Còn tốt hơn tình huống Tống Hoài Thừa dự đoán nhiều . Ngay từ đầu anh còn lo lắng Cố Niệm sẽ có hành vi cực đoan .
Anh nghĩ sai rồi .
Trải qua 4 năm , hiện giờ sống gió đến đâu Cố Niệm cũng có thể vượt qua .
Nhưng thật ra Cố Niệm rất kì quái , hồi trước rất cuồng công việc nhưng bây giờ lại luôn ở trong nhà .
Tống Hoài Thừa cũng không đến công ti khiến Lê Hạ bận đến chết .
Tống Hoài Thừa thuê một bác gái đến , mỗi ngày phụ trách làm cơm . Lần đầu tiên dì Triệu thấy Cố Niệm đã gọi Tống phu nhân , lúc ấy Tống Hoài Thừa cũng ở đó .
Anh nhìn thấy Cố Niệm vẫn kìm nén sự tức giận không phát tác .
" Dì Triệu , được rồi , dì đi nghỉ ngơi đi ." Tống Hoai Thừa nói .
Dì Triệu vừa đi , Cố Niệm nhất thời phát tác : " Anh muốn cho toàn bộ thế giới biết , anh ở trong nhà này nuôi tiểu tam sao ?" Cố Niệm thở hổn hển , đập vỡ chồng bát trước mặt .
Tiếng bát vỡ vang lên , trên mảnh đất đầy những mảnh vỡ nhỏ . Sự tức giận của cô vẫn không giảm .
Thấy cô sẽ giẫm phải mảnh vỡ , Tống Hoài Thừa nhanh tay kéo cô ra : " Nếu em không muốn có người khác trong nhà anh sẽ bảo dì Triệu đi . Được rồi , đừng giận . Hồi trước không phải anh đã nói phụ nữ mà tức giận sẽ nhanh già sao ?"
Cố Niệm hít một hơi , đẩy anh ra .
Tống Hoài Thừa lui về sau , vừa lúc giẫm phải mảnh vỡ . Anh nhíu mày , lại không để ý tới : " Anh có việc muốn nói với em ." Anh nói có chút nhanh : " Anh giúp Phán Phán chuyển sang nhà trẻ khác , cách chỗ anh 10 phút đi đường , em thấy thế nào ?"
Cố Niệm nghiêm mặt : " Tuỳ anh ." Nói xong cô quay người vào phòng .
Cô vừa đi , Tống Hoài Thừa nâng chân phải lên , chân bị mảnh vỡ đâm vào , đã đầy máu .
Lúc này dì Triệu đi tới : " Tống tiên sinh , anh bị thương sao ?"
Tống Hoài Thừa nhíu mày : " Không sao , không cần nói với cô ấy ."
Dì Triệu vội lấy hộp y tế , Tống Hoài Thừa tự mình xử lí một chút .
Dì Triệu lo lắng : " Anh vẫn nên đến bệnh viện kiểm tra một chút , miệng vết thương dài hơn 3cm cơ mà ."
Tống Hoài Thừa không nói gì , lòng bàn chân lại đau nhói .
Buổi chiều Lê Hạ gọi cho anh : " Hoài Thừa , cậu đang ở đâu ?"
Tống Hoài Thừa nghe giọng Lê Hạ có chút kì lạ : " Có chuyện gì ?"
" Từ Hành chuẩn bị rời công ty ."
" Bây giờ Từ Hành đang ở đâu ?"
" Đi ra ngoài rồi ."
" Tôi chuẩn bị đến công ty , cậu gọi cậu ta đến ."
" Được ."
Tống Hoài Thừa cầm chìa khoá xe .
Dì Triệu thì thầm : " Tống tiên sinh , anh phải ra ngoài sao ? Chân của anh đang bị thương mà ."
" Có việc gấp . Dì nói với cô ấy hộ tôi ."
Phán Phán ôm búp bê đi tới , khuôn mặt sưng đỏ đã đỡ nhiều . Cô bé nhìn Tống Hoài Thừa .
Tống Hoài Thừa cười : " Phán Phán , cha phải đi làm . Con ngoan ngoãn ở nhà nghe lời mẹ nhé ."
Phán Phán lạnh lùng nhìn anh : " Không cần lúc nào cũng xưng ' cha' như thế ."
Tống Hoài Thừa lại cảm thấy đó là tiếng trời : " Đây là sự thật không thay đổi được ."
Phán Phán ' hừ' một tiếng .
Tống Hoài Thừa nhìn thời gian : " Cha đi nhé ."
Phán Phán trở về phòng , Cố Niệm đang xem di động , không biết đang bận gì .
" Mẹ ..." Cố Phán gọi : " Tống Hoài Thừa ra ngoài rồi , chúng ta về nhà đi ." Bé cũng học Cố Niệm gọi tên Tống Hoài Thừa .
Cố Niệm buông di động , nhướn mày : " Chúng ta cũng đi ra ngoài ."
Phán Phán nháy mắt vui vẻ cười .
Trẻ con rốt cuộc vẫn là trẻ con .
Cố Niệm không có nhiều đồ , sắp xếp qua loa một chút , đeo khẩu trang và mũ cho Phán Phán .
Dì Triệu vừa thấy liền hỏi : " Phu nhân chuẩn bị ra ngoài sao ?"
" Đúng vậy ." Phán Phán gật đầu .
Cố Niệm không muốn giải thích , trong lòng cô khẳng định dì Triệu là người của Tống Hoài Thừa . Hai vệ sĩ kia đi rồi , anh lại mời người khác đến giám sát bọn họ phải không ?
Hôm nay là thứ ba , buổi tối vẫn có học sinh . Lúc Cố Niệm tới , Phương Hủ Hủ đang ngủ gật trên bàn .
Phán Phán gọi : " Dì ..."
" Suỵt , để dì Hủ Hủ ngủ thêm một chút ."
Cố Niệm đi vào phòng học , cùng Phán Phán dọn phòng cho sạch sẽ .
Phương Hủ Hủ ngủ hơn 20 phút , đi toilet mới phát hiện ra hai người , cô tựa vào cửa : " Sao cậu lại tới đây ?"
Phán Phán chạy đến ôm chân cô .
Cố Niệm và cô ấy ngồi đối diện nhau , cảm khái vô cùng : " Mình vẫn là người có tự do ." Cô tự giễu nói .
" Thế nào ?" Giọng nói Phương Hủ Hủ có chút khô khốc .
Cố Niệm lắc đầu : " Cứ như vậy thôi , không trở thành uyên ương thì làm một đôi vợ chồng bất hoà , cũng là duyên phận của mình và anh ta ."
Phương Hủ Hủ trầm mặc .
Cố Niệm mở miệng nói : " Đây là sổ hộ khẩu của mình , hộ chiếu ở chỗ dì ."
Phương Hủ Hủ nhận lấy : " Dì rất lo lắng cho cậu ."
" Mình biết , mọi người yên tâm . Chờ Phán Phán tốt lên , vài ngày nữa mình sẽ đi làm lại . Thật ra cũng không thay đổi gì ."
" Anh ta sẽ đồng ý à ?" Phương Hủ Hủ hỏi .
Ánh mắt Cố Niệm có chút hoảng hốt : " Sẽ ." Di động của Cố Niệm vang lên : " Là luật sư của Tống Hoài Thừa ."
" Sao bây giờ lại tìm cậu ?" Chẳng lẽ Tống Hoài Thừa định lập di chúc ?" Phương Hủ Hủ nói .
Cố Niệm nhận điện thoại : " Alo ."
Luật sư Phương mở miệng : " Cô Cố , xin chào . Thật có lỗi lại quấy rầy cô ."
Cố Niệm nhíu mày : " Luật sư Phương , có chuyện gì vậy ?"
" Là như thế này . Mấy hôm trước Tống tiên sinh đã nói với tôi ngài ấy từ bỏ quyền nuôi dưỡng Phán Phán ."
" Chuyện khi nào vậy ?"
" 4 ngày trước ." Luật sư Phương trả lời .
Cố Niệm nắm chặt tay , đó chính là ngày cô và Lục Diệp Thanh đến cục dân chính .
" Cố tiểu thư , Tống tiên sinh còn mở một quỹ cho con gái , cô có thể tuỳ ý sử dụng ."
Cố Niệm trầm mặc .
" Cố tiểu thư , cô có đang nghe không ?"
Cố Niệm như nghẹn lại : " Anh nói đi ."
" Tống tiên sinh cũng tặng cô 5% cổ phần công ty , hàng năm . Đồng thời vườn hoa Hi cũng là của cô . Vì vậy khi nào cô có thời gian chúng ta cùng bàn bạc ."
Cố Niệm híp mắt : " Luật sư Phương , để tôi suy nghĩ rồi sẽ trả lời anh ."
Phương Hủ Hủ cũng trầm mặc : " Lấy , vì sao lại không lấy . Anh ta không thể làm cha mà không chịu trách nhiệm gì ."
" Mình chỉ sợ cuối cùng lại dây dưa không ngừng . Để mình nghĩ đã ."
Khi Tống Hoài Thừa đến công ty , Lê Hạ và Từ Hành đều ngồi ở văn phòng , anh bước vào , đi thẳng vào vấn đề : " Từ Hành , cậu định đi ?"
Vẻ mặt Từ Hành bình thản : " Đúng vậy . Tớ quyết định rời khỏi công ty . Đơn từ chức đã giao cho bộ phận nhân sự ."
Tống Hoài Thừa nhíu mày : " Tôi biết hiện tại chúng tôi nói gì cũng không thay đổi được quyết định của cậu . Lúc trước gây dựng nên công ty , tôi và cậu đã bỏ ra rất nhiều tâm huyết . Đạt được thành công như hôm nay cậu lại muốn rời đi ."
Từ Hành thở dài : " Hoài Thừa , không có tớ cậu vẫn có thể làm tốt . Cổ phần công ty trong tay tôi cậu định xử lí như thế nào ?" Hắn muốn hoàn toàn rời khỏi đây .
Tống Hoài Thừa có 45% cổ phần , Từ Hành có 35% . Lê Hạ lúc trước cho Tống Hoài Thừa mượn , Lê Hạ cũng có 10% , còn 10% bên ngoài .
Tống Hoài Thừa nghĩ : " Cậu giữ lại 10% , còn tôi và Lê Hạ sẽ mua lại giá cao hơn thị trường 3% ."
Từ Hành như cũng đoán được anh sẽ làm vậy : " Cậu tự quyết định đi ."
Lê Hạ nhìn hắn : " Tổ hợp ba kẻ liều mạng rốt cuộc cũng tan rã rồi ."
Từ Hành cười : " Sau này gặp lại ."
" Buổi tối đi uống một chén ." Tống Hoài Thừa đề nghị .
Từ Hành thoáng ngừng một chút mới đồng ý .
Lúc uống rượu di động của Tống Hoài Thừa vẫn đặt ở một bên , cứ một lát anh lại liếc mắt một cái như đang chờ đợi điều gì .
Ba người uống chút rượu xong , đều có chút say .
Từ Hành từ từ nhắm mắt tựa vào ghế , tay vuốt ve ly rượu : " Hoài Thừa , sao cậu có thể đối xử với Hảo Hảo như vậy ?" Chất vấn , bất mãn .
Lê Hạ đang rót rượu , tay trượt một chút : " Từ Hành , cậu say rồi đừng uống nữa ."
" Haha , nếu tôi có thể say thì đã tốt , cậu có biết tôi thích Hảo Hảo đã bao nhiêu năm không ?" Từ Hành đặt mạnh ly rượu xuống : " Lần đầu tiên gặp ở trường tôi đã thích cô ấy nhưng trong lòng cô ấy chỉ có cậu . Không sao , tôi sẽ là người bảo vệ , cô ấy vui vẻ là được . Nhưng sao cậu lại liên tục làm tổn thương cô ấy ?"
Lê Hạ yên lặng ngồi xuống .
Tống Hoài Thừa trầm mặc : " Tôi thật có lỗi với Hảo Hảo ."
Anh biết câu xin lỗi cũng vô ích , đời này anh thiếu nợ với ba ngươi con gái . Cố Niệm và Phán Phán anh sẽ dùng cả đời để trả , nhưng đối với Chu Hảo Hảo anh chỉ có thể xin lỗi .
Từ Hành nở nụ cười , tiếng cười tràn ngập bất đắc dĩ : " Tôi đã từng hi vọng , tôi và cậu có thể trao đổi thân phận ."
Trở thành anh thì tốt sao ?
Tống Hoài Thừa chua xót nhếch miệng : " Tôi có gì tốt ? Ít nhất cậu có cha mẹ bên cạnh ." Anh cầm ly rượu uống hết .
Tống Hoài Thừa say khướt đứng ở cửa nhà mình , lại vô cùng tỉnh táo . Rõ ràng cầm chìa khoá nhưng anh không muốn mở .
Anh liên tục gõ cửa .
Hàng xóm ở đối diện bị đánh thức : " Không mang chìa khoá sao ? Cần tôi gọi bảo vệ mở cửa giúp không ?"
Tống Hoài Thừa lắc đầu : " Xin lỗi đã làm phiền . Vợ tôi ở nhà , cô ấy không mở cửa cho tôi ."
Hàng xóm hiểu rõ : " Hay là vào uống cốc nước ?"
Tống Hoài Thừa lắc đầu , nâng tay tiếp tục gõ .
Cố Niệm sớm đã nghe thấy động tĩnh , Tống Hoài Thừa vẫn không ngừng gõ cửa . Cô lại nghe thấy tiếng nói khác : " Ai vậy ? Tối vậy còn làm phiền người khác như vậy ?"
Cố Niệm không nhịn được nữa , đành mở cửa ra : " Anh phát điên à ?"
Hét xong , cửa nhà hàng xóm cũng mở ra , một người con trai tuấn tú đứng ở cửa . Lửa giận của cô nhất thời yếu đi . Sao cô lại trùng hợp gặp được diễn viên Dịch Lập thế này .
Tống Hoài Thừa đi về phía trước , cả người dường như dựa hết vào cô : " Vợ tôi , Cố Niệm ."
" Xin chào Tống phu nhân ." Dịch Lập chào hỏi : " Vậy hai người nghỉ ngơi sớm một chút đi ."
Cuối cùng Tống Hoài Thừa cũng về đến nhà , nhưng vừa đóng cửa Cố Niệm đã đẩy anh ra , anh lắc lắc đầu dựa vào tường .
Cố Niệm nhìn anh , ánh mắt trầm đục .
Tống Hoài Thừa cong khoé miệng : " Từ Hành sẽ rời khỏi công ty ."
Cố Niệm không nói .
" Anh rất khó chịu ." Từ Hành là anh em nhiều năm như vậy : " Chỗ này của tôi rất khó chịu ."
" Thiếu một người cùng anh cấu kết làm chuyện xấu đương nhiên anh khó chịu rồi ." Cố Niệm trào phúng .
Tống Hoài Thừa nhìn cô , sâu sắc nói : " Cố Niệm , mấy năm nay anh không vui vẻ chút nào . Từ lúc anh biết cha em hại chết cha anh , anh đã không hạnh phúc nổi ." Trên mặt anh phủ đầy bi thương : " Lúc còn đi học anh đều hi vọng cha có thể đi họp phụ huynh , nhưng không có . Vĩnh viễn đều là ông nội ."
Cố Niệm nghĩ đến người ông từ ái kia . Ông cũng đã từng rất yêu thương cô : " Niệm Niệm , Hoài Thừa là đứa nhỏ khổ cực , về sau con hãy giúp ông nội chăm sóc nó ."
Khi đó cô nói : " Con sẽ toàn tâm toàn ý yêu anh ấy ."
Hiện giờ tất cả đều là châm chọc . Anh và cô đều nuốt lời , bọn họ đều là kẻ lừa đảo .
" Tôi muốn nghỉ ngơi ." Cô nói .
Tống Hoài Thừa rất nhanh nắm lấy cô : " Em từng nói , nếu tương lai anh phạm sai lầm , em sẽ cho anh cơ hội ."
Cố Niệm nhắm mắt lại : " Số sai lầm anh phạm phải còn ít sao ? Tống Hoài Thừa , nơi này ..." Cô chỉ vào ngực mình : " Lòng tôi đã sớm chất đầy vết thương , không thể hồi phục như cũ ."
Tống Hoài Thừa lẩm bẩm nói : " Phải làm sao bây giờ ? Làm sao bây giờ ?" Không biết có phải do say rượu hay không , anh từ từ ngồi xuống đất .
Cố Niệm đứng một chỗ , vẻ mặt ngơ ngẩn , bát nước đổ đi không thể lấy lại , cô và anh làm sao có thể ?
Hiện giờ là do có đứa con ràng buộc thôi .
Bằng không cô và anh đã sớm là người lạ không hơn .
Cố Niệm hít một hơi : " Tống Hoài Thừa , bây giờ anh đối xử với tôi như vậy , anh có nghĩ tới Chu Hảo Hảo không ?"
Tống Hoài Thừa nghe đến Chu Hảo Hảo , có chút phiền muộn , anh tháo cà vạt .
" Có một hôm , Chu Hảo Hảo đến tìm tôi bị người khác xô vào người , đứa con trong bụng có khoẻ không ?"
Tống Hoài Thừa trong nhất thời tỉnh táo .