• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngón tay của bóng đen dừng trên cổ tên Giáp, ba ngón tay cắm chặt vào bên trong

"Um, Um, Um." Tên Giáp bị sái quai hàm chỉ có thể phát ra những từ một âm tiết yếu ớt.

Có thể là xin tha, có thể là cầu cứu.

Giờ khắc này, tên Giáp nghĩ mình sẽ thật sự chết ở đây. Thời điểm cổ họng hắn ta khó chịu đến muốn nôn khan, bóng đen bỗng buông ra.

Tên Giáp tê liệt mà ngã xuống đất, cổ vẫn giữ nguyên tư thế vẹo chín mươi độ, đã cứng ngắc, trong nhất thời không thể xoay trở lại.

Hắn ta may mắn, ít nhất cũng mang được cái mạng về.

Giây tiếp theo, cửa sổ phòng thay quần áo phát ra tiếng "rầm" rồi rơi ra.

Nghê Yến Quy đứng phía trước cửa sổ.

Cô ở ngoài sáng, hắn ta ở trong tối. Mới ban đầu cô không nhìn thấy tên Giáp, sau đó nheo mắt lại, mới phát hiện trong bụi cỏ có một người đang nằm, không nhìn rõ mặt mũi dáng vẻ.

"Ai đó?" Nghê Yến Quy hét lên.

Người nọ dùng một tư thế vô cùng mất tự nhiên mà đứng dậy, kích động chạy ra ngoài.

Cô muốn đuổi theo, nhưng chốt cửa sổ đã gỉ sét. Cô ấn ấn mấy cái vẫn không xê dịch. Cô lao ra khỏi phòng thay quần áo, hô to: "Có người bên ngoài cửa sổ."

Hướng phòng học bên kia yên tĩnh chừng một hai giây, sau đó vang lên tiếng bước chân hỗn độn đi ra phía ngoài.

Cùng lúc đó, một người chạy về phía cô, là Ôn Văn. Anh nói: "Bạn học Tiểu Nghê, cậu có sao không?” Vừa rồi anh tự tin quá, bây giờ lại bị vả mặt, sắc mặt trở nên trắng bệch.

Nghê Yến Quy chần chừ: "Lúc tôi thấy anh ta, anh ta đã ngã rạp xuống đất."

"Ngã rạp dưới đất?" Ôn Văn nhíu mày, "Ngã sấp xuống à?"

"Huấn luyện viên Mao đã đuổi theo ra bên ngoài, đợi đưa người về thì biết." Triệu Khâm Thư theo phía sau, "Nghê Yến Quy, không sao chứ?"

"Tôi không sao." Cô nhìn xung quanh hành lang.

Không thấy bóng dáng Trần Nhung đâu.

Anh không đến ngay lập tức...

Cô bỗng dưng cảm thấy không vui.

*

Lúc trở lại phòng học, Mao Thành Hồng đã tóm được người, ông kéo áo tên kia, ném người lên trên sàn nhà.

Ôn Vãn gọi thẳng tên người kia ra: "Ngô Thiên Hâm."

Dáng vẻ Ngô Thiên Hâm chật vật đến khó nhìn. Anh ta không thể khép miệng lại, nước bọt chảy dọc theo môi dưới rồi chảy ròng ròng xuống phát ra tiếng lách tách.

Mao Thành Hồng nắm cằm anh ta, nói: "Chịu đựng."

Ngô Thiên Hâm gật đầu, đồng thời kêu lên: "A a."

Mao Thành Hồng lắc cằm Ngô Thiên Hâm qua lại trái phải, bỗng dưng hơi dùng lực.

Tiếng “răng rắc” phát ra, chỉ có mỗi Ngô Thiên Hâm nghe thấy. Cằm trở về vị trí cũ, anh ta há hốc mồm mà thở hổn hển, ánh mắt láo liên quan sát nhưng trước sau vẫn không nhìn thấy bóng dáng tên áo đen.

Bóng đen thì có nhất định phải mặc trang phục đen không? Cũng không hẳn. Tất cả mọi người ở đây đều có thể là bóng đen đó.

Anh ta cầu mong lúc mình giãy giụa, có thể điện thoại đã chụp được hình dạng người nọ.

“Ngô Thiên Hâm." Mao Thành Hồng hỏi nghiêm túc, "Em ở bên ngoài cửa sổ làm gì?

Ngô Thiên Hâm là học trò lão làng của câu lạc bộ tán đả, vẫn luôn là người hiếm khi vắng mặt. Phí tham gia câu lạc bộ rất rẻ, năm mươi tệ cho cả bốn năm đại học. Ngô Thiên Hâm thực sự chịu khó theo học. Năm nay là năm tư đại học, công phu học được quả thực không tệ.

Trong đầu anh ta đang bịa lý do.

"Nghê Yến Quy." Trần Nhung xuất hiện, do chạy nhanh quá nên thở hơi gấp, "Ngoài cửa sổ có người nhìn trộm à?"

Thời điểm Nghê Yến Quy hô hoán, trong đầu mọi người trước hết đều nảy sinh suy nghĩ "Có người nhìn trộm", nhưng lại không có chứng cứ rõ ràng.

Mao Thành Hồng cảm thấy không thể tự suy đoán, để cho Ngô Thiên Hâm tự giải thích.

Lời nói của Trần Nhung vang lên đột ngột.

Ngô Thiên Hâm đổ mồ hôi lạnh ròng ròng. Ngoại trừ đau đớn do trật khớp, còn lưu lại trong anh ta cảm giác cơ hàm tê mỏi. Lúc anh ta mở miệng, miệng càng không ngừng run rẩy: "Tôi không rình trộm."

"Vậy anh đi vào trong đó làm gì?" Nghê Yến Quy ôm đầu, "Không phải là đi nhảy xuống hồ tự tử chứ?"

Mọi người đang ngại lên tiếng, lại bị Trần Nhung và Nghê Yến Quy khai mở.

"Đúng vậy." Ôn Văn hỏi theo, "Anh đi đến đó làm gì?"

"A." Một cậu học viên bỗng nhiên nói, "Đúng rồi, tôi vừa nghĩ ra, bức rèm căn phòng kia cũng bị làm hỏng."

Dưới tình thế cấp bách, Ngô Thiên Hâm nói: Có người! Tôi phát hiện có người đi đến chỗ đó, tôi lo có chuyện không hay xảy ra nên cũng đi sang."

Mao Thành Hồng: "Người đó đâu?"

Ngô Thiên Hâm; "Hắn ta đánh em trật khớp rồi bỏ chạy."

Mao Thành Hồng: "Là ai?"

Ngô Thiên Hâm: "Nhìn không rõ."

Mao Thành Hồng: "Trang phục thế nào?"

Ngô Thiên Hâm: "Cũng không thấy rõ."

Nghê Yến Quy cười lạnh: "Cái gì cũng không rõ, sao anh lại phát hiện được hắn ta? Hay là hai người tình cờ chạm mặt nhau trong bụi cỏ tối đen như mực?"

Ngô Thiên Hâm sửng sốt.

Nghê Yến Quy không kiên nhẫn: "Trở lại vấn đề khi nãy, trước khi hai người tình cờ chạm mặt thì anh đi đến chỗ đó làm gì?"

Ngô Thiên Hâm á khẩu không trả lời được. Sau khi khai ra bóng đen, cậu ta phát hiện mình cũng chui đầu vào rọ.

Trần Nhung xoay đầu, thì thầm với Triệu Khâm Thư vài câu.

"Báo bên trường xử lý đi." Triệu Khâm Thư đứng ra, cười cười với Ngô Thiên Hâm. "Đúng rồi, đàn anh Ngô, anh giữ điện thoại cũng chặt quá nhỉ."

Môi Ngô Thiên Hâm run bần bật. Điện thoại không phải quá quan trọng, chỉ cần định dạng lại là được. Mấu chốt là máy tính cậu ta còn lưu lại số lượng chứng cứ lớn, cần phải trở về xóa sạch.

Mao Thành Hồng lại không cho cậu ta thời gian, nói; "Bây giờ tôi đi tìm thầy."

"Huấn luyện viên Mao." Ngô Thiên Hâm lau nước bọt trên cằm, "Quần áo em nhiều vết bẩn quá, em về tắm rửa trước rồi đến gặp thầy sau được không?"

Mao Thành Hồng xẵng giọng đáp: "Không được."

*

Buổi học đầu tiên đã xảy ra chuyện, hoạt động của câu lạc bộ đành cứ thế mà chấm dứt.

Trần Nhung đến trước mặt Nghê Yến Quy, hỏi: "Cậu không sao chứ?"

Những lời này, Ôn Văn đã hỏi, Triệu Khâm Thư cũng từng hỏi qua. Điều Nghê Yến Quy so đo chính là, Trần Nhung không phải người đầu tiên hỏi chuyện này.

Thật ra cô không có việc gì, bởi vì cô không thay đồ vận động.

Sau khi đẩy ghế dựa đến cạnh cửa, cô đi tìm gương, muốn kiểm tra lại dáng vẻ của mình. Tuy rằng dùng đồ trang điểm không thấm nước nhưng biết đâu được.

Nào ngờ phòng thay quần áo nữ nhưng đến cả gương cũng không có.

Cô đang muốn cởi quần short, chợt nghe ngoài cửa sổ tiếng "khò khe khục khặc", nên mới đi đến vén bức màn lên.

Nghê Yến Quy không trả lời, hỏi lại cậu: "Cậu vừa đi đâu thế?"

"Tôi đến phòng vệ sinh." Trần Nhung đẩy gọng kính, "Đèn ở nhà vệ sinh tầng một bị hỏng. Tôi lên lầu hai nên không nghe được động tĩnh chỗ này."

"Câu lạc bộ của các cậu sẽ không có chuyện gì xấu chứ?" Cô dường như quên rằng, đây không phải chỉ là câu lạc bộ của bọn họ, mà chính cô cũng ở trong đó.

Trần Nhung nhẹ giọng nói: "Cậu không sao là được rồi."

Cô quả thật không sao. Nhưng lại nghĩ, chuyện đêm nay không phải là cơ hội tốt để thể hiện sự yếu đuối hay sao? Cô nói tiếp: "Mình tốt chỗ nào? Mình sợ lắm, sợ lắm lắm."

"Cậu đừng sợ. Chuyện này giao cho bên trường, giao cho cảnh sát, sẽ trả công bằng lại cho cậu." Trần Nhung có vẻ xấu hổ: "Là lỗi của tôi, vừa rồi đáng lẽ tôi nên canh ở cửa."

"Mình không trách cậu. Anh ta theo cửa sổ mà đến, cậu giữ ở cửa cũng không ngăn được."

Trần Nhung hạ tầm mắt xuống: "Cậu còn chưa thay quần áo sao?"

Cô lắc đầu: "Vẫn chưa. Mình nghe bên ngoài có tiếng gì đó, cử động cũng không dám, trốn ở bên trong vô cùng sợ hãi, nghĩ xém chút nữa anh ta đã đẩy mở cửa sổ, bổ nhào về phía mình."

"Thật xin lỗi, thật sự vô cùng xin lỗi."

"Mình lo không biết còn truyền lời đồn đãi gì ra ngoài, nói mình bị gì đó, thì mình còn mặt mũi nào mà gặp người." Đầu cô cúi thấp đến không thể thấp hơn.

"Có tôi ở đây." Trần Nhung trấn an, nói, "Nếu có lời đồn đãi nhảm nhí, tôi nhất định sẽ giúp cậu làm sáng tỏ."

"Cảm ơn cậu."

Cậu cười khổ một chút: "Cảm ơn gì chứ. Nói cho cùng cũng là sơ suất của tôi, cậu muốn tôi bồi thường thế nào cứ nói."

Cậu đã đưa cây sào, cô cũng theo đó mà leo lên: "Muốn gì cũng được à?"

"Dĩ nhiên rồi, cậu nói đi."

Cô ngẩng đầu: "Mình thấy đói bụng quá."

"Ra ngoài ăn khuya không? Tôi mời cậu, ăn xong tôi lại đưa cậu về. Đưa cậu đến tận dưới lầu ký túc xá, đừng lo."

Nghê Yến Quy thản nhiên cười: "Tốt quá."

Triệu Khâm Thư đang trấn an cô bạn học cùng, chuyện đêm nay là ngoại lệ, câu lạc bộ thực sự rất an toàn, vâng vâng...

Trần Nhung đi qua, nói: "Đêm nay Nghê Yến Quy bị hoảng sợ, tôi đưa cậu ấy ra ngoài giải sầu."

"Dọa... sợ?" Triệu Khâm Thư cảm thấy bản thân mình mới thực sự bị hoảng sợ.

Đàn chị làm gì có đến nửa điểm dáng vẻ hoảng sợ, cô còn trưng ra gương mặt tươi cười mừng thầm.

*

Trước đây Nghê Yến Quy không để ý, tối nay, khi màn đêm buông xuống, cô phát hiện trên phố ẩm thực, nơi nơi đều nhìn thấy các cặp đôi tay trong tay.

Gương mặt dạt dào thanh xuân, tràn ngập ý cười ngọt ngào.

Bỗng nhiên nhìn thấy hai người dáng vẻ như đang chiến tranh lạnh sượng sùng, xoay người đi, một người đàng đông, một người đàng tây, nhưng hai bàn tay vẫn nắm chặt lấy nhau.

Nghê Yến Quy tránh nhìn về phía người qua đường, nhân cơ hội mà nhìn Trần Nhung.

Bả vai hai người chạm vào nhau.

Trần Nhung hỏi: "Muốn ăn gì?"

Cô chỉ chỉ phía trước: "Đồ ngọt được không?"

"Cô thích là được."

Không cần đồ ngọt thì trong lòng Nghê Yến Quy lúc này cũng đã ngọt ngào. Trần Nhung thế sao lại không có bạn gái? Hay là nữ sinh xung quanh cậu đều bị mù cả, chỉ có cô mới phát hiện ra cậu là một viên ngọc thô?

Quán đồ ngọt đã dời đi, trên cổng dán một tấm thông báo địa chỉ mới.

Nghê Yến Quy nói: "Chúng ta đổi chỗ khác đi."

Không phải cậu thích quán này sao?"

"Đồ ngọt thôi mà, hương vị cũng không khác nhau mấy."

Trần Nhung nhìn thấy tờ giấy kia: "Địa chỉ mới cũng không xa. Chúng ta đi sang đi. Cậu thích ăn thì nhất định hương vị phải đặc biệt."

Hai người kề vai sóng bước. Nghê Yến Quy nhìn thấy hình ảnh phản chiếu trên tấm kính của cửa hàng, cậu và cô đi cùng nhau, cũng thật xứng đôi, không kém chút nào so với lúc cậu đi cùng Lý Quân.

Rốt cuộc cũng đến quán đồ ngọt.

Vẻ ngoài nổi bật của bọn họ thu hút sự chú ý của khách hàng.

Trần Nhung chọn vị trí trong góc, chọn một cốc chè mè đen và một xô tào phớ.

Nghê Yến Quy hỏi: "Đúng rồi, nhà cậu ở đâu?"

"Ở thành phố S, nửa tháng về một lần."

"Ha, mình ở tại thành phố này, nhưng không về nhà thường. Ba mẹ mình luôn vắng nhà." Trước hết lộ một ít tin tức ra, cuối tuần cô rất rảnh, làm tiền đề cho việc hẹn hò của hai người trong tương lai.

Chỗ này phần lớn là sinh viên, vài người nhìn thấy Nghê Yến Quy.

Kể cũng lạ, Nghê Yến Quy và Trần Nhung đều là người phát biểu hôm họp mặt trường, nhưng độ nổi tiếng của Nghê Yến Quy lại vượt xa so với Trần Nhung. Ai nói về buổi họp mặt thì đều đề cập đến cô.

Nam sinh Giáp: "Ahhh, Nghê Yến Quy à?"

Nghê Yến Quy cúi đầu. Ai vậy? Ngạc nhiên thật, hình như chưa bao giờ gặp qua.

Rốt cuộc cũng có người nhận ra Trần Nhung.

Nữ sinh Ất: "Trần Nhung, là Trần Nhung? Đứng đầu kỳ thi đầu vào."

Nam sinh Bính: "Anh ta với cô ấy... ây... tổ hợp này cũng nổi bật quá."

Nghê Yến Quy đặt hai tay trên đùi, nắm chặt tay. Cô hít thở thật sâu, tự nhủ bản thân làm một cô nàng ngoan ngoãn.

Trần Nhung hỏi: "Cậu có lên sân khấu phát biểu hôm họp mặt à?"

Lời này nghe như... "Cậu không nhớ mình sao?"

Cậu xấu hổ: "Thật có lỗi. Hôm đó tôi cũng lên sân khấu, vô cùng căng thẳng. Tôi hết sức chăm chú nhẩm lại bài phát biểu, sợ nói sai nửa chữ nên không thể để tâm đến chuyện khác."

Trời cũng giúp mình! "Không sao, không sao."

"Những sinh viên phát biểu trong cuộc họp mặt trường tôi quên cả rồi."

Cô ngoác miệng cười: "Hôm nay chúng ta làm quen là được rồi."

Nam sinh Giáp: "Tiếc quá, cô gái xấu xa!"

Nghê Yến Quy nhẹ nhàng đánh mắt liếc sang. Cô nghĩ muốn đấm một đấm, tẩn cho bọn họ kêu cha gọi mẹ?

Trần Nhung còn nói: "Cậu có năng lực phát biểu ở cuộc họp mặt trường, chắc chắn là một bạn học vô cùng xuất sắc."

"..." Cô chỉ có thể câm nín.

"Đến rồi." Bà chủ hét to, "Chè mè đen của bạn gái nhỏ, tào phớ của bạn trai nhỏ."

Trần Nhung ngẩn người: "Không phải, không phải." Có lẽ là ngại ngùng, anh mất cả nửa ngày cũng không nói nổi nửa câu sau từ "không phải."

Bà chủ thật sự vội, không rảnh tai mà nghe anh "không phải", xoay người bước đi.

Anh đẩy bát chè mè đen sang, nói: "Ngại quá, bà chủ hiểu lầm..."

Nghê Yến Quy âm thầm cười trộm.

Miệng bà chủ thật là ngọt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK