• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Năm nay là năm đặc biệt , Cố gia đã đoàn tụ .
Mặc dù trải qua ở bệnh viện .
Tần Phượng làm rất nhiều món ăn ngon , Cố Chu Đạo mua cái bàn gấp . Phòng bệnh rộng rãi , người một nhà vây quanh ăn bữa cơm đoàn viên .
Cố Chu Đạo ôm Phán Phán : " Phán Phán muốn ăn gì ? Ông ngoại gắp cho con ."
Tần Phượng mỉm cười nhìn Cố Niệm : " Con ăn nhiều canh gà chút ."
Biết chuyển sảy thai không thể giấu được Cố Chu Đạo , Tần Phượng đến thương lượng với cô về chuyện này . Cuối cùng Tần Phượng là người nói với ông , sau đó bà nói với Cố Niệm : " Cha con chỉ nói một cậu , con gái chịu khổ , đều là lỗi của tôi ."
Lúc Tống Hoài Thừa đến thăm Cố Niệm , vào lúc Cố Chu Đạo mang canh gà tới . Từ xa thấy bóng dáng quen thuộc đứng ở cửa , bước chân của Cố Chu Đạo hơi dừng lại , híp mắt nhìn . Ra là Tống Hoài Thừa đang nói chuyện với bác sĩ .
Ông bước đến , Lục Diệp Thanh nhìn thấy : " Chú Cố , chú tới rồi ."
Cố Chu Đạo cầm bình giữ nhiệt đưa cho Lục Diệp Thanh : " Bác sĩ Lục , phiền cậu cầm giúp tôi chút ."
Khoé miệng Lục Diệp Thanh hơi động : " Được , để cháu đưa Cố Niệm uống ."
Trên hành lang , Tống Hoài Thừa và Cố Chu Đạo đứng đối diện nhìn nhau .
Mười ngón tay Cố Chu Đạo siết chặt , vung tay đấm lên mặt anh : " Tống Hoài Thừa , mày thật khốn nạn . Là tôi có lỗi với nhà các người , nhưng Cố Niệm có làm gì sai ? Mày đối xử với con bé như vậy à ? Nó là vợ của mày , là người yêu của mày ."
" Mày có phải là đàn ông không ?" Cố Chu Đạo đấm liên tiếp .
Tống Hoài Thừa bị đánh tới tấp nhưng lại không đánh trả .
Lúc bác sĩ trực ban phát hiện , liền nhanh chóng chạy tới : " Làm gì vậy ? Tống tiên sinh , có muốn báo cảnh sát không ?"
Tống Hoài Thừa ho nhẹ : " Không sao , các người mau đi đi ." Anh giơ tay lau máu ở khoé miệng .
Cố Chu Đạo đánh cũng phát mệt , dựa vào tường thở , cũng lớn tuổi , lực bất tòng tâm , để tên khốn này dễ chịu rồi : " Mày nhìn xem mày đã làm những gì ? Mày đã phá hỏng cả cuộc đời Phán Phán ." Ông đau khổ quát lên .
Tống Hoài Thừa mím môi : " Cha , thật xin lỗi , là con có lỗi với Cố Niệm ."
" Đừng nói xin lỗi với tôi ." Cố Chu Đạo phẩy tay : " Tôi thiếu cha cậu một mạng cho nên tôi cam tâm tình nguyện ngồi tù . Nhưng Cố Niệm không nợ cậu , người cậu nên xin lỗi là nó , cả đời này cậu không được gì nữa rồi ." Ông hung hãn đấm vào ngực Tống Hoài Thừa .
Anh ôm ngực ho khù khụ .
Trong phòng bệnh .
Lục Diệp Thanh đo huyết áp cho Cố Niệm : " Vẻ mặt hôm nay không tệ , cố giữ gìn ."
Cố Niệm cười , sự thoải mái hiện lên trên mặt đã lâu không thấy .
Lục Diệp Thanh thu dọn đồ , đột nhiên nghiêm mặt nói : " Anh hỏi em , có phải em sớm biết mình sẽ sảy thai không ?"
Nụ cười trên mặt Cố Niệm cứng lại , đôi mắt sắt bén của Lục Diệp Thanh nhìn cô khiến cô không thể che dấu .
Nhất thời bầu không khí trở nên quỷ dị .
Lục Diệp Thanh híp mắt : " Anh suy nghĩ rất lâu , từ lúc mọi chuyện bắt đầu anh mới nghĩ thông suốt . Em thì sao , không nghĩ sẽ nói với anh sao ?"
Cố Niệm trầm mặc một lúc : " Thân thể của em sao em lại không rõ , đứa bé đó căn bản là có , chỉ là sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra chuyện ." Đáy mắt cô dao động : " Diệp Thanh , lần em nghe được anh nói chuyện với Hủ Hủ , anh giỏi như vậy nhưng vẫn chuẩn đoán sai đấy ."
" Cho nên em sắp xếp tình huống này ?" Giọng Lục Diệp Thanh run rẩy .
" Ừ ." Cô cúi mặt , hắn không thấy được vẻ bi thương trên mặt cô : " Nếu kết cục là vậy , tại sao em không tranh thủ vì mình , giúp cha ra tù lại khiến Chu Hảo Hảo ngã gục ."
Lục Diệp Thanh nhìn cô : " Tại sao phải dùng phương pháp thê thảm như vậy ?"
Cố Niệm lắc đầu , vùi mặt vào hai bàn tay , cô thì thào : " Em không còn cách nào khác , cũng nên kết thúc rồi ." Cô không còn đủ sức cũng không còn đủ kiên nhẫn , cũng nên kết thúc với Tống Hoài Thừa rồi .
Cô đã cân nhắc rất lâu , đối với đứa bé kia , lòng cô vừa áy náy vừa đau khổ . Ngày cô đi thăm mộ , cô cũng suy nghĩ sẽ rút lui . Nhưng khi cô cảm thấy sinh mạng đứa bé dần mất đi cô mới biết bản thân đã không còn đường lui rồi .
Lục Diệp Thanh nắm chặt vai cô : " Anh biết , em muốn khiến Tống Hoài Thừa áy náy , dứt khoát buông tay ." Ai cũng không có tư cách phán xét cách làm của Cố Niệm , bởi vì không ai có thể thay cô chịu đựng những tổn thương mà cô trải qua .
" Đã đến bước này , cả em và anh ấy đều không thể quay lại được ." Cố Niệm nhàn nhạt nói .
Lục Diệp Thanh không phủ nhận . Dù bọn họ yêu nhau đến đâu cũng không thể quay lại như trước kia .
Cho dù Tống Hoài Thừa cứng rắn hay mềm mại quay lại cũng không thay đổi được .
" Em không sợ anh ta biết sao ?"
Cố Niệm thở hắt ra : " Biết cũng không sao . Chẳng phải bây giờ Chu Hảo Hảo bị bắt rồi sao ? Em tin tưởng năng lực của luật sư . Em cũng nghe nói bây giờ công ty của Tống Hoài Thừa và Chu gia đang cạnh tranh gây gắt , cổ phiếu của Chu thị đang giảm rất nhanh ."
Phụ nữ hung ác thật sự khiến người ta phát sợ .
" Em biết mọi người không tán thành em làm như vậy , Hủ Hủ không nói em cũng biết cô ấy nghĩ gì , anh có nghĩ thế nào thì với em cũng không sao cả ."
" Không , Cố Niệm , nói thật nếu là anh , anh sẽ còn độc ác hơn . Sau này không nên tự làm tổn thương mình , biết chưa ?" Hắn nhìn cô cười , trong nụ cười tràn đầy an ủi .
" Cảm ơn ." Cố Niệm nhìn vào mắt hắn , trong đó tràn ngập đủ loại tỉnh cảm thương tiếc , thấu hiểu ...
" Chăm sóc bản thân cho tốt ." Hắn nói : " Hạnh phúc sẽ đến gần ."
Hai người nhìn nhau , hai tay nắm chặt lại .
Lúc này cửa phòng bệnh mở ra , Cố Chu Đạo thở hổn hển đi vào , Cố Niệm lo lắng : " Cha làm sao vậy ?"
Cố Chu Đạo nhìn cô : " Vừa mới đánh cho tên nhóc Tống Hoài Thừa một trận ." Ông xoa tay : " Cha của con lớn tuổi rồi , sức lực chẳng còn bao nhiêu , để co nó dễ chịu rồi ."
Cố Niệm bất đắc dĩ : " Lớn như vậy rồi , nếu xảy ra chuyện thì làm sao ? Dì vừa hỏi cha đó ."
Cố Chu Đạo vừa hoạt động gân cốt vừa nói : " Cha không sao ."
Cố Niệm biết cha không đánh Tống Hoài Thừa một trận chắc chắn trong lòng sẽ không thoải mái , ông chỉ đang tìm chỗ phát tiết thôi .
Thời gian qua từng ngày , trong lúc đó Tống Hoài Thừa đến đều bị Cố Chu Đạo đuổi đi , mỗi lần như vậy anh cũng không nói gì , tính xấu trước kia đã không còn .
Mà Lục Diệp Thanh và Cố Chu Đạo lại trở thành bạn bè , lúc hai người rãnh rỗi lại cùng nhau uống trà đánh cờ , không giấu diếm gì nhau .
Cố Chu Đạo lén nói suy nghĩ của ông với Tần Phượng .
Tần Phượng cười : " Ông đừng nói trước mặt Cố Niệm , miền để con bé thêm phiền . Lục Diệp Thanh với con bé không có duyên phận , miễn cưỡng cũng không đến được với nhau ."
Cố Chu Đạo thở dài : " Là thanh niên tốt , thật đáng tiếc ."
Tần Phượng lắc đầu : " Tiếc cái gì , ông đã xem nó như con nuôi rồi , đều là người một nhà , sau này nghĩ thoáng một chút , tìm con gái thật tốt gả cho Lục Diệp Thanh ."
Cố Chu Đạo trầm giọng nói : " Mấy năm nay đã vất vả cho bà rồi ."
