Tống Hoài Thừa cau mày , ngắm bóng lưng của cô đến ngẩn ngơ .
Anh thấy có chút chán nản , ánh mắt cô nhìn anh tối qua làm cho anh cảm thấy bối rối . Anh thở dài , giúp cô thu dọn cốc chén , động tác cẩn thận từng tí , chỉ sợ làm cô tỉnh giấc .
Phòng tắm truyền ra tiếng nước chảy , âm thanh không lớn nhưng vẫn là Cố Niệm tỉnh giấc .
Đôi mắt sưng đỏ , hơi đưa tay lên , toàn thân cảm giác như bị nghiền nát .
Từng hình ảnh đêm qua ùa về , Cố Niệm níu ga giường , khuôn mặt đầy tức giận .
Tống Hoài Thừa tắm rửa sạch sẽ liền đi chân trần ra ngoài , anh vừa đi vừa lau tóc , nhìn thấy cô đang ngồi ngẩn ngơ , động tác hơi ngừng lại .
Cố Niệm chậm rãi ngẩng đầu lên , ánh mắt dừng lại trên người anh .
Bốn mắt nhìn nhau , sâu thẳm trong đôi mắt cô hoàn toàn trống rỗng .
Yết hầu Tống Hoài Thừa như bị nước nóng đổ vào , không nói được lời nào .
Một buổi sáng tĩnh lặng .
Tống Hoài Thừa lấy lại vẽ mặt bình tĩnh , nhanh chóng giấu đi những cảm xúc khác thường : " Anh đã gọi đồ ăn , một lát nữa sẽ có người mang tới ." Anh ném chiếc khăn sang một bên , bước tới bên cô .
Cố Niệm vô cùng căm hận bộ dạng của anh lúc này .
" Chuyện tối qua ..."
" Quên đi ." Cố Niệm tức giận quát . Mở miệng cô mới phát hiện mình bị khàn giọng .
" Em đừng tức giận ." Tống Hoài Thừa cười khổ " Niệm , chúng ta vẫn còn hi vọng ." Ý muốn nói sau này anh và cô có thể quay lại với nhau .
Cố Niệm căng thẳng , biết rõ tình huống hiện tại , cô tiếp tục cãi nhau với anh cũng không có tác dụng : " Quần áo của tôi đâu ?"
Sắc mặt Tống Hoài Thừa thoáng qua chút vui vẻ , đem áo choàng tắm đưa cho cô , không nói với cô chiếc váy hôm qua đã bị anh xé mất , ai bảo chiếc váy đó do người đàn ông khác tặng cô .
Cố Niệm khoác áo choàng , lặng lẽ xuống giường bước vào phòng tắm .
Cố Niệm đứng trước vòi sen , nước ấm đập vào người , đầu óc trống rỗng .
Tống Hoài Thừa ngồi trên ghế sofa , lắng nghe động tĩnh bên trong .
Thời gian trôi qua , đã hơn nữa tiếng rồi cô chưa ra . Tống Hoài Thừa sợ cô phát cáu , một mực đứng ngoài gõ cửa .
Hai người đang trong tình trạng giương cung bạt kiếm , anh sợ chỉ cần một hành động nhỏ cũng làm cô bùng nổ .
Lại kiên nhẫn chờ thêm một lát , anh lại tiếp tục gõ cửa , bên trong không có động tĩnh gì , anh đành phải đẩy cửa bước vào .
Phòng tắm bị hơi nước bao phủ , Cố Niệm ngồi dưới nền đất vẫn không nhúc nhích , làn da đã trở thành màu đỏ .
Tống Hoài Thừa mở cánh cửa thuỷ tinh , thấy ánh mắt thờ ơ của cô , nhất thời trong lòng anh tràn ngập tức giận nhưng lại cố chịu đựng .
Tống Hoài Thừa không nói câu nào , tắt nước , cầm lấy khăn tắm ôm cô dậy .
Cố Niệm khôi phục lại bình tĩnh : " Anh lại muốn làm gì ? Vẫn còn muốn nữa sao ?"
Tống Hoài Thừa dừng bước , nhìn qua ánh mắt cô : " Nếu anh không vào trong , em muốn lăn ra ốm à ?"
Cố Niệm cười khổ : " Tống Hoài Thừa , anh đã quên anh từng dùng trăm phương ngàn kế sắp đặt chuyện của tôi sao ? Anh từng bước lập ra kế hoạch chẳng phải muốn tôi rời khỏi anh sao ?"
Đúng vậy , chính anh đã từng làm những việc như thế , nhưng nếu như có thể biết trước được mọi chuyện ngày hôm nay , anh nhất định sẽ không làm .
Thế nhưng trên đời này ai có thêt tiên đoán trước mọi chuyện .
Cố Niệm ngồi trên giường , anh tựa vào mép giường , nét mặt anh tràn đầy ảm đạm .
Qua 4 năm , hơn một ngàn ngày , anh không có một ngày nào vui vẻ .
Người anh trả thù là ai ? Là chính bản thân anh .
Cố Niệm hít hơi sâu : " Tống Hoài Thừa , 3 năm sau cha tôi sẽ ra tù , nếu chúng ta ở bên nhau , anh nghĩ cảm giác của ông ta sẽ như thế nào ? Lại để cho ông ngày nào cũng phải đối mặt với người con rể đã đưa ông vào tù , từng giờ đều như nhắc nhở ông về sai lầm trong quá khứ ?" Cô xúc động nói .
Đáy lòng Tống Hoài Thừa chua xót , anh biết rõ không thể nói ép buộc được cô , ép cô phải ở bên cạnh mình .
Cố Niệm thấy anh trầm mặc : " Thực ra anh và tôi đi tới tình trạng hôm nay không còn cần thiết để quay lại . Chúng ta lấy lí do gì để ở bên nhau ?"
" Không ." Tống Hoài Thừa nhìn cô : " Anh không tin , Niệm Niệm , em không thể lừa gạt chính mình . Nếu như em buông bỏ tất cả , vì sao trong ví em còn kẹp tấm hình của anh ? Vì sao trong mơ em cũng gọi tên anh ?"
" Không thể tự lừa mình , cũng không được lừa anh ." Tống Hoài Thừa nắm chặt tay cô .
Triển lãm tranh diễn ra vô cùng thuận lợi , dựa vào ' Thính' mà thanh danh của cô lan truyền trong giới mỹ thuật , trong nước cũng tiến hành hàng loạt hoạt động tuyên truyền . Cũng lúc đó , bối cảnh sau lưng của cô lại bị người khác bới ra lần nữa .
Phương Hủ Hủ có chút lo lắng .
Lương Cảnh Thâm ngược lại rất bình tĩnh .
Phương Hủ Hủ nhìn ông có tâm tình đọc sách thì trong lòng càng thấy phiền muộn , cầm gối đập ông : " Anh nói xem phải làm gì bây giờ ?"
Lương Cảnh Thâm lắc đầu : " Việc này không dễ giải quyết ."
" Cho nên mới cần anh suy nghĩ biện pháp ." Phương Hủ Hủ hô to .
Lương Cảnh Thâm đặt sách xuống , cất gối ôm đi : " Anh nghe nói Tống Hoài Thừa cũng đang bên kia ." Ông nhướn mày tự đắc : " Chắc anh ta so với mình càng lo lắng hơn ."
Phương Hủ Hủ bĩu môi : " Tất cả mọi việc đều do anh ta gây nên , tự làm tự chịu ."
Lương Cảnh Thâm đưa tay vuốt ve mái tóc ngắn bù xù của cô , ánh mắt chứa đựng sự cưng chiều : " Người ta cũng cam chịu . Phương , lần trước em đã đồng ý chuyện anh nói phải không ? Thứ sáu tuần này gặp ở nhà hàng được không ?"
Lương Cảnh Thâm có dự định đưa Phương Hủ Hủ ra mắt ba mẹ ông , Phương Hủ Hủ rất lo lắng . Từ khi ở cạnh Lương Cảnh Thâm , chút can đảm của cô hầu như biến mất : " Thứ bảy này em muốn dẫn Phán Phán đi chơi , ngắm cây phong Oa , vô cùng quan trọng đấy ."
" Em nói vậy tức là việc đi gặp ba mẹ anh không quan trọng chút nào à ?" Lương Cảnh Thâm đẩy kính mắt , rất để ý lời cô nói .
Phương Hủ Hủ giơ hai ngón tay làm hình con thỏ : " Đợi Niệm Niệm về được không ? Em vô cùng căng thẳng , muốn có người đi cùng ." Cô kề sát vào mặt Lương Cảnh Thâm .
Lương Cảnh Thâm hiểu áp lực của cô nên đành phải thoả hiệp .
Phương Hủ Hủ cười , hôn vài cái trên mặt ông : " Da của anh thật thích , tốt hơn nhiều so với da em , anh chăm sóc kiểu gì thế ?"
Lương Cảnh Thâm bị cô làm cho cạn lời .
Phán Phán đứng ở cửa phòng gọi khẽ : " Dì Hủ Hủ ."
Phương Hủ Hủ ngây người : " Chết rồi , vừa rồi dì không cẩn thận đập vào người chú , dì đang phải giúp chú mát xa ."
Phán Phán đi tới , nhìn thấy Phương Hủ Hủ xoa mặt Lương Cảnh Thâm , con bé cũng tò mò vươn tay , Lương Cảnh Thâm tiện thể bế con bé lên .
Phán Phán cũng làm theo Phương Hủ Hủ , bé nhăn mày .
" Con sao thế ?" Phương Hủ Hủ hỏi .
Phán Phán nghĩ nghĩ : " Mặt chú Lương so với Tống Hoài Thừa mềm hơn ."
Phương Hủ Hủ cười : " Không phải mềm mại , mà là lỏng lẻo . Haha , cái này là do chênh lệch tuổi tác , đừng chấp lão già ."
Lương Cảnh Thâm nhìn viên tròn nhỏ bé trên người , có một cô con gái hẳn là thú vị , nhưng lại nhìn sang người bên cạnh , vốn là trẻ con , không thể mong đợi cô sinh đứa bé .
Sau ngày hôm đó , Cố Niệm trở về phòng , một thân một mình mơ màng .
Nguyễn Viễn Tích gọi cho cô mấy lần đều không nghe điện thoại , anh đành phải tự mình đến . Bắt gặp Tống Hoài Thừa ở cửa thang máy , ánh mắt hai người giao nhau .
Mắt Nguyễn Viễn Tích quét đến vết cào trên cổ Tống Hoài Thừa , không nhịn được khẽ cười : " Hoá ra khẩu vị của Tống tiên sinh nặng thật đấy ."
Tống Hoài Thừa nhíu mày : " Anh tới tìm cô ấy à ?"
Nguyễn Viễn Tích gật đầu : " Cô ấy không nhận điện thoại nên tôi tới xem sao ." Anh ta đoán được nguyên nhân vì sao rồi .
" Cô ấy đang trong phòng ." Tống Hoài Thừa nói : " Nguyễn tiên sinh , làm phiền anh mang thứ đó vào cho cô ấy . Cô không ăn gì một ngày rồi ."
" Sao anh không tự mình đưa ?"
" Hiện tại cô ấy không muốn gặp tôi ." Tống Hoài Thừa cảm thấy mất mát .
Nguyễn Viễn Tích hiểu : " Chỉ cần còn sống thì đều còn hi vọng ." Anh ta nhận lấy đồ ăn , có chút thông cảm cho hoàn cảnh người này , tuy nhiên sự hâm mộ còn nhiều hơn , ít ra hai người bọn họ còn tồn tại .
Nguyễn Viễn Tích nhìn thấy Cố Niệm , cả người cô đều như đoá bách hợp héo rũ , tóc tai bù xù .
" Cô ăn chút gì đi ." Nguyễn Viễn Tích nói .
Cố Niệm không muốn ăn , nhìn thấy anh ta cô lại tức giận : " Vì sao tối qua anh lại gọi cho tên kia ?"
Nguyễn Viễn Tích ngồi một bên : " Anh ta liền tục gọi cho cô , tôi liền nghe máy . Lúc đấy tôi mà không nói mọi việc cho anh ta , không ngoài khả năng anh ta có thể giết tôi ."
Cố Niệm nắm tay nghiến răng nghiến lợi , cuối cùng cũng thấy chán nãn .
Cô cảm thấy thất bại , không biết làm gì tiếp theo .
" Cố Niệm , cần gì phải cố chấp như vậy ?" Nguyễn Viễn Tích nói .
" Anh không phải tôi anh không hiểu đuọc ." Cố Niệm hỏi ngược lại : " Vậy còn anh , không phải cũng thế sao ? Vì một người đã khuất mà sống một thân một mình , sao anh không thông suốt đi ?"
Sắc mặt Nguyễn Viễn Tích trở nên khó coi .
" Rất xin lỗi ." Cố Niệm nói .
" Không có gì ."
Sau khi xử lí xong việc ở triển lãm , Cố Niệm liền mua vé máy bay chuẩn bị về nước .
Bởi vì giữa đường xảy ra chuyện cùng Tống Hoài Thừa , tâm trạng cô vốn không tốt , bỏ qua ý định gặp bạn cũ .
Sau hôm ấy cô cũng không gặp lại Tống Hoài Thừa . Nhưng ngày nào nhân viên phục vụ cũng gửi cho cô bó hoa hồng . Tròn một tháng Cố Niệm cũng không thấy gì bất thường , về sau khi biết là do Tống Hoài Thừa sắp xếp , cô liền vứt hết toàn bộ .
Chuyện về nước cô không nói với ai . Đêm trước ngày lên máy bay cô mới báo cho Nguyễn Viễn Tích .
" Nhanh thế sao ? Sao không ở lại chơi mấy ngày ."
" Không được rồi ." Cố Niẹm lắc đầu : " Tôi lo lắng cho con gái ." Tuy ngày nào cũng nói chuyện qua điện thoại nhưng cô vẫn rất nhớ Phán Phán .
Nguyễn Viễn Tích suy nghĩ một lát : " Đúng rồi , Chiêm Mỗ Tư hỏi cô có định cộng tác tại Paris không ?"
Cố Niệm không nghĩ nhiều : " Giúp tôi cảm ơn ngài , nhưng tôi vẫn yêu thích quê hương hơn ."
" Ok . Có cơ hội chúng ta sẽ gặp lại nhau trong nước ."
" Cảm ơn ."
Có ý định muốn trốn tránh , cũng không biết vì sao không tránh đi .
Cố Niệm lên máy bay liền phát hiện ra Tống Hoài Thừa ngồi trong khoang hạng nhất . Cô nhanh chóng đi qua không nhìn anh .
Cô chọn vị trí sát cửa sổ , vừa lên máy bay liền ngủ .
Người bên cạnh ngồi xuống , cô có cảm giác là lạ nhưng cũng lười mở mắt .
Cô ngủ mơ màng , cảm thấy trên người dần trở nên ấm áp .
Máy bay gặp thời tiết xấu , đột nhiên hơi động .
Cố Niệm giật mình mở mắt , lúc này mới phát hiện người ngồi cạnh mình đã bị đổi .
Tống Hoài Thừa mở miệng : " Gặp thời tiết xấu thôi , không có gì phải lo lắng ."
Cố Niệm nhìn chăn lông trên người , cô rũ mắt xuống quay mặt đi .
" Muốn uống gì không ?"
Cố Niệm hít một hơi : " Tôi không muốn nhìn thấy anh ."
Im lặng trong chốc lát .
Tống Hoài Thừa chậm rãi mở miệng : " Nhưng anh đã đổi chỗ cho người ta , không thể ép người ta về lại như cũ ."
Cố Niệm không muốn nói chuyện với anh nữa .
Máy bay tiếp tục lắc lư .
Thực ra Cố Niệm rất sợ ngồi máy bay , 2 năm qua đều xảy ra sự cố máy bay . Cô không dám nghĩ miên man , nghĩ quá nhiều trong lòng càng khó chịu .
Lúc này tiếng của tiếp viên hàng không vang lên : " Thưa quý ông quý bà , hiện tại chúng tôi gặp phải tình huống khẩn cấp , phía trước có luồng khí lạ , mong mọi người thắt chặt dây an toàn , không rời khỏi chỗ ."
Trêm máy bay có người sợ hãi kêu lên .
Máy bay xóc nảy khoảng 10 phút vẫn chưa dừng lại .
Lúc này phía sau cô có một đứa bé oà khóc : " Con sợ ..."
Bé trai ngồi cạnh nhanh chóng an ủi con bé : " Không sao đâu , máy bay chính là phương tiện giao thông an toàn nhất ."
Cố Niệm căng thẳng , tại thời điểm khó khăn nhất , cô tưởng mình sẽ chết .
Nhưng bây giờ cô không thể chết được , cô phải sống , con gái cần cô , còn có cha rất nhanh được thả , bọn họ sẽ đoàn tụ .
Đột nhiên tay cô bị nắm chặt . Cô muốn rút tay về , anh lại nắm chặt hơn .
" Để anh giúp em ."
Cố Niệm thu lại cảm xúc : " Đừng chạm vào tôi ."
Tống Hoài Thừa chán nản rút tay về .
Cố Niệm nhếch miệng : " Tôi không sợ , cho dù xảy ra chuyện gì , Hủ Hủ và dì đều chăm sóc Phán Phán thật tốt . Số tiền anh cho đủ để Phán Phán trưởng thành ."
Ngực Tống Hoài Thừa như bị dao đâm : " Nhưng anh rất lo lắng . Anh lo con bé không thấy cha mẹ sẽ khóc . Sợ sau chồng con bé sẽ không đối xử tốt với nó . Hơn nữa ..."
" Trước năm 4 tuổi con bé không có anh vẫn có thể sống được , sau này cũng có thể ." Cố Niệm cắt ngang lời anh .
Tống Hoài Thừa nghẹn họng , sắc mặt khó coi : " Sự việc đứa bé anh rất xin lỗi . Nếu biết em có thai , anh sẽ ..."
" Anh sẽ độc ác xuống tay , anh sợ sẽ có nhiều liên quan , giống như bây giờ . Bởi vì huyết thống mag anh không thể phủ nhận sự tồn tại của con bé ."
Tống Hoài Thừa cắt ngang : " Không . Phán Phán là con gái của anh và em . Anh ... yêu em ."
Hai người đang nói chuyện , máy bay đã bay qua khối khí lạ , tiếp viên vội vàng thông báo cho mọi người , mọi người cuối cùng cũng có thể thở phào .
Tâm trạng Tống Hoài Thừa lại không tốt chút nào .
Mười mấy tiếng giày vò khó khăn , Cố Niệm bày ra vẻ mặt dì ghẻ , trong lòng Tống Hoài Thừa run lên .
Sau khi hạ cánh an toàn , Tống Hoài Thừa mở miệng : " Anh đỗ xe ở đây , để anh đưa em về ."
" Không cần . Tôi ngồi tàu cao tốc về ."
" Em không thể tự làm khổ mình được . Từ sân bay đến trạm tàu mất một tiếng . Đi thôi , để anh đưa em về , anh đảm bảo không động vào em ."
Cố Niệm lấy điện thoại ra gọi cho Phương Hủ Hủ . Nhưng chờ hồi lâu cũng không ai nhấc máy , cô thoáng ngạc nhiên .
" Không ai nghe máy à ? Phương Hủ Hủ có thể đang ở cùng với thầy ."
" Sao anh biết được ?" Cố Niệm tức giận hỏi .
Tống Hoài Thừa sờ mũi : " Trước kia anh qua phòng vẽ , thái độ của thầy em đối với Phương Hủ Hủ không bình thường ."
" Anh đúng là hoả nhãn kim tinh ." Cố Niệm châm chọc .
" Phương Hủ Hủ cũng có gan , thầy trò yêu nhau , lại là một giai thoại ."
Cố Niệm không để ý đến anh , điện thoại vang lên , là Phương Hủ Hủ gọi đến : " Niệm Niệm , bọn mình đang ở bệnh viện ."
" Có chuyện gì thế ?" Cố Niệm vội vàng hỏi .
" Là Phán Phán , hôm qua con bé lên cơn sốt ." Phương Hủ Hủ không che được sự tự trách .
" Cậu không cần lo lắng , Hủ Hủ , mình phiền cậu rồi ."
" Đừng nói mấy chuyện này , cậu nhớ chú ý an toàn ."
Tống Hoài Thừa nghe hết cuộc điện thoại kia : " Phán Phán sao thế ? Sao lại trong bệnh viện ?"
" Đi thôi ." Cô nói .
Phương Hủ Hủ cúp máy , thở dài , vẻ mặt lo lắng : " Thế này biết ăn nói với Niệm Niệm như nào đây ?"