nhanh chóng cầm tay Phán Phán còn đang cầm mẩu chocolate thừa : " Được rồi , cha cho con ngửi mùi thôi ."
Phán Phán rất phối hợp , hít sâu một cái .
Tống Hoài Thừa giải thích : " Anh chưa cho con bé ăn , chỉ cho con bé ngửi một chút ."
Cố Niệm nhíu mày , không nói gì .
Tống Hoài Thừa ở cùng Phán Phán đến trưa , ăn cơm xong anh mới đi : " Anh có chút việc , buổi tối anh lại đến với con ."
Cố Niệm nói cách yếu ớt : " Anh không đên cũng không sao ."
Miệng Tống Hoài Thừa đắng chát : " Chốc nữa Phương Hủ Hủ tới , em nên ngủ chút đi ." Hai quầng mắt cô thâm sì , Tống Hoài Thừa rất đau lòng , tuy nhiên không thể làm gì .
Từ sau khi ly hôn , anh cùng vài người góp vốn mở công ty Internet , với năng lực của anh công ty đã đi vào ổn định .
Lúc Tống Hoài Thừa đến , mọi người đang họp . Từ Hành ra người trước đưa anh vào văn phòng .
Tống Hoài Thừa nhìn văn phòng của anh so với Vạn Thiên nhỏ hơn một nửa , anh híp mắt , đối mặt với Từ Hành : " Tôi hỏi cậu , năm đó loại thuốc cậu đưa cho Cố Niệm uống rốt cuộc có chuyện gì ?"
Từ Hành nhíu mày : " Đây là lần thứ hai cậu hỏi tôi , cậu biết rồi còn gì ?"
Tống Hoài Thừa nhấc tay lên đấm vào ngực hắn : " Vì sao ? Vì sao lại đưa cô ấy dùng thuốc đó ? Cậu đã nói thuốc không có tác dụng phụ đúng không ?"
Từ Hãnh lĩnh trọn mấy đấm của anh , quỳ xuống mặt đất , ngực đau đớn : " Cậu hỏi tôi vì sao ?" Hắn đứng lên , ánh mắt sâu xa : " Vì khi đó Hảo Hảo trở về rồi ."
Tống Hoài Thừa đỏ mắt , nắm chặt tay thành nắm đấm , trong lòng dao động mãnh liệt : " Từ Hành , cậu có lương tâm không ? Cậu có biết thuốc kia gây tổn thương thân thể cô ấy như thế nào không ?"
" Tôi đã hỏi cậu trước ." Từ Hành đưa tay gạt máu ở khoé miệng .
Đúng vậy , hắn đã từng nói thuốc có tác dụng phụ .
" Lúc đó chính cậu lựa chọn ."
" Cậu không hề nói tác dụng phụ là gì . Đồ khốn ." Tống Hoài Thừa lại ra tay .
Lúc này Từ Hành không để bị đánh nữa , hắn liền phản kích : " Hoài Thừa , mấy năm nay quan hệ của cậu và Hảo Hảo là thế nào ?"
" Đây là chuyện của tôi và cô ấy , không liên quan đến cậu ." Tống Hoài Thừa đánh một cái : " Vì Chu Hảo Hảo mà cậu lừa dối tôi ? Từ Hành , chúng ta có phải là anh em không vậy ?"
Từ Hành đá một cước : " Tống Hoài Thừa , cậu cũng không phải là người tốt ."
Văn phòng bỗng chốc trở nên lộn xộn .
Hai người đánh nhau đến lúc mệt mới dừng lại , ngồi lên salon .
Tống Hoài Thừa thở phì phò . Anh biết đây chính là gieo gió gặt bão , lòng anh đau đớn , nghĩ đến Cố Niệm , nghĩ đến Phán Phán : " Phán Phán có thể không nói chuyện được nữa ." Nói xong , anh đứng dậy rời đi .
Khi Tống Hoài Thừa trở lại bệnh viện , bộ dạng của anh làm Cố Niệm hoảng sợ . Mặt anh chỗ tím chỗ xanh , khoé miệng cũng có máu , quần áo lộn xộn .
Phương Hủ Hủ sửng sốt : " Anh gặp cướp à ?"
Tống Hoài Thừa từng bước đến bên Cố Niệm , mỗi bước chân đều cực kì khổ sở , bởi anh không biết tiếp theo anh sẽ đối mặt với điều gì .
" Phương Hủ Hủ , phiền cô đưa Phán Phán ra ngoài một lát ."
Phương Hủ Hủ bị khí thế của anh làm cho giật mình , không nói gì liền đưa Phán Phán ra ngoài .
Trong phòng chỉ còn cô và anh .
" Anh làm sao thế ?" Cố Niệm nhíu mày .
Tống Hoài Thừa nắm chặt tay cô đến mức xương gồ lên , anh mạnh mẽ kéo cô vào ngực : " Biết làm thế nào bây giờ ? Anh cũng không thể nào tự tha thứ cho mình ."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK