• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sắp đến tháng 9 , mấy ngày nay Cố Niệm đang tìm nhà trẻ khắp nơi , hầu như mấy nhà trẻ gần đây cô đều tìm qua một lượt . Nhà trẻ công lập căn bản không được , mà nhà trẻ tư nhân đều không trông mong , đều từ chối .
Hôm nay Cố Niệm đưa con đi hơn một tiếng mới đến nhà trẻ .
Tại đây , Cố Niệm đề cập bất mãn đối với hiệu trưởng , cô thử suy nghĩ lại , tuy hơi xa một chút nhưng có chỗ học là tốt rồi . Người phụ trách mang theo tư liệu cười yếu ớt với Cố Niệm , lại tự nhiên trò chuyện với Phán Phán : " Bạn nhỏ , xin chào , năm nay cháu mấy tuổi rồi ?"
Cố Phán nắm chặt tay của Cố Niệm , chớp mắt , không nói gì .
Cố Niệm ngồi xổm xuống : " Phán Phán , nói cho cô biết con bao nhiêu tuổi rồi ."
Phán Phán chép miệng , giơ bốn ngón tay .
Cô giáo sờ đầu Phán Phán : " Thực sự là đứa trẻ thông minh ." Sau đó đưa mắt nhìn Cố Niềm , thở dài : " Nói thật với cô , tình huống của đứa trẻ như vậy chúng tôi không thể nhận được . Những đứa trẻ này cần giáo viên chăm sóc đặc biệt , mà một lớp có hơn 30 đứa trẻ mà chúng tôi chỉ có 3 giáo viên , sức lực của giáo viên có hạn . Phụ trách con bé là vượt quá khả năng của chúng tôi . Thật xin lỗi ."
Cố Niệm thở dài : " Tôi hiểu , làm phiền cô rồi ."
Nhưng Phán Phán không thể không đi nhà trẻ . Cố Niệm đột nhiên oán hận bản thân đã đến đây .
Cố dắt Phán Phán đến một sân chơi gần đó . Đây là lần đầu tiên Phán Phán tới đây , khuôn mặt cô bé tràn đầy hứng thú .
Cố Niệm ôm Phán Phán đặt vào trong quả cầu nước . Bên trong có rất nhiều trẻ con chơi đùa , trong sân tràn ngập tiếng la hét của bọn trẻ .
Cố Phán vẫn luôn chơi một mình , có người tìm đến , cô bé cũng sẽ không đi .
Cuối cùng có một đứa bé nói : " Nó là người câm , không thể nói chuyện , chúng ta đừng chơi với nó ."
Cố Niệm cảm thấy trước ngực bị người ta đâm một nhát dao , cô đứng ở đó , mọi thứ bên tai đều trở nên im ắng , đôi mắt to của Cố Phán nhìn chằm chằm vào đám trẻ , chỉ là hiện tại cô bé không hiểu , Phán Phán lại dời mắt nhìn đồ chơi trong tay .
Cố Niệm xoay người , lặng lẽ sờ lên khoé mắt , trong lòng đầy chua xót .
Trở lại phòng tranh , Phương Hủ Hủ biết rõ chuyện ngày hôm nay , liền cau mày : " Đến một cái nhà trẻ cũng không có điều kiện , Phán Phán vốn không thể ở cùng đám trẻ đó . Nhưng không đi nhà trẻ thì không được ."
Cố Niệm đau đầu : " Mình đã đi khắp nơi , nhưng không có trường nào nhận ."
" Để mình đi hỏi thử , có người quen biết chắc chắn sẽ có cách ."
" Hủ Hủ , cảm ơn cậu ."
" Nói mấy lời ngốc đó làm gì , mình và cậu cần phải cảm ơn sao . Đúng rồi , anh Lục về rồi ." Phương Hủ Hủ nháy mắt : " Thật tốt , cậu tranh thủ nhờ anh ấy tìm người giúp Phán Phán ."
Cố Niệm đồng ý , hi vọng có thể điều trị được bệnh tâm lý của Phán Phán .
2 tháng trước Lục Diệp Thanh đến thành phố N để học , vừa mới về ngày hôm kia .
Đã một năm rưỡi anh và Cố Niệm không gặp mặt . Tuy nhiên anh luôn biết rõ tình trạng của cô .
Tối nay Lục Diệp Thanh mời họ ăn cơm , nhưng Phương Hủ Hủ đột nhiên bị người khác gọi đi , nên chỉ có Cố Niệm đến đây .
Lục Diệp Thanh mặc chiếc áo sơ mi ngắn tay mày trắng , phía dưới là cái quần đơn giản màu cafe , kiểu tóc tốn không ít tâm tư , mái tóc được cắt ngắn gọn gàng toát ra nét trầm ổn chững chạc của người đàn ông .
" Bác sĩ Lục , đã lâu không gặp ." Cố Niệm thân thiết chào hỏi .
Lục Diệp Thanh gật đầu : " Đã lâu không gặp . Nếu như Hủ Hủ không nói , tôi cũng không biết em đã trở về ."
Cố Niệm có chút ngượng ngùng : " Ừm , công việc có chút bận rộn ."
Lục Diệp Thanh cũng không tra hỏi cô : " Sao không dẫn Phán Phán đên đây ?"
" Phán Phán không muốn đi cùng , Hủ Hủ đã dắt con bé đến bữa tiệc rồi ." Cố Niệm có chút mất mát .
Lục Diệp Thanh chu đáo rót cho cô ly nước : " Trường học của Phán Phán định thế nào ?"
Cố Niệm bưng lấy ly nước , lắc đầu .
" Vì sao không tìm tôi ?" Lục Diệp Thanh nhíu mày .
Cố Niệm không trả lời , cô hơi cúi đầu , nhìn ly nước trên bàn : " Bác sĩ Lục , thành phố N rất thú vị sao ?"
" Không thể nói thú vị hay không thú vị , bởi vì rất có cơ hội để chơi ." Giọng nói Lục Diệp Thanh rất êm tai . Anh kể cho Cố Niệm nghe 2 tháng đi công tác của mình .
Cố Niệm không khỏi sinh lòng ngưỡng mộ : " Bác sĩ Lục , có thể làm những công việc mình yêu thích thì thật sự quá hạnh phúc rồi ."
Lục Diệp Thanh cười , khi thấy cô cầm đũa tay trái , liền nói : " Đưa tay phải cho tôi xem ."
Cố Niệm duỗi tay ra .
Vết thương lớn như vậy , lại còn kéo dài đến tĩnh mạch cổ tay . Thiếu chút nữa , cánh tay của cô đã tàn phế luôn rồi .
Lục Diệp Thanh cau mày , sắc mặt thâm trầm : " Hiện tại như thế nào rồi ?"
Cố Niệm không để ý lắm : " Hiện tại cầm bút vẫn còn chút run rẩy , nhưng tôi đang tập luyện , bây giờ có thể vẽ tranh rồi ."
" Không nên miễn cưỡng ." Lục Diệp Thanh ấn nhẹ lên mấy huyệt trên tay cô .
" Hơi đau một chút ." Cố Niệm nói thật .
" Tất nhiên rồi , có phải mấy ngày nay em đã làm rất nhiều việc ?"
Cố Niệm không trả lời .
Lục Diệp Thanh biết anh đang nói gì , nhưng Cố Niệm lại cố tình không nghe : " Nếu em còn liều lĩnh vẽ tranh như vậy , cánh tay này sẽ thật sự tàn phế ."
Cố Niệm thu tay lại , xoa nhẹ : " Tôi biết rồi ."
Hôm nay Chu Hảo Hảo cùng bạn tới nhà hàng này ăn cơm , cô vừa bước vào liền thấy Cố Niệm .
" Hảo Hảo !" Bạn cô đưa tay quơ quơ trước mặt : " Nhìn cái gì đấy ?"
Chu Hảo Hảo cười : " Mình cảm thấy cảnh vật xung quanh không tệ , muốn chụp mấy tấm hình ."
" Trở về cho Tống Hoài Thừa xem sao ?" Bạn cô trêu ghẹo nói .
Chu Hảo Hảo lấy điện thoại ra , hướng về Cố Niệm chụp vài tâm hình , góc độ rất tốt , Lục Diệp Thanh đang nắm tay Cố Niệm , cùng với nét mặt của ann cũng nhìn thấy rõ ràng .
Chu Hảo Hảo nhếch miệng cười : " Đúng rồi , lần sau sẽ dẫn anh ấy đến nơi này ."
" Thanh mai trúc mã , tình cảm của hai người thật làm cho người khác ghen tị ." Vẻ mặt của bạn cô đặc biệt hâm mộ .
Chu Hảo Hảo cười có chút mất tự nhiên .
Một vài ngày sau đó , vấn đề trường học của Phán Phán đã được giải quyết .
Phương Hủ Hủ ôm Phán Phán : " Vẫn là chú Lục của con lợi hại , Phán Phán có thể đi nhà trẻ rồi ."
Nhà trẻ Lục Diệp Thanh tìm là một nhà trẻ tư nhân song ngữ , tất cả điều kiện đều rất tốt , chẳng qua giá tiền cũng là dành cho những người giàu có .
Một tháng 3000 .
Cố Niệm đau lòng .
" Chuyện học phí cậu đừng suy nghĩ nhiều , mấy ngày hôm trước mình có đem mấy bức trang đến nhờ bạn mang đi triển lãm , sẽ bán được thôi , yên tâm đi ."
Cố Niệm giật khoé miệng , bọn họ cũng không phải người nổi tiếng , tranh vẽ có thế đáng bao nhiêu tiền ?
Tuy vậy , giáo viên ở nhà trẻ đó rất có năng lực , Phán Phán có thể lớn lên trong môi trường tốt đó là hi vọng của cô , cùng lăm thì nhận công việc nhiều hơn một chút .
Cô gật đầu : " Mình cũng không phải lo lắng chuyện học phí . Phán Phán quá hướng nội , mình lo lắng con bé sẽ không thích ứng được với sinh hoạt ở đó ."
Đậy thực sự là vấn đề . Đứa nhỏ này nó cho cùng vẫn là người hướng nội . Cũng không biết có phải lúc cô mang thai bị kích động tạo thành hay không , nếu là như vậy , Tống Hoài Thừa thật sự là nghiệp chướng rồi .
Lúc Cố Niệm nhận điện thoại , cô đang quẩn quanh ở văn phòng phẩm để mua sách .
" Cố tiểu thư , tôi là trợ lí của Tống tiên sinh , về sự việc lần trước , nếu cô muốn huỷ hợp đồng , chúng tôi sẽ theo hợp đông giải quyết ."
Trợ lí đưa điện thoại cho Tống Hoài Thừa .
" Tống Hoài Thừa , anh thiếu tiền đến vậy sao ?"
" Tôi chỉ làm việc theo hợp đồng ."
" Được thôi , anh chờ đi , tôi sẽ vẽ tranh ." Hiện tại cô không gây khó dễ về vấn đề tiền nữa .
" Mấy ngày nay tôi có thời gian ."
Cúp điện thoại , Cố Niệm cụp mắt . Sau một lát thất thần , cô mua một cái balo Mickey màu hồng nhạt , bút chì , bút sáp và màu nước , Phán Phán đều chưa chuẩn bị gì .
Cố Niệm đang cùng Phán Phán thảo luận về việc đến trường . Con bé có chút mất hứng , cảm thấy không vui .
Chiều hôm nọ , Cố Niệm muốn đi dến chỗ Tống Hoài Thừa , Phán Phán liên tục ầm ĩ muốn đi cùng cô , Cố Niệm sao có thể đưa con bé đi được . Náo loạn cả buổi chiều không được , cuối cùng phải đóng cửa lại , cô không đành lòng vẫn phải đi .
Cô đến nhà Tống Hoài Thừa vừa vặn lúc 2 giờ chiều , lúc nắng nhất , cô đến nơi khuôn mặt phơi nắng đã đỏ bừng .
Tống Hoài Thừa mở cửa , sắc mặt anh lạnh nhạt , không nói nên cảm xúc gì .
Cố Niệm cũng không nói gì với anh , chỉ cởi giầy ra , phòng khách được lát gạch tốt , bước vào có cảm giác mát lạnh .
Cô nhìn mấy lần : " Tống tiên sinh , phòng khách của anh muốn vẽ phong cách gì ?"
Tống Hoài Thừa híp mắt : " Cô có đề nghị gì ?"
Cố Niệm không nhìn anh : " Ở đây tôi có vài bức tranh , anh có thể nhìn thử xem ."
Tống Hoài Thừa mở ra : " Vậy bức này đi ."
Cố Niệm nhớ kỹ .
Hai người đến phòng ngủ , mặt sàn của phòng ngủ bằng gỗ thô , đồ dùng trong phòng tất cả đều là màu trắng và đen .
Cố Niệm nhíu mày : " Phòng ngủ anh cũng muốn vẽ ?"
Tống Hoài Thừa liếc qua .
" Thật ra phòng ngủ nên treo ảnh kết hôn .." Cố Niệm chìm vào lời vừa nói , nói xong có chút hối hận , cái miệng nhiều lời của cô ..
Sắc mặt Tống Hoài Thừa lạnh lẽo : " Cố Niệm , cầm tiền của tôi còn muốn vụng trộm sao ?"
Cố Niệm im lặng cười , tuỳ anh .
Cố lấy sổ ra , ghi ghi chép chép .
Tống Hoài Thừa nhìn thấy cô dùng tay trái viết chữ : " Từ lúc nào mà cô dùng tay trái viết chữ rồi hả ?" Anh đột nhiên nghĩ đến vết sẹo trên tay phải của cô : " Tay phải cô làm sao vậy ?"
Cố Niệm viết xong thì cất đồ đạc : " Tống tiên sinh , một tuần nữa sẽ có bản sơ thảo , đến lúc đó sẽ gửi cho ann , nếu anh hài lòng thì một tháng sau sẽ giao bản phác hoạ . Nếu không có chuyện gì tôi đi trước ."
Lúc cô xoay người Tống Hoài Thừa đột nhiên kéo tay cô : " Tôi hỏi cô , tay phải cô bị làm sao vậy ?" Nét mặt của anh tràn đầy lo lắng .
Cố Niệm không hiểu , anh bị làm sao vậy ? Tay của cô thì liên quan gì đến anh . Nhưng khi thấy bộ dạng hung ác và ánh mắt nguy hiểm của anh , tốt nhất nên nói cho anh biết : " Tay tôi bị thương chứ làm sao ."
Giọng điệu ung dung của cô làm cho Tống Hoài Thừa trong lòng trấn động : " Xảy ra chuyện gì ?"
Cố Niệm khẽ cười : " Bị người đòi nợ đánh ." Cô nhìn qua đôi mắt đen của anh , bình tĩnh nói .
Tay Tống Hoài Thừa dần trở nên vô lực , cổ họng anh như có gì đó chặn lại .
Bị đòi nợ đánh !
Nghĩ lại thì vì sao cô phải nợ tiền thì anh cũng có trách nhiệm .
" Cố Niệm .." Giọng anh khàn khàn .
" Tống tiên sinh , xin anh buông tay ."
" Tống tiên sinh ?" Tống Hoài Thừa chế nhạo : " Cố Niệm , cô vì sao lại lừa gạt tôi ? Tôi đã hỏi qua rồi , căn bản thuốc năm đó không có vấn đề . Vì sao cô muốn lừa tôi ? Là muốn tôi áy náy sao ?"
Hai ngời tựa sát nhau , cô cảm nhận được hơi thở anh , quen thuộc , ấm áp .
" Anh sẽ áy náy sao ?" Cô nhẹ nhàng hỏi lại .
Tống Hoài Thừa trầm mặc . Anh cho rằng khi đó cô rời đi , tất cả đã kết thúc . 4 năm qua , anh mơi phát hiện ra không phải như vậy .
Chẳng biết từ lúc nào , cô đã sớm tiến vào trái tim anh . Anh dốc hết sức trả thù Cố gia , nhưng càng về sau , anh không hề vui sướng chút nào .
Tay anh lưu luyến trên cổ tay cô . Hối hận sao ? Tự trách sao ?
Ngoài cửa truyền đến vài tiếng gõ cửa , phá vỡ giằng co hai người : " Hoài Thừa , mở cửa ."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK