" Cô Cố , bây giờ chúng ta tới cục trưởng Tào ." Anh dẫn Cố Niệm đi đến một gian làm việc .
Cố Niệm đánh giá người kia , hơn 30 tuổi , giữ bộ mặt nghiêm túc , rất nhanh nhẹn , một dáng vẻ tài giỏi : " Chào ngài ." Cô đúng mực chào hỏi .
Tào Thạc không để lại dấu vết quan sát Cố Niệm một chút , trong lòng suy nghĩ cái tên tiểu tử Tống Hoài Thừa kia thật sự giấu diếm sự tình : " Mấy người đập phá phòng tranh kia đã bắt được , lúc trước chạy trốn xuống tỉnh ." Trong lúc khó khăn anh ta không muốn nhiều lời : " Chúng tôi đã thẩm vấn qua , mục đích bọn họ lúc đó chỉ muốn cướp đoạt ."
Cướp đoạt ? Trong mắt Cố Niệm lộ ra sự hoài nghi .
Tào Thạc cũng đã nhìn ra .
Cố Niệm do dự nói : " Cục trưởng Tào , tôi nhớ mấy người trước đến phòng vẽ gây chuyện đó mấy năm trước tôi đã gặp qua ."
Ánh mắt Tào Thạc loé lên : " Mấy năm trước ? Có tiện nói chút chuyện gì đã xảy ra không ?"
Cố Niệm kể lại đại khái sự việc .
" Cô khẳng định là người kia ?" Tào Thạc hỏi .
Cố Niệm có chút chần chừ : " Lúc đó trời đen tối , tình huống lại hỗn loạn nhưng tôi nhớ được trên mặt người kia có vết sẹo dài 5 , 6cm ."
Tào Thạc làm cảnh sát nhiều năm như vậy , trong lòng đã có chút suy đoán , việc này chẳng lẽ trùng hợp đến vậy sao ? : " Tôi biết rồi , có tình huống gì tiếp chúng tôi sẽ liên lạc với cô ."
Cố Niệm vừa đi , Tào Thạc suy nghĩ một chút liền gọi cho Tống Hoài Thừa .
" Chú Tống , sự việc ở phòng vẽ kia chắc chắn có người cố ý tìm người để làm . Mấy tên côn đồ đó lấy tiền làm việc thay ."
" Tra được ai chưa ?"
" Tạm thời vẫn chưa . Người đứng sau rất cẩn thân ." Tào Thạc nói : " Cậu xem chỗ cậu có đầu mối gì không ?"
Tống Hoài Thừa suy nghĩ một chút , chẳng lẽ là chủ nợ của Tống Chu Đạo ? Hoặc có liên quan đến Phương Hủ Hủ ? Anh nhớ Lương Cảnh Thâm và vợ trước vẫn còn rục rịch .
Cục trưởng Tào cười : " Vợ trước của cậu trước đây gặp qua chuyện như vậy cậu có biết không ?"
Tống Hoài Thừa hơi mơ hồ : " Biết . Tay cô ấy cũng do lần đó nên mới bị thương ."
" Lần trước cậu nói vợ trước cậu có vẽ một chút ?"
Tống Hoài Thừa ' ừ' một tiếng .
Tào Thạc gõ nhịp trên bàn phím : " Làm cho một người vẽ tàn phế , quả thực là tàn nhẫn ." Anh ta nói : " Cậu yên tâm , có tin tức tôi sẽ thông báo cho cậu trước tiên . Nhưng anh cảm thấy đã có lần một lần hai cũng không phải ngẫu nhiên , cậu bảo vợ trước cẩn thận một chút ."
" Anh Tào , phiền anh rồi ."
" Anh với cậu không cần nói cảm ơn làm gì ."
Tống Hoài Thừa rơi vào trầm tư , anh nghĩ năm đó Cố Chu Đạo vay tiền ngươi khác , không lẽ trong số những người đó .
Chu Hảo Hảo về đến nhà , nhìn ra vẻ mặt mẹ mình có chút khẩn trương : " Mẹ , làm sao vậy ?"
Bà Chu cắn răng : " Hảo Hảo , người đập phòng tranh bị bắt rồi ."
Lông mày Chu Hảo Hảo nhíu lại : " Mẹ có liên hệ trực tiếp những người đó không ?"
" Không có , việc này đều do Chu XX xử lí . Hảo Hảo , con nói xem có thể bị phát hiện không ?" Bà Chu có chú bận tâm : " Người phụ trách vụ này tên Tào Thạc , là người quen của Tống Hoài Thừa ."
Chu Hảo Hảo suy nghĩ một chút : " Sẽ không đâu . Anh trai chắc chắn sẽ không để lại đầu mối gì đâu ." Cô di chuyển mắt , thực sự không ngờ Cố Niệm điều tra : " Cứ coi như tra được anh trai , chỉ cần anh trai một mực chắc chắn thay con xả giận thì sẽ không người nào biết là chúng ta ."
Ngày hôm sau , cô và Tang Vân Đồng đi uống trà .
Tang Vân Đồng đối xử với Chu Hảo Hảo vẫn rất tốt : " Hảo Hảo , mấy ngày nay sắc mặt của cháu không tốt lắm . Có phải có tâm sự không ?"
" Không có gì ạ . Chỉ là chuyện làm ăn thôi ."
Tang Vân Đồng trấn an cô vài câu , lại nói : " Thành phố D này thay đổi nhiều quá , may có cháu ở cùng bác . Hảo Hảo , cháu và Tống Hoài Thừa ..." Bà thở dài : " Là Hoài Thừa có lỗi với cháu ."
Mặt Chu Hảo Hảo rũ xuống , không trả lời .
Tang Vân Đồng vỗ nhẹ tay cô : " Cháu yên tâm , bác sẽ khuyên nhủ Tống Hoài Thừa . Lần này bác trở về chính là chuyện của Hoài Thừa . Bác biết nó oán hận bác nhưng chung quy bác vẫn là mẹ nó ."
Khoé miệng Chu Hảo Hảo lành lạnh , giật mình .
Sau khi trở lại thành phố D , mọi sinh hoạt dường như đều đi vào quỹ đạo .
Cố Niệm đưa Cố Phán đến nhà trẻ gần nhà , đối với biến cố mấy tháng nay cô không nghĩ nhiều nữa , đưa tất cả sinh lực vào việc vẽ .
Nửa tháng sau , Lương Cảnh Thâm đưa tin tức tốt tới .
Bức vẽ ' Thính' của Cố Niệm ở Paris gây nên hiệu quả không hề nhẹ , địa phương cử hành triển lãm tranh cũng sắp trưng bày bức vẽ này .
Tin tức đều làm cho mọi người ngẩn ngơ .
Phương Hủ Hủ ôm cô , khóc không thành tiếng .
Lương Cảnh Thâm đứng một bên , dường như không bất ngờ gì với kết quả này .
Cố Niệm cảm kích nhìn ông : " Thầy , cảm ơn thầy ." Cô biết nếu không có ông , cô căn bản không đi được đến bước này .
Lương Cảnh Thâm cười : " Đây là do em tự mình cố gắng . Bây giờ em nên nghĩ đi dự lễ trao giải chính thức thế nào đi ."
Trái lại Cố Niệm nói : " Có thể không đi không ạ ?"
Phương Hủ Hủ và Lương Cảnh Thâm nhìn vẻ mặt không đi không được nhìn cô .
Có lẽ đây chính là loại bồi thường ông trời dành cho cô .
Cố Niệm găp lại Tống Hoài Thừa vào buổi chiều thứ 6 , khi cô đi đón Phán Phán đi học về .
Xe của Tống Hoài Thừa rất dễ nhận ra .
Lúc Cố Niệm nắm tay Phán Phán đi ra , Phán Phán bị cửa hàng bóng bay hấp dẫn , vừa bước vừa quay đầu lại .
Mắt Cố Niệm thấy xe Tống Hoài Thừa . Tống Hoài Thừa mở cửa , chậm rãi xuống xe .
Khí trời lạnh dần , anh mặc chiếc áo khoác xám , chiếc áo mở ra , bên trong là chiếc áo len cổ V màu đen .
" Vừa lúc anh đi họp chỗ gần đây nên đi ngang ." Anh giải thích .
Cố Niệm ' ừ' một tiếng .
Bầu không khí rơi vào trầm mặc .
Tống Hoài Thừa lên tiếng : " Anh vừa thấy tin tức , chúc mừng em ."
" Cảm ơn ."
Hai người đứng một chỗ , người đi đường thỉnh thoảng nhìn sang .
Cố Niệm chần chừ : " Tôi còn muốn đi mua đồ ăn ."
" Được ." Tống Hoài Thừa nói : " Chờ môt chút ." Anh lấy trên xe xuống một cái túi .
Cố Niệm nhìn qua cái túi , là bánh gato của hiệu Tâm Ngữ , trước đây cô rất thích ăn bánh ngọt của hiệu này , nơi nào đó ở đáy lòng nhói một cái , trào lên sự xúc động .
" Anh mua cho Phán Phán ." Ánh mắt Tống Hoài Thừa sáng lên .
Cố Niệm nhận lấy : " Cảm ơn ." Cô mỉm cười .
Tống Hoài Thừa bị khoé miệng đã lâu rồi chưa nở nụ cười của cô làm cho giật mình , đã bao lâu rồi cô không thả lỏng chút nào với anh : " Tuần này em có thời gian không ? Ông nội muốn gặp em và Phán Phán ."
Cố Niệm nghĩ một chút : " Thứ 7 này anh đến đón Phán Phán đi ." Chung quy anh cũng là cha Phán Phán , nếu cả hai bên đều buông xuống , cô cũng không ngăn cản anh và Phán Phán gặp nhau .
Tống Hoài Thừa biết cô đã lùi một bước lớn , mặc dù có thất vọng nhưng cũng nặng nề nói : " Cảm ơn ."
Cố Niệm nghĩ một chút : " Bây giờ tôi đang ở chỗ sông Hương Uyển ."
" Anh biết ." Anh trả lời . Từ ngày cô trở về anh đều biết .
Cố Niệm không nói gì nữa .
Từ lúc li hôn cho đến bây giờ , Cố Niệm chưa từng nghĩ cô và anh có thể bình tĩnh hoà nhã nói chuỵen như vậy , dường như 4 năm qua giữa cô và anh chỉ là giấc mộng .
Bây giờ tỉnh mộng , bọn họ lại bắt đầu một khởi đầu mới .
Thứ 7 , sáng sớm Tống Hoài Thừa đã tới đón Phán Phán .
Căn nhà có niên đại khá lâu , không có thang máy , trên cầu thang bày đầy đồ , có chỗ hai người lớn không thể đi qua .
Tống Hoài Thừa bước bốn bậc một lần , leo lên tầng năm .
Trước cửa có đôi giày da nam . Mi tâm anh cau lại , ngẩn vài giây rồi gõ cửa một cái .
Cố Niệm từ khe cửa thấy anh mới mở cửa ra : " Anh đến rồi à , Phán Phán vẫn còn ăn sáng , vào ngồi lát đi ."
Tống Hoài Thừa nhìn sự tự nhiên của cô , biết cô đã thật sự buông xuống . Tim anh nhói lên .
Cố Phán chậm rãi ăn sáng , chỉ nhìn Tống Hoài Thừa một cái . Cố Niệm lấy tay gõ bàn : " Ăn nhanh lên ."
Tống Hoài Thừa mở miệng : " Sao trước cửa có đôi giày da của nam vậy ?"
" À , Hủ Hủ nói như vậy sẽ an toàn hơn , để cho người ngoài biết trong nhà có đàn ông trở về , kẻ trộm sẽ không dám vào ." Cố Niệm cắn bánh mì .
" Em vẫn định ở chỗ này sao ?"
" Tạm thời thôi ." Cô không muốn nói nhiều : " Phán Phán ăn nhanh lên ."
Cố Phán lắc chân : " Mẹ , ăn cơm không nói ngủ không nói , hai người nói ngủ làm phiền con đó ."
Tâm trạng của Tống Hoài Thừa vì lời nói của con bé mà làm cho tốt lên một chút : " Để cha cho con ăn nhé ."
" Anh biết sao ?" Cố Niệm kinh ngạc .
Tống Hoài Thừa không nói gì , đưa thìa tới . Nhìn qua tưởng là chuyện rất đơn giản nhưng lúc làm lại rất tốn thời gian . Phán Phán làm vãi ra ngoài bát ít cháo .
Tống Hoài Thừa cũng rất kiên trì , anh tiếp tục đút , Phán Phán đột nhiên quay đầu làm thìa cháo đổ ra ngoài hơn nửa .
" Ngốc ." Phán Phán đột nhiên nói .
Sắc mặt Tống Hoài Thừa cứng ngắc .
Cố Niệm cũng cùng khuôn mặt như vậy : " Phán Phán không được vô lễ như vậy ." Cô nhìn ra được Tống Hoài Thừa rất hổ thẹn với Phán Phán , anh đang cố lấy lòng Phán Phán nhưng dường như Phán Phán không có chút cảm kích nào .
Đương nhiên Cố Niệm không để Cố Phán tuỳ tiện như vậy .
Cố Phán lấy lại cái thìa : " Để con tự ăn ." Thỉnh thoảng con bé nhìn lén Tống Hoài Thừa vài lần .
Chưa đến vài phút đã xong : " Con rất lợi hại đó ." Ăn xong con bé đắc ý nói , cầm bát đến bồn rửa .
Cố Niệm chuẩn bị một chút : " Việc lúc nãy anh đừng để ý . Phán Phán chỉ là không biết làm sao để có thể ở chung với anh . Nó rất ít khi như vậy . Còn nữa , anh đừng nhân nhượng với nó quá ."
Tống Hoài Thừa nhìn cô , mái tóc đen dài được cô quấn thành vòng đơn giản rồi búi lại ,l.
" Sao anh có thể không chiều theo ý nó chứ ?" Tống Hoài Thừa ẩn nhẩn nói : " Con bé là con gái của anh ." Có lẽ là đứa con gái duy nhất trên đời này của anh .
" Anh không chiều chuộng nó như thế . Chờ sau này anh có con anh sẽ rõ thôi ." Nói xong cô mới ý thức được mình vượt quá giới hạn : " Xin lỗi , tôi nói nhiều quá ."
Mắt Tống Hoài Thừa run nhẹ , khoé miệng giật giật .
Cố Niệm không muốn tiếp tục đề tài này nữa , cô đưa những thứ đã chuẩn bị xong cho Tống Hoài Thừa : " Trong cặp có bộ đồ của con bé , bên trong còn có thư , tối ngủ nó muốn nghe một hai câu chuỵen . Còn nữa , lúc ngủ Phán Phán phải có người ngủ cùng ."
" Nếu như em lo lắng , buổi tối anh sẽ đưa con bé về ."
Cố Niệm lắc đầu : " Không cần đâu . Con bé cần làm quen dần ." Cô lẩm bẩm nói : " Thật ra mấy hôm nay tôi đã nghĩ rất nhiều , bởi vì chuyện của tôi và anh mà Phán Phán trưởng thành thiếu rất nhiều thứ . Anh là cha nó , việc này không ai có thể phủ nhận . Tôi hi vọng Phán Phán có thể vui vẻ trưởng thành ."
Lúc này anh mới phát hiện Cố Niệm đã thât sự thay đổi rồi .
Mà đó chính là việc anh không muốn nhất .
" Niệm Niệm ..." Tống Hoài Thừa rất ít gọi cô như vậy , đột nhiên gọi như vậy , Cố Niệm có chút bất ngờ . Cô đi qua một bên không nhìn anh nữa .
" Tống Hoài Thừa , như vậy rất tốt . Thật sự như vậy tốt vô cùng ." Giọng nói cô ngày càng thấp : " Lúc trước tôi và anh đều quá cố chấp ." Bản thân lạc đường , làm tổn thương đối phương .
Môi Tống Hoài Thừa mím lại , gương mặt hiện đầy nỗi buồn nhưng khi nhìn gương mặt cụp xuống của cô , anh đều nuốt xuống hết .
Trước khi đi , Phán Phán náo loạn lên , không chịu đi cùng Tống Hoài Thừa .
" Không phải tối qua con đã đồng ý với mẹ rồi sao ?"
Phán Phán lắc đầu .
" Nghe lời nào , cụ rất thích Phán Phán , cụ muốn gặp Phán Phán ."
" Mẹ cũng cùng đi ."
" Mẹ phải đi làm kiếm tiền ."
Phán Phán cau mày : " Con đưa tiền cho mẹ , mẹ không đi làm có được không ?"
Cố Niệm khẽ cười , véo mũi con bé : " Mẹ thật sự phải đi làm rồi ." Đối với sự nhõng nhẽo của con gái , cô không đồng ý .
Tống Hoài Thừa hỏi : " Em thật sự không thể đi một chút sao ?"
Cố Niệm lắc đầu : " Ngày mai tôi phải ra ngoài ."
Tống Hoài Thừa nghe xong híp mắt lại , nghĩ tới điều gì đó .