Phương Hủ Hủ phát hiện : " Làm sao vậy ? Bàn việc với Lê tiên sinh không được ?"
Cố Niệm thở dài : " Không phải ."
" Cơ thể không thoải mái ?"
Sắc mặt Cố Niệm có chút tái nhợt , cô vuốt mặt : " Hôm nay ở khu tiểu khu của Lê tiên sinh kia chạm mặt Tống Hoài Thừa ."
Lông mày Phương Hủ Hủ cau lại : " Hắn nói sao ? Có nhìn đến Phán Phán không ?"
" Anh ấy thiếu chút nữa đụng vào Phán Phán , nhưng không thấy mình ." Cố Niệm trong nháy mắt như muốn nổ ra .
" Cặn bã ." Phương Hủ Hủ hung tợn nói : " Không sao cả . Mình nghe nói hắn sắp kết hôn . Đã biết thì thế nào ? Còn có thể quay đầu muốn đứa bé và cậu sao ?"
Cố Niệm cười nhạo : " Sẽ không . Quên đi , đừng nghĩ nữa . Nhà của mình đều thảm như vậy , anh ta có thể trả thù như thế nào ? Nếu anh ta muốn trả thù nữa , mình khẳng định sẽ không tiếp tục trốn tránh . Cùng lắm thì liều mạng với anh ta ."
Phương Hủ Hủ nắm tay cô : " Mình và cậu ."
" Đúng rồi , Lê tiên sinh thấy bản phác thảo không khác ý muốn của anh ta lắm . Cậu xem còn chổ nào cần chỉnh sửa không ?"
Phương Hủ Hủ cầm lấy xem qua , không nói gì . Vài năm nay Cố Niệm vẽ , so với vài năm trước tiêu chuẩn kém rất nhiều . Trước đó vài ngày , Phương Hủ Hủ gặp được giáo viên dạy đại học của bọn họ , giáo viên hỏi hoàn cảnh của Cố Niệm , nhìn bản vẽ của Cố Niệm bây giờ , giáo viên thương xót vô cùng .
Vết thương trên tay Cố Niệm đã sớm khép lại , chỉ là trong lòng đau xót không biét lúc nào mới chân chính đứng lên được .
Sau khi Phương Hủ Hủ sửa chữa sơ sơ , Cố Niệm gửi bản phác thảo cho Lê Hạ .
Từ lúc hợp tác tới giờ Cố Niệm và hắn đều giải quyết qua lời nói , Lê Hạ có chút không vừa lòng , lâu dần có ý dày vò , làm cô sửa bức vẽ đến năm sáu lần , cô đều tốt tính mà sửa lại .
Thường xuyên qua lại , Lê Hạ ngày càng hiếu kì với Cố Niệm . Cô có vẻ không tức giận , làm việc luôn thản nhiên , giống như không có gì làm tâm tình của cô kích động .
Thuận theo mà nói thì số lượng Lê Hạ chủ động liên hệ với Cố Niệm ngày càng nhiều .
Trở lại thành phố D , Cố Niệm gần như điên cuồng tiếp nhận mọi công việc . Mấy ngày nay cô lại tiếp nhận công ty vẽ tranh lên tường , Cố Niệm đề nghị giá là 8000 , kết quả người ta không lưu tình hạ 5000 . Nếu cô không thiếu tiền , cô thật sự muốn phun thuốc màu vào mặt kế toán kia , đúng là đồ quỷ bóc lột người khác đến trần truồng mà .
Một hành lang dài mười mét , để làm xong ước chừng cô phải bỏ ra ba ngày rưỡi . Hôm đó vẽ xong , cánh tay cô mỏi đến mức không nâng lên nổi . Khi cô đi tìm kế toán tính tiền , một đoàn người đi tới trước mặt .
Cố Niệm hơi nhích sang bên cạnh , ánh mắt liếc theo đám người vừa đi qua , thế nhưng ngoài ý muốn thấy anh .
Cố Niệm cúi đầu , chờ những người đó đi qua , cô nhìn bóng dáng mình qua thuỷ tinh , áo sơ mi trắng dính đầy thuốc màu , trên cơ thể cũng tản ra mùi thuốc màu dày đặc .
Cố Niệm nhún vai , có lẽ anh cũng không nhận ra mình .
Sau khi tính tiền , Cố Niệm thu dọn đồ đạc của mình , mang theo thùng nhỏ , trong thùng đầy đủ các loại bút vẽ và thuốc màu . Chờ cô đi ra đến cửa , đúng lúc cánh cửa mở ra , chân cô hơi khựng lại , nhưng vẫn tiếp tục đi đến phía trước .
" Cố Niệm .." Khi anh đến bên người cô , cô đã nghe thấy âm thanh quen thuộc .
Tống Hoài Thừa mặc tây trang vừa vặn , trời sinh anh chính là cái móc treo quần áo , cho dù là quần áo bình thường hay là tây trang anh vẫn mặc vừa và rất đẹp . Cố Niệm liếc nhìn anh .
" Trở về khi nào vậy ?" Anh hỏi .
Cô hơi híp mắt , hơn 4 năm , trong lúc đó bọn họ đã trải qua 1400 ngày rồi . Khuôn mặt anh đã khiến cô không còn cảm giác .
Một tay anh nhét vào túi quần , mà cô , tay phải xách thùng nhỏ , một bộ quần áo giá rẻ dính đầy màu vẽ , vừa nãy đám người đi qua đều cố tình tránh cô , sợ đụng phải cô .
Bây giờ thân phận hai người kém nhau không vì một điểm hai điểm . Cô tưởng cả đời này anh không bao giờ chủ động nói chuyện với cô .
" Mới trở về gần đây ." Cố Niệm bình tĩnh nói , cô thậm chí lễ phép nhìn Tống Hoài Thừa cong khoé miệng lên . Cô nhìn thẳng anh , trong mắt không có một tia cảm xúc , như nước lặng bình thường .
Vẻ mặt Tống Hoài Thừa đột nhiên biến đổi , anh vì nụ cười của Cố Niệm mà cười theo . Ánh mắt anh dừng lại ở tay cô , nhiều đồ như vậy mà cô chỉ dùng một tay để xách .
Trước kia cô xách vài túi táo cũng không vừa lòng , kêu đau tay .
Tống Hoài Thừa theo bản năng duỗi tay ra , nhưng Cố Niệm lại lui về phía sau .
Không khí trong nháy mắt liền biến đổi . Thang máy sắp đến .
Cố Niệm vừa có thái độ như đối với bạn bè , nhưng vẫn có vẻ xa cách . Tống Hoài Thừa nhìn cô , ấn nút mở thang máy ra .
Cố Niệm nắm thùng nhỏ : " Trên người tôi bẩn nên sẽ không vào thang máy ." Nói xong cô liền đi đến cầu thang đi bộ .
Vẻ mặt Tống Hoài Thừa cứng ngắc , hai tay thả xuống rồi lại nắm chặt .
16 tầng cầu thang bộ , Cố Niệm đi được 6 tầng thì không đi nổi nữa . Cô ngồi trên bậc thang thở phì phò .
Tống Hoài Thừa ngồi ở trên xe , một lúc lâu sau anh mới thấy cô đi ra .
Cố Niệm vẫn dùng tay trái xách đồ , anh nhìn cô đứng chỗ giao thông công cộng . Lại đúng thời gian tan tầm , trên xe có rất nhiều người , cô vẫn đứng ở góc đó , người xung quanh cũng không dám tới gần cô .
Tống Hoài Thừa nhíu mày : " Đi tới phía trước đi ."
Cố Niệm không để lần gặp mặt này ở trong lòng , bởi vì cô lại nhận được một hợp đồng , đối phương muốn cô vẽ mấy bức cho phòng tân hôn , nhưng yêu cầu rất cao , đương nhiên giá cũng rất tốt .
Cố Niệm gần như không do dự liền đồng ý .
Ngày đó cô nhận được tin nhắn của đối phương , lúc xế chiều muốn cô đi xem phòng , Cố Niệm vừa thấy địa chỉ thì choáng váng , thế nhưng cùng Lê Hạ nói hai câu trước cửa . Trong lòng cô nghi ngờ là Lê Hạ giới thiệu .
Sau đó , gặp một người đàn ông trung niên , từ đầu tới cuối đều nói chuyện vẽ . Cố Niệm bỏ đi ý nghĩ ban đầu .
Sau kho trao đổi xong , người ta trực tiếp giao tiền đặt cọc cho cô , nặng trịch đựng trong bao thư . Cố Niệm vừa mở ra liền thấy tiền hồng hồng , cất vào túi .
" Tôi muốn chụp lại mấy tấm ảnh , để về nhà tôi suy nghĩ thêm ."
Người đàn ông gật đầu : " Xin cứ tự nhiên ."
Cố Niệm đi vào phòng ngủ , sàn gỗ thô , cô đi chân trần giẫm lên , lòng bàn chân ấm ấm . Phòng ngủ bố trí rất đơn giản , phần thiết kế cửa sổ cô rất thích .
Cô bước lên phía trước , trên cửa sổ để mấy chậu hoa nhỏ , lan điếu màu tím , lô hội , còn có một chậu ...
Ánh mắt cô chớp mắt dừng lại , chậu kia là chậu xương rồng cảnh ! Ký ức kia từng chút hiện ra . Cố Niệm nghiêng người , tinh tế nhận xét . Cổ họng cứ như bị cái gì đó ngăn lại , cảm giác nhục nhã căm hận lan tràn trong lòng ngực . Cố Niệm kiềm chế để không chạy đến đập vỡ chậu xương rồng kia .
Cô nhanh chóng quay trở lại phòng khách , lấy phong thư từ trong túi ra .
Người đàn ông khó hiểu nhìn cô : " Cố tiểu thư sao lại như vậy ?"
" Ngại quá , việc này tôi không nhận được , anh tìm người khác đi . Tiền tôi trả lại cho anh ."
" Nếu cô cảm thấy thiếu tiền , giá cả có thể thương lượng lại ."
Cố Niệm cười : " Thật xin lỗi ."
Cô gần như là chạy trốn , vội vàng đi ra .
Anh ta có ý tứ gì ? Là muốn nói cô đáng thương sao ?
Lê Hạ đi xe hơi từ bên ngoài về , thấy cô bước nhanh tới , hắn dừng xe , bóp còi , nhưng Cố Niệm không để ý .
Lê Hạ gọi to một tiếng : " Cố Niệm !"
Cố Niệm dừng chân lại : " Lê tiên sinh ?"
" Sao cô lại tới đây ?" Lê Hạ hỏi .
Cố Niệm âm thầm nhíu mày : " Đến bàn công chuyện ."
" Thế nào ? Bàn bạc thành công không ?"
" Không ." Cố Niệm lắc đầu .
Lê Hạ mở cửa xe : " Vừa đúng lúc cơm trưa , cùng nhau ăn một bữa đi . Tôi còn chưa cảm ơn cô , mấy bức tranh cô vẽ tôi rất thích ."
Cố Niệm muốn giữ khoảng cách , nhưng Lê Hạ muốn mời cô đi ăn mấy lần rồi , lúc này cô lại nói lời cự tuyệt thì không nên .
" Vậy phiền anh rồi ."
Cô lên xe hắn , Lê Hạ quay đầu xe ra khu tiểu khu .
Sau khi Tống Hoài Thừa nhận được điện thoại của trợ lí liền đến đây , không ngờ lại thấy Cố Niệm lên xe Lê Hạ . Tống Hoài Thừa nhíu mày , sắc mặt trầm xuống như bão táp sắp đến .
Hoá ra cô chính là người Lê Hạ quen .
Hai người ăn cơm rất vui vẻ , Lê Hạ là người giỏi ăn nói , không chán ngắt , mà Cố Niệm là người hay lắng nghe người khác nói . Cô biết phản ứng đúng lúc , rất tâng bốc , cũng có thể nói là nhìn mặt mà nói chuyện .
Lê Hạ tự nhiên cũng phát hiện , Cố Niệm chỉ coi hắn là khách hàng , hắn cảm thấy có chút thất bại .
Ăn cơm xong , Lê Hạ đưa cô về , Cố Niệm tìm lí do , cô muốn đi mua một số đồ : " Lê tiên sinh , cảm ơn anh đã chiêu đãi ."
Lê Hạ thở dài .
Cô đi siêu thị mua một lon sữa bột , bỏ ra hơn 100 . Thật ra cô cũng rất rối rắm , sữa bột trong nước có rất nhiều vấn đề , nhưng hiện tại cô không có điều kiện , căn bản không mua nổi sửa nước ngoài .
Lần trước Phán Phán kiểm tra sức khoẻ , thấy rất nhiều thứ bị thiếu hụt . Bác sĩ nói cô cần chú ý , đứa nhỏ thiếu hụt mấy cái như thế rất dễ bị lồi xương ngực . Cố Niệm đành phải tiếp tục cho Phán Phán uống sữa bột , chọn đi chọn lại , cô chọn nhãn hiệu sữa bột quảng cáo trên tivi .
Cô ôm lon sữa bột trở lại phòng vẽ , từ xa nhìn thấy chiếc xe bạc xám đậu .
Chờ đến khi cô tới gần , cửa xe mở ra , người bên trong chậm rãi đi xuống .
Tống Hoài Thừa đi đến trước mặt cô , anh nhìn cô , ánh mắt so với ánh trăng trên trời còn lạnh hơn : " Cô vẫn giống như trước đây .."
Cố Niệm cảm thấy không hiểu .
" Lê Hạ là bạn tôi , không cần có chủ ý như vậy ." Lời nói Tống Hoài Thừa tràn đầy trào phúng , hai mắt sâu thẳm không thất đáy : " Việc mặt dày theo đuổi đàn ông vẫn không thay đổi nhỉ ?"
Lời nói khó nghe như vậy đối với Cố Niệm mà nói , cô đã sớm không để ý rồi .
Cô cười , lực ôm lon sữa bột càng lúc càng lớn , cô biểu tình thái độ bất cần : " Thế thì đã sao ? Anh ấy cam tâm tình nguyện , anh quản được à ? Tống tiên sinh , chuyện của tôi không tới lượt anh nói này nói nọ !"