Giọng Cố Niệm căng thẳng : " Chỉ là quyển sách mà thôi ." Cô nhẹ nhàng nói : " Tống tiên sinh , anh nên biết hiện tại tôi rất nghèo , tiền mua quyển sách với tôi là không có khả năng ."
Thanh âm của Tống Hoài Thừa vang lên : " Phải không ? Là bác sĩ mà ngay cả quyển sách cũng mua không nổi ?" Anh châm chọc nói .
Cố Niệm trừng mắt , một chỗ nào đó ở đáy lòng vẫn bị đâm cho đau đớn : " Anh ấy và anh không giống ."
" Cố Niệm , vẫn chưa ngủ sao ?" Thanh âm Lục Diệp Thann vang lên ngoài cửa .
Đã tối như vậy , Tống Hoài Thừa cũng nghe rõ , hơi thở của anh trong nháy mắt lạnh thấu xương .
Cố Niệm thanh thanh cổ họng : " Tống tiên sinh , nếu không có chuyện gì khác thì tôi xin cúp máy ." Không nghe anh trả lời cô đã cúp điện thoại .
Mở cửa , Lục Diệp Thanh lẳng lặng đứng ở cửa , trong tay bưng một dĩa bánh kem : " Nghe bên này có tiếng động , sợ em ngủ không được nên đem bánh kem đến , em ngủ sớm một chút đi ."
Cố Niệm nhận lấy , lòng bàn tay ấm áp : " Cảm ơn anh ." Trong lòng có lời muốn nói , nhưng cuối cũng vẫn không nói ra .
Lục Diệp Thanh cười : " Nghỉ ngơi sớm một chút ."
" Anh cũng vậy , ngày mai phải làm suốt ngày nữa ." Cô nhìn bóng lưng anh , yên lặng như mất hồn , lòng cô trở nên rối bời .
Ngày hôm sau , Cố Niệm đưa Cố Phán đi nhà trẻ .
Cố Phán vừa chuyển sang nhà mới , buổi sáng tinh thần đặc biệt tốt , ăn sáng cũng nhanh hơn , dọc đường đi đều sôi nổi . Cố Niệm đưa con bé vào phòng học sau đó đến trung tâm thành phố . Cô đi theo phụ huynh học sinh tìm người để bán nhẫn , giá chỉ bằng nửa giá ban đầu làm Cố Niệm đau lòng .
Liên hệ với người mua xong , hẹn gặp nhau ở quán cafe trung tâm thành phố .
Hôm nay Cố Niệm mang theo nhẫn ra khỏi cửa .
Sáng sớm Tống Hoài Thừa cũng không đến công ty , anh theo trí nhớ lần trước tới nhà trẻ . Từ xa đã thấy Cố Niệm , anh lái xe đến gần cô , ấn coi xe một cái .
Cố Niệm sửng sốt , cô nhìn chiếc xe tới gần . Phía trước đột nhiên xuất hiện chiếc xe , tốc độ vừa nhanh vừa mạnh , Cố Niệm một lòng một dạ trốn tránh Tống Hoài Thừa nên không chú ý đến .
Chiếc xe vèo một cái lướt qua người cô , Cố Niệm không tránh kịp , cả người cùng túi đều bị đụng ngã nhào trên đất , từ cổ tay phải truyền đến một trận đau nhức .
Tống Hoài Thừa nhanh chóng xuống xe : " Có bị thương chỗ nào không ?" Anh đỡ Cố Niệm lên , đôi mắt nhìn cô chằm chằm , đáy mắt khẩn trương lo lắng không chút che giấu : " Sao vẫn giống trước đây thế ?"
Giống như trước đây ...
Đúng vậy ! Khi đó cô cũng bất cẩn như thế này , rất nhiều lần đụng phải người khác , bị người ta trừng mắt . Thậm chí băng qua đường cũng vậy . Có một lần rõ ràng là đèn đỏ nhưng cô vẫn qua đường , lần đó Tống Hoài Thừa tức giận mắng cô một trận .
Khi đó Cố Niệm đỏ cả mắt , uỷ khuất nói : " Em thấy anh ở đối diện , nghĩ là nhanh một chút đến tìm anh ." Cô cũng không dám nhìn mặt anh .
Sau khi Cố Niệm trở về kí túc xá , ba ngày cũng không liên lạc với Tống Hoài Thừa , trong lòng thấp thỏm bất an .
Ngày thứ tư , cuối cùng Tống Hoài Thừa cũng tới tìm cô , Cố Niệm vừa thấy anh liền nhào tới , lôi kéo tay anh , trên mặt đầy nhiệt tình : " Hoài Thừa , em chuẩn bị tìm anh đi ăn , anh xem chúng ta thật có thần giao cách cảm ."
Tống Hoài Thừa thở dài , lời muốn nói trong nháy mắt không nói được nữa : " Đi thôi ."
" Làm cái gì ?" Cố Niệm hỏi .
" Không phải em muốn ăn cơm sao ?" Tống Hoài Thừa bất đắc dĩ trả lời .
Cố Niệm cười hì hì : " Em sắp chết đói rồi , ba ngày rồi chẳng ăn ngon miệng . Hoài Thừa , sau này em sẽ đi đứng cẩn thận ."
Cố Niệm cau mày : " Trước đây ? Anh không nhắc đến tôi cũng quên rồi ." Cô xoay người nhặt túi lên , đồ trong túi rơi đầy đất .
Người đàn ông trên xe quát : " Cô đi đường kiểu gì vậy ? Nơi này không cho đi bộ cô không biết sao ?"
Cố Niệm không muốn cãi với hắn , mắt Tống Hoài Thừa quét qua hắn một cái : " Anh không có mắt sao ? Không thấy được nơi này có người sao ?" Người đàn ông kia bị khí thế của anh trấn áp .
Cố Niệm nói : " Anh đi đi , tôi không sao ."
Người đàn ông ' hừ' một tiếng , nhìn Tống Hoài Thừa như bệnh nhân tâm thần , lập tức khởi động xe rời đi .
Tống Hoài Thừa tức tới nổ phổi : " Cô ngốc sao ? Bị người ta khi dễ như vậy cứ chịu đựng ?"
" Vậy thì thế nào ? Vốn tôi đi nhầm , chẳng lẽ tôi lại măng anh ta ?" Cố Niệm lạnh nhạt nói .
Cố Niệm nhặt điện thoại lên , ánh mắt quét tới hộp nhẫn rơi bên chân Tống Hoài Thừa , cô đi lên phía trước , vừa muốn đưa tay lấy thì Tống Hoài Thừa đã nhặt lên .
Tống Hoài Thừa sờ hộp nhẫn , ánh mắt sâu xa .
Chiếc hộp vẫn mới như ban đầu : " Nhẫn ?"
Cố Niệm vươn tay : " Đúng vậy ." Vì ngồi xổm quá lâu nên hai chân cô như có hàng ngàn con kiến gặm nhắm , có chút hoa mắt chóng mặt .
" Làm cái gì ?" Tống Hoài Thừa hỏi , anh ung dung mân mê chiếc hộp .
" Không liên quan đến anh ." Cố Niệm trả lời .
Tống Hoài Thừa mở hộp ra , bên trong đặt chiếc nhẫn kim cương rất quen thuộc , trước đây do anh và cô cùng chọn . Sắc mặt Tống Hoài Thừa liền biến đổi .
Tháng 9 nắng gắt đến chói cả mắt , Cố Niệm hoảng hốt thấy đáy mắt Tống Hoài Thừa loé lên một tia bi thương . Làm sao có thể ? Nhất định do cô hoa mắt .
Điện thoại cô vang lên , là người mua .
" Alo , Cố tiểu thư , 20 phút nữa tôi sẽ đến . Tốt , ừ , giấy dám định không có , nhưng hoá đơn cửa hàng đều ở đây . Tốt , được , lát nữa gặp ." Cúp điện thoại , cô không muốn nói gì với Tống Hoài Thừa , đưa tay lên lấy hộp nhẫn .
" Muốn bán nhẫn ?" Tống Hoài Thừa liền hiểu .
Cố Niệm sắc mặt thản nhiên .
" Cố Niệm , cô dám bán nó thử xem !" Tống Hoài Thừa âm thanh cứng rắn nói .
Mà biểu hiện Cố Niệm rất bình tĩnh : " Đây là của tôi . Chẳng phải trong thoả thuận ly hôn anh không muốn sao ?"
" Của cô ? Cố gia các người tất cả đều trộm của Tống gia , cái nhẫn này cũng là trò bịp bợm Tống gia bỏ tiền mua ." Tống Hoài Thừa nhìn cô .
Sắc mặt Cố Niệm tái nhợt : " Lúc ly hôn anh không cho tôi cái gì , anh lấy đi 2 năm thanh xuân của tôi , tôi lấy đi chiếc nhẫn thì thế nào ? Tống Hoài Thừa , làm người đừng quá đáng , chó vội ắt sẽ vượt tường ."
Tống Hoài Thừa nắm chặt tay cô , hơi thở ấm áp phả lên da thịt cô , cô thấy rõ trong mắt anh đầy lửa giận : " Không phải điều kiện Lục Diệp Thanh rất tốt sao ? Cô thiếu tiền tới nổi bán đồ trước mặt chồng cũ sao ?"
Cố Niệm chịu đau trên tay : " Tống tiên sinh , anh kích động làm gì ?" Cô đột nhiên tỉnh táo : " Tống tiên sinh và Chu tiểu thư sắp kết hôn rồi mà vẫn còn quan tâm đến vợ trước như vậy . Khiến tôi nghĩ , Tống tiên sinh , không phải anh thích tôi chứ ?"
Cố Niệm tuỳ ý nở nụ cười .
" Cô nằm mơ ." Tống Hoài Thừa có cảm giác mình bị người ta nhìn thấu lòng dạ bối rối của mình : " Tôi yêu cô ? Cố Niệm , cô đừng tự mình đa tình ." Khí lực trên tay anh dần gia tăng .
Trán Cố Niệm toát mồ hôi vì đau : " Không phải sao ? Anh hỏi tim mình đi ? Haha , Tống Hoài Thừa , vậy mà anh lại thích tôi ."
Cố Niệm chỉ là đang đánh cược , thực ra cô cũng không hiểu anh lắm .
Thế nhưng phản ứng bây giờ của Tống Hoài Thừa đã hoàn toàn nói rõ sự việc . Suy đoán của cô là đúng .
Anh nói ly hôn với cô , anh chưa từng thích cô , thế nhưng 4 năm sau lại thích cô .
Cố Niệm cười , nước mắt cô như muốn tràn ra .
" Cùng lắm cô chỉ là mẹ con gái tôi , Cố Niệm , cô nghĩ tại sao tôi lại tìm cô hết lần này đến lần khác , bởi vì con gái của tôi . Cô muốn gả cho Lục Diệp Thanh , thế thì con gái phải do tôi nuôi ."
" Không có khả năng đó , Tống Hoài Thừa , anh đừng mơ tưởng , sau này gặp mặt cứ như không quen biết ."
" Cô cứ thử xem ." Tống Hoài Thừa quả quyết nói , vẻ mặt như muốn giết người , anh thuận thế cầm nhẫn : " Cô muốn tiền phải không ? Tôi muốn chiếc nhẫn này , cô bán bao nhiêu ?"
Cố Niệm nhìn anh , cả người run rẩy : " 20 vạn ."
Ngay lập tức đáy mắt Tống Hoài Thừa tràn ngập tức giận : " Cô thiếu tiền đến vậy sao ?"
Cố Niệm nhìn anh : " Đúng , tôi thiếu tiền . Lúc này tôi thiếu nhất là tiền , chỉ thiếu chút nữa thôi tôi đã làm tiểu tam rồi ." Khi đó , thậm chí cô đã nghĩ , Tống Hoài Thừa biét được cảnh ngộ của cô có phải sẽ rất đau lòng ?
" Phán Phán bị viêm phổi phải nằm viện , trong tay tôi chỉ có mấy trăm đồng , tôi và dì như ngồi trên đống lửa . Lúc đó cân nặng của tôi giảm xuống nghiêm trọng , 41 cân , được người ta giới thiệu cho một ông chú , thế nhưng ông ta chê tôi quá khó coi . Tống Hoài Thừa , anh có biết cảm giác thiếu tiền như thế nào không ? Phán Phán chỉ có thể uống sữa trong 3 tháng , bởi không có tiền , tôi căn bản không cách nào nuôi con bé . Đó là lí do tôi cần 20 vạn , nếu anh không thể đưa tôi , tôi sẽ tìm người khác mua ."
Tống Hoài Thừa tức giận ném cô vào trong xe : " Cô không phải muốn tiền sao ? Đi !"
Xe điên cuồng lao đi , Cô Niệm đột nhiên nghĩ nếu cô và anh cứ đi như vậy , có thể hay không sẽ khônb dây dưa nữa .
Xe dừng lại ở cửa ngân hàng : " Xuống xe ."
Cố Niệm đã sớm để xuống cái tôn nghiêm , nếu anh muốn mua , cô vì sao phải cự tuyệt .
Không phải có câu ' Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt' sao ?
Gương mặt Tống Hoài Thừa lạnh đến nổi làm cho người khác không dám đến gần .
Quản lí ngân hàng nhiệt tình đi tới : " Tống tiên sinh , mời vào bên trong ."
Tống Hoài Thừa lấy chi phiếu ra : " Lấy 20 vạn ."
" Được . Ngài chờ một chút , mời ngài uống chén trà ."
Tống Hoài Thừa ngồi xuống .
Cố Niệm đứng sau lưng anh , phòng khách quản lí chỉ có hai người . Cô liếc cổ tay đã sưng lên , loại đau đớn này so với nổi đau trước kia với cô chăng là gì .
5 phút sau quản lí trở về : " Tống tiên sinh , tiền của ngài , mời ngài kí tên ."
Tống Hoài Thừa kí tên : " Đưa tiền cho cô ấy ."
Cố Niệm nhận lấy , thật dày : " Cảm ơn ."
Trong lúc nhất thời quản lí không biết xoa dịu thế nào : " Vị tiểu thư này muốn ngồi một chút uống chén trà không ?"
Cố Niệm nhìn thoáng qua Tống Hoài Thừa , chỉ thấy một bên mặt anh : " Cảm ơn , không cần đâu , tôi đi trước đây ."
Phía sau truyền đến tiếng vỡ nát của chén trà .
Rốt cuộc quản lí cũng phát hiện ra vấn đề , anh cẩn thận ra khỏi phòng .
Cố Niệm nhíu mày , tính tình của anh thật sự ngày càng tệ . Cô ngẫm lại thơi đại học anh đáng yêu hơn . Mặc dù anh không nhiệt tình nhưng Cố Niệm cảm thấy anh là người sống nội tâm , nếu yêu là yêu cả đời .
Nhưng rốt cuộc anh nói với cô không có tình cảm gì ?
Tống Hoài Thừa đứng lên : " Ngày mai tôi sẽ kêu luật sư , chúng ta sẽ bàn quyền nuôi Phán Phán ."
Cả người Cố Niệm cứng đờ , cô không thể tin nhìn anh .