Tần Phượng hơi sững lại : " Người một nhà khách khí làm gì , tôi đi xem bếp ." Tai vạ đến với từng người , Tần Phượng vì ông vì Cố Niệm mà làm rất nhiều . Cố Chu Đạo thầm thề trong lòng , nửa đời sau phải chăm sóc bà thật tốt , để bà thoải mái mà sống .
Cố Niệm ở bệnh viện hơn 20 ngày , sau đó Lục Diệp Thanh mới cho xuất viện .
Thời tiết tháng 2 ấm dần lên , ngày ra viện trùng hợp lại là ngày lập xuân .
Cố Niệm ở trong phòng thu xếp hành lý , lúc này cửa mở ra , cô không quay lại : " Thủ tục làm xong rồi hả ?"
Không có người đáp lời , cô có cảm giác có người đi tới . Tiếng giày da nện xuống nền gạch theo quy luật , Cố Niệm quay người lại .
Tống Hoài Thừa đứng trước mặt cô , mấy ngày không gặp , anh đã gầy hơn rất nhiều .
Cố Niệm đặt quần áo vào túi hành lý , kéo khoá , cô đón ánh nhìn của anh : " Anh đến rồi à ?"
" Gần đây thân thể thế nào ?" Vẻ mặt anh ân cần , ánh mắt rơi vào túi hành lý như đang kìm chế điều gì đó .
" Tốt hơn rồi , bác sĩ nói có thể xuất viện ."
Tống Hoài Thừa ' ừ' một tiếng .
Rốt cuộc cũng có lúc phải đối mặt . Lúc trước Cố Niệm còn nghĩ rằng cô và anh cứ yên lặng vậy mà trôi qua , nhưng rồi cũng không thể .
Cô khẽ mở miệng , rất nhiều lời đã chuẩn bị từ trước nhưng trong thất thời lại không biết phải thế nào : " Hoài Thừa , cứ như vậy đi , sau này từng người sống cuộc sống của riêng mình . Anh xem như đây là vận mệnh đi ."
Tống Hoài Thừa không nói gì , yên lặng nhìn cô như đang đánh giá điều gì đó .
Như vậy qua vài giây , Cố Niệm thậm chí lo lắng anh sẽ bộc phát tính nóng . Cố Niệm hít sâu : " Anh là cha của Phán Phán , tôi nghĩ anh và tôi đều chung một điểm xuất phát , đều yêu thương con bé . Tôi hi vọng sau này tôi và anh có thể làm bạn bè bình thường , không hơn ."
Mắt Tống Hoài Thừa khẽ động : " Đây là quyết định của em ?"
Cố Niệm gật đầu , nhất thời nghẹn lời .
Tống Hoài Thừa đột nhiên cười : " Em đã tính toán ổn thoả tất cả đường lui , duy nhất chỉ không đặt anh vào đó . Xe ra sau 4 năm , chỉ có anh là không hiểu ra , em đã đi mất . Được , như vậy cũng tốt , nhà họ Cố cuối cùng cũng được đoàn tụ rồi ." Vẻ mặt anh rất đau đớn .
" Sau này muốn thăm Phán Phán thì gọi cho tôi ." Cố Niệm nói xong liền rời đi .
Sau khi ra viện , nhà họ Cố dọn đến căn nhà ở ngoại ô , Cố Niệm dùng tiền Tống Hoài Thừa cho để mua hai căn , bây giờ tiện lúc đến ở . Phòng lớn ở giữa , hai mặt đón ánh mặt trời , ấm áp lại rộng rãi .
Sinh hoạt của Cố gia trôi qua trong yên bình . Sau đó cơ thể của Cố Niệm hoàn toàn bình phục , cô lại tiếp tục đến phòng tranh .
Cả người lại khiến cho người khác có cảm giác rực rỡ mới . Sau khi khai giảng , học viên của phòng tranh lục tục đến học , trong khoảng thời gian này , Phương Hủ Hủ vì lo hôn sự với Lương Cảnh Thâm , mọi chuyện của phòng tranh hầu như do Cố Niệm quản lí .
Cố Niệm vui vẻ tiếp nhận , bạn tốt kết hôn , đương nhiên cô muốn toàn lực phối hợp .
Ban ngày Phương Hủ Hủ đi chụp ảnh cưới , tối về mệt mỏi : " Aizz , Niệm Niệm , hôm nay mình nghe nói Chu Hảo Hảo bị phán quyết rồi , 2 năm ." Cô giơ tay lên chỉ : " 2 năm đó , nhưng cũng đáng đời ."
" Cậu nghe chuyện này từ đâu ?"
" Có người quen ở đài truyền hình , nghe cô ấy bát quái đó . Chu Hảo Hảo gây thù quá nhiều , người chán ghét cô ta còn hơn thế ." Phương Hủ Hủ xoa mắt : " Nhưng mình vẫn thấy chuyện này do Tống Hoài Thừa tác động , nếu không với gia thế của Chu Hảo Hảo , việc này làm sao không thay đổi được ?"
Cố Niệm trầm mặc .

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK