Khi tay Tống Hoài Thừa chạm tới bụng cô , cô liền tỉnh . Trong phút chốc cô rất kích động muốn hất tay anh ra , nhưng cô vẫn nhịn . Sau lưng truyền đến độ ấm của anh , cô vẫn nghĩ cô khó có thể đi vào giấc ngủ , nhưng trong hơi thở quen thuộc lại xa lạ này , cô dần đi vào giấc mộng .
Lúc sáng sớm cô tỉnh dậy đã không thấy bóng dáng Tống Hoài Thừa đâu . Cố Niệm đứng lên , ánh mắt dừng ở mép giường , chỗ đó vẫn chỉnh tề , không có dấu vết rằng từng có người nằm ở đó .
Cố Niệm ngơ ngác một lúc mới đánh thức con gái .
Sau khi rời giường , hai người cũng không thấy bóng dáng Tống Hoài Thừa đâu . Phán Phán hỏi : " Mẹ , chú đi rồi sao ?"
Cố Niệm cũng không biết , có lẽ công ty có việc phải về . Thời gian vài năm hai người kết hôn vẫn thường như vậy . Cô nói cho có lệ : " Đi làm rồi ."
Phán Phán chu miệng : " Lừa gạt ." Vẻ mặt mất hứng .
Cố Niệm không biết Tống Hoài Thừa đồng ý với Phán Phán điều gì , nhanh chóng thúc giục con bé đi đánh răng rửa mặt .
Không ngờ Tống Hoài Thừa mang theo bữa sáng trở lại . Phán Phán nghe tiếng mở cửa liền buông bàn chải đánh răng xuống chạy ra xem .
Cố Niệm đi theo sau con bé : " Đừng chạy ..."
Tống Hoài Thừa để chìa khoá lên bàn : " Dậy rồi hả ? Bên ngoài có tuyết rơi , hôm nay dưới 0 độ , lát nữa ra ngoài nhớ mang nhiều đồ đấy ."
Phán Phán nhìn anh chằm chằm , mắt mở thật to .
Tống Hoài Thừa đi tới : " Đi nào . Cha đi rửa mặt với con , kem đánh răng còn đầy trong miệng này , y như mèo con vậy ."
Phán Phán hì hì cười , cùng Tống Hoài Thừa đi vào toilet .
Cố Niệm vào phòng bếp , Tống Hoài Thừa cũng có tâm , đều mua những thứ cô thích ăn . Bánh bao chiên thịt bò , xíu mại , bánh chèo , còn có cháo thịt trứng muối .
Không lâu sau hai người đi ra . Tống Hoài Thừa ôm Phán Phán , khuôn mặt nhỏ nhắn của Phán Phán đỏ bừng , cũng không biết hai người vừa nói gì với nhau .
Tống Hoài Thừa lấy Cố Niệm đang nhìn : " Ăn cơm đi ." Anh ôm Phán Phán ngồi xuống .
Cố Niệm lấy cho Phán Phán một bát cháo nhỏ , Phán Phán tự mình cầm thìa ăn .
Cùng nhau ăn sáng , hai người lớn đều có suy nghĩ riêng , chỉ có Phán Phán ăn vui vẻ . Một cái xíu mại , ba cái bánh bao chiên , còn có một cái bánh chèo . Nếu Cố Niệm không ngăn cản , con bé này còn muốn ăn nữa .
Thật sự là đứa bé muốn ăn vặt .
Tống Hoài Thừa nhìn thấy con gái thích bữa sáng anh mua như vậy , trong lòng vui mừng : " Phán Phán , ngày mai cha lại mua cho con ăn nhé ? Hôm nay chúng ta không ăn nữa ."
Phán Phán chớp mắt , gật đầu .
Ăn cơm xong Tống Hoài Thừa lái xe đưa Cố Niệm đi bệnh viện , anh đã hẹn với bác sĩ rồi .
Bác sĩ kiểm tra , Cố Niệm cũng rất phối hợp .
So với Cố Niệm bình tĩnh , sự lo lắng trên mặt Tống Hoài Thừa hiện lên không chút che dấu : " Bác sĩ Vương , lần trước vợ tôi sinh bị xuất huyết rất nhiều , lần này mang thai tình hình thế nào ? Cô thể cô ấy bây giờ ổn không ?"
Bác sĩ Vương này là bác sĩ nổi tiếng khoa sản bệnh viện D , Lục Diệp Thanh cũng là học trò của bà : " Anh không cần gấp , hiện tại vợ anh đang mang thai 4 tuần , trước mắt tình huống rất tốt , nhưng 3 tháng đầu nhất định phải chú ý . Lần trước sinh đã gây tổn thương lớn đến cơ thể , trước mắt không có gì đáng lo ngại nhưng nhất định phải chú ý , nếu không về sau tạo thành thói quen sinh non rất nguy hiểm ."
Sắc mặt Tống Hoài Thừa nặng nề .
Bác sĩ Vương tiếp tục hỏi : " Có phải cô luôn uống thuốc điều dưỡng cơ thể không ?"
Cố Niệm gật đầu : " Đúng vậy ." Vài năm nay Lục Diệp Thanh vẫn cho cô uống .
" Là những thuốc gì ?"
Cố Niệm nói từng loại một .
Tống Hoài Thừa lo lắng : " Thuốc này có vấn đề gì sao ?"
Bác sĩ Vương lắc đầu : " Không sao , đều là thuốc điều dưỡng thân thể phụ nữ . Ai cho cô đơn thuốc ?"
" Cũng là bác sĩ bệnh viện D , bác sĩ Lục Diệp Thanh ." Cố Niệm trả lời .
" Vậy tôi yên tâm rồi ." Bác sĩ Vương khẽ cười .
Sắc mặt Tống Hoài Thừa cứng đờ .
Từ bệnh viện đi ra , bên ngoài tuyết vẫn rơi , tuyết đã tích thành một tảng dày .
" Tuyết dày quá , anh đưa Phán Phán lên xe trước xong lại quay lại với em ." Tống Hoài Thừa nói .
Cố Niệm gật đầu ngồi trên ghế đợi .
Thời tiết lạnh quá , mùa này người đến bệnh viện khám đặc biệt nhiều . Cố Niệm híp mắt nhìn , trong đó không ít là trẻ nhỏ . Tay cô không tự giác đưa lên sờ bụng .
Đang lúc cô trầm tư , một bóng người quen thuộc đi tới , hiển nhiên người này cũng thấy cô .
Chu Hảo Hảo đeo kính , áo lông trắng như tuyết , khuôn mặt xinh đẹp làm người ta không khỏi quay đầu nhìn .
" Đã lâu không gặp ." Cô ta nói , ngữ khí vẫn lạnh lùng như trước .
Cố Niệm đứng lên nhìn cô ta , khuôn mặt xinh đẹp này tại sao lại ác độc đến thế ?
" Vì sao lại tha thứ cho anh ấy ? Vết sẹo đã hết đau sao ?" Chu Hảo Hảo châm chọc nói .
Cố Niệm thản nhiên cười : " Không còn cách nào ." Tay cô đặt lên bụng : " Tôi cũng không có lựa chọn nào khác ."
" Cô ?" Chu Hảo Hảo không thể tin : " Cô mang thai ?"
Cố Niệm khẽ cười .
" Không có khả năng ." Chu Hảo Hảo sụp đổ , hai mắt tàn nhẫn nhìn cô .
Ánh mắt Cố Niệm chậm rãi chuyển động : " Thật ra tôi rất tò mò , không phải hồi trước cô cũng có thai sao ? Bây giờ lại không có nữa là thế nào vậy ? Chẳng lẽ Tống Hoài Thừa không cần con của cô ?"
" Cô !" Chu Hảo Hảo giơ tay định tát vào mặt cô .
" Dừng tay !" Tống Hoài Thừa chạy tới giữ chặt tay cô ta : " Chu Hảo Hảo , cô bị điên à ?"
Tống Hoài Thừa lạnh lùng nhìn , dùng sức hất tay cô ta ra . Chu Hảo Hảo lảo đảo vài bước , thiếu chút nữa té ngã .
" Hoài Thừa ." Chu Hảo Hảo lúng túng gọi tên anh : " Là cô ta khiêu khích em trước . Cố Niệm , là cô cố ý ."
Vẻ mặt Cố Niệm lạnh đi , không nói gì liền đi ra cửa .
Tống Hoài Thừa lo lắng cho cô nên liền chạy theo sau : " Em đừng chạy , nhiều người như vậy , cẩn thận va vào ." Anh chạy nhanh tới kéo tay cô .
Cố Niệm híp mắt , tỉnh táo lại , mặc dù có chút tiếc nuối khi không tiếp tục nhìn thấy bộ dạng đau khổ của Chu Hảo Hảo , nhưng trò hay còn ở phía sau . Bụng hơi đau , không biết có phải do vừa tức giận hay không .
" Anh biết em không thích Chu Hảo Hảo ." Tống Hoài Thừa thì thầm nói : " Yên tâm , về sau anh sẽ đi cùng em , sẽ không để người khác làm tổn thương em ."
Cố Niệm suy nghĩ , anh cũng biết tay cô do cô ta tìm người làm hại sao ? Cô muốn hỏi : " Tống Hoài Thừa , anh sẽ báo thù giúp tôi ư ?" Nhưng cuối cùng vẫn không nói ra .
Lên xe hai người đều trầm mặc .
Bởi vì tuyết rơi nên xe chạy có chút khó khăn . Đến 10 giờ mới qua hai trạm . Trong radio nói : " Hướng đường XX xuất hiện tình trạng ùn tắc giao thông ." Tống Hoài Thừa trầm tư nói : " Hiện tại em đang có thai , mỗi ngày đi đâu cũng không tiện , em đến ở với anh đi ."
Cố Niệm vẫn nhìn ra cửa sổ , không biết đang suy nghĩ điều gì .
Phán Phán kéo tay cô chỉ về phía trước .
Cố Niệm nhíu mày : " Anh tự sắp xếp đi ."
Tống Hoài Thừa kích động không thôi , nắm tay lái không để ý mà tăng sức lực , cuối cùng xe cũng chuyển hướng được .
Khi xuống xe , Cố Niệm phát hiện chỗ này cô chưa đến bao giờ .
Tống Hoài Thừa giật khoé miệng : " Ừ , trước kia đầu tư ."
Cố Niệm giương mắt : " Sao không trở về chỗ cũ ?"
Tống Hoài Thừa hơi xấu hổ : " Nơi ở mới , khởi đầu mới ."
Vào phòng , Cố Niệm thấy mặt đất trải thảm thật dày , ấm áp như mùa xuân .
Tống Hoài Thừa nói : " Ngày mai vẫn nên mời dì về đây , có người chăm sóc em anh cũng yên tâm ."
Cố Niệm không chút để ý , lại hỏi : " Chuyện cha tôi bao giờ có tin ?"
Tống Hoài Thừa biến sắc : " Anh đã cho luật sư Phương đi để ý rồi ."
Cố Niệm gật đầu .
Tống Hoài Thừa đến cạnh cô : " Niệm Niệm , không cần suy nghĩ nhiều ."
Di động Tống Hoài Thừa vang lên , anh nhìn , là Tào Thạc gọi tới .
" Anh Tào , có chuyện gì sao ?"
" Chú Tống , anh đi công tác ở Vân Nam , vừa trở về , chuyện của em dâu anh đã tra được . 4 năm trước em dâu bị đánh là vì có người sắp xếp , đó là Chu Hảo Hảo của Chu gia ." Tào Thạc chậm rãi nói .
Sắc mặt Tống Hoài Thừa hoàn toàn biến đổi : " Là cô ta ." Anh nghiến răng , anh chưa nghĩ lại là Chu Hảo Hảo .
" Ừ , cho tên côn đồ kia mấy vạn , sai người cắt đứt gân tay em dâu cũng quá độc ác rồi ."
Đáy mắt Tống Hoài Thừa chứa đầy sự phẫn nộ : " Em biết rồi ."
" Bây giờ chú định làm gì ?"
Tống Hoài Thừa nhắm mắt lại : " Sau này em sẽ liên lạc lại với anh ."
Cúp điện thoại , anh quay lại nhìn Cố Niệm , trong mắt hiện lên ngàn vạn cảm xúc .
" Làm sao vậy ?" Cố Niệm hỏi .
Tống Hoài Thừa nuốt nước bọt , khuôn mặt thoáng qua chút do dự : " Chuyện công ty thôi . Em có mệt không ? Muốn nghỉ ngơi chút không ?"
Cố Niệm âm thầm cười lạnh , vừa nãy anh gọi anh Tào , có lẽ là vị cảnh sát kia .
Cho đến thời điểm hiện tại , Tống Hoài Thừa vẫn không nói thật với cô .
Hôm sau Tống Hoài Thừa gọi dì đến , mà cùng lúc đó Tang Vân Đồng cũng biết Cố Niệm có thai .
Ngày hôm sau Tống Hoài Thừa đi làm , Tang Vân Đồng đưa Đoá Đoá đến .
Tang Vân Đồng mang theo rất nhiều thuốc bổ tới , bà ngồi ở sofa : " Bác nghe nói cháu mang thai ."
Cố Niệm trầm mặc không nói .
Tang Vân Đồng quan sát cô : " Vốn lần này bác trở về là chuyện của Tống Hoài Thừa . Nói thật với cháu , cháu và nó đã ly hôn , làm mẹ nó , bác cũng không nhớ cháu và nó có liên quan gì đến nhau . Cha của chau và cha nó có ân oán gì bác không quan tâm . Nhưng Hoài Thừa là con bác , bác không muốn nó chịu tổn thương ."
Cố Niệm nhìn bà : " Bác gái , vậy hôm nay bác đến đây làm gì ?"
Tang Vân Đồng tinh tế nhìn cô , trong lòng có vài phần chán nản . Lúc trước nếu Tống Hoài Thừa và Chu Hảo Hảo ở bên nhau , thì hiện tại Tống Hoài Thừa sẽ không đau khổ như vậy .
" Cố Niệm , cháu sẽ sinh đứa bé này ra sao ?" Tang Vân Đồng suy nghĩ , bà đã sớm có cách .
Lòng bàn tay Cố Niệm toát mồ hôi : " Đây là con của cháu ."
Tang Vân Đồng nhếch miệng : " Là đứa con của cháu hay là công cụ để trả thù Tống Hoài Thừa ?"
Cố Niệm bối rối : " Bác gái , bác có hàm ý gì ?"
" Cháu đừng khẩn trương , không nên làm động thai . Bác chỉ muốn thương lượng với cháu thôi . Cố Niệm , bác biết Tống Hoài Thừa làm nhiều chuyện không phải với cháu , nhưng hiện tại chúng ta đều nhìn ra nó có tình cảm với cháu , nếu không nó sẽ không mạo hiểm từ hôn với Chu Hảo Hảo để đối địch với Chu gia . Bác hi vọng cháu bỏ qua tất cả , mang theo Phán Phán và đứa nhỏ trong bụng vui vẻ mà sống . Đương nhiên , nếu cháu không bỏ xuống được , bác cũng xin cháu đừng làm tổn thương Hoài Thừa . Bác nghe nói lúc đầu cháu không muốn giữ đứa bé này ."
Cố Niệm nắm chặt tay : " Bác muốn cháu bỏ đứa bé sao ?"