• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cố Niệm cố gắng sắp xếp mọi thứ ở thành phố D chu đáo để một tuần sau đi gặp Phán Phán . Bây giờ dì không cùng cô trở về , cô tính ở lại phía dưới .
" Tạm thời dì không tới đó , sau này nếu con muốn dì tới giúp đỡ thì cứ gọi điện cho dì ." Tần Phương thu dọn đồ cho Phán Phán : " Đây là đồ của chị Đường của dì đưa tới , quần áo cũng không tệ , dì đã dùng nước ấm giặt qua ." Rất nhiều đồ của Phán Phán đều là đồ cũ của cháu gái Tần Phượng , đối với Cố Niệm và Tần Phượng mà nói là điều không dễ dàng .
Tiểu cô nương có hai bím tóc sừng dê đang ngồi ở một bên chơi trò chơi xếp hình , im lặng không tiếng động .
Trong lòng Cố Niệm rất băn khoăn , vài năm nay dì giúp đỡ cô rất nhiều . Vốn là người già nên hưởng phúc tuổi thọ , nhưng chẳng những không được hưởng phúc , bây giờ với trước kia lại cách biệt một trời một vực .
" Dì còn có một chút tiền gửi ngân hàng , con mang theo đi ."
" Con không thể nhận được ."
" Dì cho con mượn , cũng không phải cho con , mà là cho Phán Phán . Con bé sắp đi nhà trẻ , về sau cũng phải chi tiêu khá nhiều . Gặp khó khăn cũng không thể để nó khổ ."
Hốc mắt Cố Niệm nóng lên : " Dì à .."
" Thôi được rồi , dì sẽ không giữ mẹ con con ở lại ăn cơm . Trở về sớm một chút ." Dì quay lại ôm Phán Phán : " Phải nghe lời mẹ biết không ?"
Phán Phán nhìn Tần Phượng rồi lại nhìn Cố Niệm , gật gật đầu .
Tần Phượng cười , nếp nhắn nơi khoé mắt lộ rõ ràng : " Đứa nhỏ này rất thông minh . Con cũng đừng lo lắng , sẽ có ngày con bé mở miệng nói , không chừng ngày nào đó ăn nói cũng rất khéo léo ."
Cố Niệm gật đầu : " Con biết ." Nhưng trong lòng cô lại nôn nóng vô cùng .
Tần Phượng nhìn Phán Phán , nét di truyền thật tinh xảo , Cố Niệm lớn lên thì giống bố , con của nó lớn lên cũng giống vậy , nhìn quanh bộ dạng của con bé và Tống Hoài Thừa thật sự giống nhau như đúc , khuôn mặt giống nhau , cái mũi miệng cũng giống nhau , ngay cả thần sắc cũng không khác biệt .
Người ta thường nói con gái giống bố thì may mắn , bà có chút hy vọng .
Cố Niệm mang theo Phán Phán trở lại thành phố D , khi xuống xe , Phương Hủ Hủ lái xe Bắc Kinh sencond-hand đời mới tơi đón hai người .
Cô ôm lấy Phán Phán : " Tiểu mỹ nữ , có nhớ dì không ?"
Phán Phán nhìn cô , gật đầu , liền khoa tay múa chân một chút : " Dì Hủ Hủ ." Trong tròng mắt , hai con ngươi như quả nho sáng long lanh chớp chớp , khoé miệng cô bé hé ra một chút tươi cười .
Con bé cười như thế đều khiến cho mọi người đều phải yêu thương , kìm lòng muốn đặt toàn bộ thế giới xuống dưới chân nó .
" Đi , dì Hủ Hủ dẫn con đi ăn nha ." Phương Hủ Hủ lái xe .
Cố Niệm ôm đầu vai Phán Phán , Phán Phán nhìn ra ngoài cửa sổ , có vè tràn ngập hứng thú với thành phố này .
Cố Niệm nhẹ nhàng thở một hơi , có con gái làm bạn , mấy năm nay gặp gian khổ , cô cũng không thấy khổ sở .
Ba người ăn cơm ở quán thịt nướng , ăn cơm xong về nhà , Cố Niệm dẫn Phán Phán đi tắm rửa . Đôi mắt con bé nhìn quanh đánh giá phòng . Căn phòng này là công sức mấy ngày nay Cố Niệm chuẩn bị , chăn gối trên giường đều là mèo Kitty hồng nhạt .
Tiểu cô nương mặt váy ngủ hoa không chỉnh tề ngồi ở đó , trước mặt là một quyển tập vẽ . Từng tờ liên tiếp bay , cô bé thích ngồi bên cạnh Cố Niệm khi cô đang bận rộn .
Phán Phản mở mắt nhìn Cố Niệm , đặt sách lên tay Cố Niệm . Bởi vì mẹ ở đây , đối với hoàn cảnh mới nên cô bé cũng không có mâu thuẫn gì .
Cố Niệm kiên nhẫn kể cho cô bé nghe truyện cổ tích , nét mặt Phán Phán chăm chú , cô bé nghe không hiểu chỗ nào liền giơ tay lên khoa tay múa chân . Cố Niệm và cô bé đều hiểu ngôn ngữ người câm , hai mẹ con trao đổi một chút cũng không khó khăn .
Phán Phán thật sự rất giỏi , từ lúc còn nhỏ , cô bé cũng rất ít khóc . Khi đó dì và Hủ Hủ đều nói cô bé này đều làm khổ mẹ . Ai có thể ngờ tới tình hình bây giờ ?
Phương Hủ Hủ mang một ly rượu đỏ đi vào : " Gia đình của học sinh trong trường đưa đấy , mùi vị không tệ lắm ."
Cố Niệm nhận ly rượu , nhấp môi uống một ngụm .
" Mình và anh Lục nói qua rồi , hôm nào chúng ta đưa Phán Phán đi bệnh viện kiểm tra một chút , anh ấy có quen người ở đây ."
Cố Niệm gật đầu . Trong phòng có chút oi bức . Cô cầm quạt hương bồ nhẹ nhàng quạt , Phán Phán đã sớm ngủ say .
" Cố Niệm , cậu hối hận sao ?" Giọng nói của Phương Hủ Hủ rầu rĩ .
Cố Niệm uống hết rượu , cô cúi mặt xuống : " Không hối hận ." Cô yên lặng nói .
Không hối hận . Cố Phán là vật báu ông trời ban cho cô , sao cô phải hối hận . Con bé không biết gì cả , lại thông minh , tốt bụng , làm cho ngươi khác phải yêu thương con bé .
Phương Hủ Hủ biết không nên nói với cô điều này . Không biết cô mắng Cố Niệm bao nhiêu lần , nhưng Cố Niệm vẫn cố chấp không nghe .
" Niệm Niệm , anh Lục tốt như vậy , vì sao cậu không cân nhắc một chút ." Phương Hủ Hủ sốt ruột .
Cố Niệm cầm quạt , cổ tay mỏi nhừ , nhưng cô vẫn rất kiên trì : " Mình không muốn hại người ta ."
Lục Diệp Thanh , cô không muốn nợ anh ấy quá nhiều , bởi vì cô không trả nổi .
Rất nhanh , Cố Niệm cùng người họ Lê hẹn ngày gặp mặt . Hôm đó Phán Phán không chịu đi cùng Phương Hủ Hủ đến phòng mỹ thuật tạo hình , cuối cùng Cố Niệm đành phải mang cô bé đi tới nhà Lê Hạ .
Lê Hạ nhìn cô đột ngột mang theo một đứa bé tới trước mặt hắn thì sửng sốt vô cùng .
Cố Niệm không giải thích , cởi giày của mình , Phán Phán cũng học động tác của cô .
Lê Hạ chú ý tới đôi giày trên mặt đất , đó là kiểu dáng của vài năm trước , giày rất cũ , đó là trực giác của hắn , cô gái này điều kiện kinh tế không tốt . Sau lưng cô có vài chỗ đổ mồ hôi , hắn đoán cô từ trạm ga đến đây .
" Lê tiên sinh , ngại quá , hôm nay bạn tôi có chút việc , tôi lại phải mang theo con bé đến đây , ngài yên tâm , không ảnh hưởng gì đâu ." Cố Niệm giải thích , giọng nói rất chân thành .
" Ngồi xuống đi ." Lê Hạ nói . Hắn đưa hai bình nước khoáng ra : " Chỗ tôi chỉ có cái này ."
Cố Niệm nói một tiếng cảm ơn , quay đầu nhìn Cố Phán nói : " Con ở đây chơi xếp hình , để mẹ làm việc ."
Cố Phán từ lúc vào không nhìn Lê Hạ , cô bé gật đầu .
Cố Niệm đứng lên , Lê Hạ dẫn cô nhìn thiết bị mọi nơi ở trong phòng : " Hành lang chỗ này cần một số ảnh chụp , đại khái bốn bức , nhà ăn , phòng khách cùng với phòng ngủ , cô xem giúp tôi cần mấy bức ?"
Cố Niệm gật đầu : " Lê tiên sinh , theo tôi thấy phòng này để thiết bị , bức tường có thể sẽ ấm áp một chút , màu sắc mà tôi đề nghị là vàng ấm , anh xem thế nào ?"
" Cô là hoạ sĩ chuyên nghiệp , phương diện này cô có kinh nghiệm hơn tôi , tôi nghe theo cô ." Lê Hạ khách khí nói .
Cố Niệm viết ghi nhớ lên cuốn sổ , cô đã có ý tưởng .
" Đối với chúng tôi mà nói thì nhanh nhất phải sau Quốc Khánh , anh thấy thế nào ?"
" Có thể ."
Cố Niệm mỉm cười : " Tốt lắm ." Hai người trở về phòng khách .
Phán Phán đã chán tới mức nắm chặt ngón tay , Cố Niệm cho cô bé xếp hình , cô bé đã xếp xong rồi .
Trong mắt Lê Hạ loé lên chút kinh ngạc : " Con bé bao nhiêu tuổi rồi ?"
" Hơn 3 tuổi ." Cố Niệm trả lời .
" Thật sự rất giỏi ." 50 miếng xếp hình mà xếp nhanh như vậy là tốt rồi : " Bạn nhỏ à , sao cháu lại xếp hình nhanh như vậy ?" Lê Hạ khom lưng xuống hỏi .
Cố Phán giương mắt nhìn hắn , biểu tình lạnh lùng .
Lê Hạ cảm giác có chỗ nào không đúng .
Cố Phán thản nhiên chuyển mắt nhìn chổ khác , bắt đầu làm kí hiệu cho Cố Niệm : " Mẹ ơi , mẹ xong chưa ?"
Lê Hạ khiếp sợ .
" Được rồi ." Cô trả lời , sau đó giải thích cho Lê Hạ : " Bác sĩ nói con bé mở miệng sẽ trễ hơn so với trẻ bình thường ."
Đây là một giải thích rất hợp lý .
Sau khi trao đổi xong , Cố Niệm rời đi . Lê Hạ muốn đưa cô về nhưng cô cự tuyệt .
Đây là một tiểu khu mới , điều kiện phương tiện bên trong rất xa xỉ . Đương nhiên cách nhà ga cũng rất xa , nhưng mà chỗ này xe ra vào cũng có , đương nhiên không cần lo lắng . Nhưng sự thật thì Cố Niệm ước chừng đã đi nửa giờ rồi .
Trời lại nóng lên , cô và Cố Phán đầu đều đôi mũ , lưng Cố Phán đầy mồ hôi nhưng cô bé vẫn chạy .
Cố Niệm ở phía sau nhìn cô bé .
Tiểu cô nương này rất sợ nóng , đột nhiên cô bé thấy giữa đường có con mèo mập mạp , lập tức không di chuyển nữa , nhanh chân chạy tới đó .
Cố Niệm nhìn xa xa , khoé miệng có ý cười . Có Phán không miễn dịch với chó mèo , điểm này không biết giống ai , dù sao Cố Niệm rất sợ động vật nhỏ . Vì con bé còn quá nhỏ , bọn họ không dám nuôi , cũng không có khả năng nuôi dưỡng .
Phán Phán đưa tay vuốt ve người con mèo , cười thật lớn .
Cố Niệm lấy điện thoại ra định chụp một màn này .
Lúc này đột nhiên chiếc xe hơi màu bạc rẽ sang đây . Cố Niệm căn bản không thể lường trước : " Phán Phán ..." Cô không khống chế được hét to .
Chiếc xe khẩn cấp phanh lại , Cố Niệm kinh sợ như bi người khác bóp chặt cổ họng . Biển số xe kia ... CG1128 . Cả đời cô đều không thể quên .
Là tên viết tắt của hai người , còn có số sinh nhật của hai người .
Cô gắt gao cắn môi , dần nếm được mùi vị của máu .
Người trên xe đi xuống , Cố Niệm thất thần nhìn đăng trước . Thân ảnh cao lớn kia từng chút tiến lại gần Phán Phán . Cố Niệm dừng bước , cô không dám tiến lên phía trước .
Tống Hoài Thừa cau mày , thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng : " Bạn nhỏ này , chổ này không phải để chơi . Ba mẹ cháu đâu ?" Giọng nói cứng rắn .
Mèo mập nhìn thấy chiếc xe đến đây , thoáng một cái liền chạy . Ánh mắt Phán Phán nhìn theo con mèo , vẻ mặt hơi mất mát , cô bé hoàn toàn để ý vừa rồi có bao nhiêu nguy hiểm , mất hứng nhìn qua Tống Hoài Thừa , chỉ liếc mắt một cái , bàn tay bé nhỏ vỗ vỗ mặt không chút biến đổi liền đi vào ven đường .
Lúc Tống Hoài Thừa thấy rõ khuôn mặt kia , anh như bị khuôn mặt nhỏ nhắn kia làm cho hoảng sợ , trong khoảnh khắc sợ sệch , anh luôn không nói nên lời .
Anh hoảng hốt vào xe , xe chậm rãi đi về phía trước . Ánh mắt anh nhìn chăm chú vào thân ảnh nhỏ kia . Anh nhìn thấy cô gái đi tới cạnh đứa nhỏ , cô gái đội mũ , trên vai và lưng vác hai cái túi đen . Khoảng cách ngày càng xa , tầm nhìn của anh ngày càng mơ hồ .
Tống Hoài Thừa nghĩ có lẽ là người trong tiểu khu .
Sau khi anh rời đi , Cố Niệm đến bên cạch Phán Phán , cô âm thầm nhẹ nhõm thở một hơi , trong tiềm thức vẫn không nghĩ tới cô và anh có cái gì ràng buộc .
Cô nhìn Phán Phán , trong lòng yên lặng nói , Phán Phán , người vừa rồi chính là ba con . Nghĩ tới anh không mong đưa nhỏ , Cố Niệm lại cảm thấy đau buồn .
Đứa nhỏ , anh vốn không muốn có , như vậy có biết hay không cũng không ý nghĩa . Có lẽ không biết sẽ tốt hơn , biết rồi lại không thoải mái .
Tống Hoài Thừa về nhà , phòng này do công ty anh khai phá , anh để lại cho mình một căn để ở . Phòng này anh trang trí cực đơn giản , trống rỗng không có chút hơi thở .
Không bao lâu sau , có người gõ cửa . Anh mở cửa ra , Lê Hạ đứng ở ngoài : " Vừa mới nghe cậu ở bên này nên qua xem , sắp kết hôn rồi tại sao lại đến đây ?"
Tống Hoài Thừa không chút để ý : " Đi ngang qua nên vào đây , trang trí thế nào rồi ?"
" Không có gì khác biệt lắm . Hôm nay người bên phong vẽ có tới xem qua cách lắp đặt thiết bị , tháng 10 có thể xong . Đúng rồi , phòng của hai ngươi không thể thiếu hình vẽ , tôi thấy nhà kia cũng không tệ lắm , để cho cô ấy vẽ cho cậu hai bức ."
" Không cần ." Tống Hoài Thừa trả lời .
Lê Hạ nhún vai , không để ý lắm : " Ông chủ Tống , đừng keo kiệt như vậy . Người kia rất có năng lực đó , nhưng mà điều kiện kinh tế có chút khó khăn ."
" Cậu bắt đầu tốt bụng từ lúc nào vậy ?" Tống Hoài Thừa hỏi ngược lại .
Lê Hạ cười : " Làm sao lại không có tinh thần như vậy ? Chẳng lẽ là chứng sợ trước khi kết hôn à ?"
Tống Hoài Thừa trong mắt không rõ cảm xúc : " Làm sao thế được ."
Lê Hạ cảm thấy Tống Hoài Thừa đã thay đổi . Sau khi trả thù xong so với trước kia càng trầm mặc hơn , bây giờ làm cho người khác không thể hiểu rõ anh , tính tình cũng chán ghét , hình như có chỗ nào không đúng .
Lê Hạ thật sự không biết , làm sao Chu Hảo Hảo có thể chịu được .

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK