• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Gần đến sảnh thang máy thì có một cặp nam nữ đang từ bên kia đi tới.

Đai học Gia Bắc không biết có bao nhiêu cặp đôi như này, Nghê Yến Quy không cảm thấy có gì hiếm lạ.

Nhưng Mao Thành Hồng và Ôn Văn lại thả chậm bước chân.

Cặp nam nữ kia cũng dừng bước lại.

Bầu không khí giống như bị ấn trúng công tắc, không thể không nhấn phím bất động.

Nghê Yến Quy bước sang bên cạnh một bước, nhìn thấy rõ cặp nam nữ kia.

Người thanh niên dáng dấp khá cao to, bờ vai rất rộng, bắp tay có mấy bó cơ săn chắc. Cảm giác trơn láng và rắn chắc không phải do cố gắng gượng để có.

Anh ta dắt tay cô gái, xinh xắn đáng yêu, làn da rất trắng. Trắng nhất chính là gương mặt, phân chia cấp độ rõ ràng với vùng da cổ.

Khóe miệng bên phải của người thanh niên nhếch cao: "Huấn luyện viên Mao."

Nghê Yến Quy phát hiện, cánh tay Mao Thành Hồng đột nhiên căng cứng, một khối cơ bắp giống quả núi nhỏ chậm rãi gồ lên.

Nhưng nhanh chóng giãn trở về như cũ.

Vào lúc này, Ôn Văn giống như thâm nhập vào tình trạng đề phòng.

"Mã Chính." Mao Thành Hồng cất tiếng chào hỏi.

Người tên Mã Chính khóe miệng bên phải nhếch cao: "Năm nay câu lạc bộ của các thầy tuyển người mới như thế nào rồi?"

"Rất tốt." Mao Thành Hồng trả lời ngắn gọn.

Mã Chính giơ nắm tay mình đang cầm tay với bạn gái lên: "Năm nay bọn tôi cũng có tuyển thủ hạt giống gia nhập."

Mao Thành Hồng gật đầu, đồng thời cũng rủ mắt xuống.

Mã Chính: "Anh hùng xuất thiếu niên ấy mà, tuổi còn nhỏ đã thu nạp đủ loại giải thưởng."

Mao Thành Hồng cười cười, "Tôi còn có việc nên đi trước nha."

Mã Chính: "Phải rồi, câu lạc bộ boxing của bọn tôi ấy --"

Nghê Yến Quy nhớ ra, Mã Chính chính là một người có mặt trên tấm poster quảng cáo của câu lạc bộ boxing.

Mã Chính: "Năm nay đã kéo được 500 công ty mạnh làm nhà tài trợ."

Nụ cười của Mao Thành Hồng cứng đờ.

Mã Chính lại càng thêm đắc ý: "Nếu như câu lạc bộ tán đả không thể duy trì thêm được nữa, hoan nghênh huấn luyện viên Mao đến với câu lạc bộ boxing của bọn tôi."

Có thể do bạn gái anh ta không thể vừa mắt với điệu cười nửa miệng của anh ta nên lôi kéo anh ta, rồi quay lại nói với Mao Thành Hồng: "Thành Hồng, cố lên."

Mã Chính ôm eo cô ta: "Hiện tại em đã không còn là bạn gái anh ta nữa rồi."

Lúc này Nghê Yến Quy mới hiểu, thì ra câu lạc bộ tán đả cũng có drama cẩu huyết không thua kém gì câu lạc bộ kịch nói.

Mao Thành Hồng nở nụ cười không giống tên gọi cho lắm: “Mỗi người đều tự mình cố gắng nhé.”

"Cố gắng không phải là cụm từ vạn năng." Mã Chính ngạo nghễ, "Huấn luyện viên Mao à, nếu sự cố gắng hy sinh nhận lại được sự đáp trả, thì cũng đâu cần phải chờ tới lúc này khi giải thưởng gì cũng chưa đạt được."

Ý cười của Mao Thành Hồng hoàn toàn biến mất.

"Đúng rồi." Mã Chính đột nhiên thu hồi âm lượng, "Bên câu lạc bộ của mấy người còn xảy ra chuyện cuồng chụp lén?"

Mao Thành Hồng không trả lời.

Mã Chính: "Lúc tuyển người mới phải chú ý tới phẩm chất đạo đức. Bằng không thì sẽ làm nhơ nhuốc danh tiếng rồi bị đóng cửa đó nha."

Nghê Yến Quy liếc nhìn Mã Chính. Người xấu miễn bàn, mặt mũi đáng ghét khiến người ta nhìn là không ưa nổi. Cô chỉ trỏ về phía văn phòng ở đằng sau: "Anh có muốn vào phòng hiệu trưởng nói chuyện không, về chuyện chú ý khi tuyển người mới. Gia Bắc xảy ra chuyện bị chụp lén, bại hoại danh tiếng khiến phải đóng cửa á."

Mã Chính lập tức biến sắc.

Ân oán giữa anh ta và Mao Thành Hồng, bắt đầu từ lúc anh ta giật bạn gái của Mao Thành Hồng.

Tục ngữ có nói, không thể vừa có cả cá lẫn tay gấu. Thế nhưng, Mã Chính đã có được cô bạn gái xinh đẹp, lại tiếp nhận câu lạc bộ boxing. Đã thế, anh ta còn khiến cho phong thuỷ của câu lạc bộ boxing khởi sắc.

Thành viên câu lạc bộ tán đả lác đác. Mao Thành Hồng đứng trước mặt Mã Chính, cảm thấy ở khía cạnh nào mình cũng không bằng người ta. Lúc nào chạm mặt, Mao Thành Hồng cũng không thể nhiều lời, đối đáp vài câu là rời đi. Miễn bàn đến chuyện đấu võ mồm với Mã Chính.

Mã Chính biết chắc Mao Thành Hồng sẽ không cãi lại, lần nào cũng châm chọc khiêu khích. Đây là lần đầu tiên anh ta bị phản công, cực kỳ bực bội: "Cô là ai?"

Nghê Yến Quy nhoẻn miệng cười: "Anh hùng không hỏi xuất thân. Trên đường gặp chuyện bất bình thì lên tiếng mà thôi."

Mã Chính giận quá phải bật cười: "Huấn luyện viên Mao, đừng nói đây là người mới anh vừa tuyển được vào năm nay chứ?"

Nghê Yến Quy vui vẻ: "Câu lạc bộ của huấn luyện viên Mao tuyển người như nào, liên quan gì tới anh? Anh là ai hả?"

Bạn gái Mã Chính kéo kéo tay anh ta, mở lời: "Thang máy tới rồi, chúng ta vào thôi."

"Đàn ông tốt không đấu với con gái. Huấn luyện viên Mao à, bọn tôi đi trước đây." Mã Chính sắp bước vào thang máy.

Nghê Yến Quy nói thêm một câu: "Không phải không đấu, là anh đấu không lại."

Mã Chính gầm lên một tiếng, lỗ mũi phập phồng lên xuống.

Bạn gái vội vã kéo anh ta vào trong thang máy.

Cửa thang máy đóng lại.

Mao Thành Hồng thở dài: "Trò Tiểu Nghê à, em thật là..." Nhưng mà là Nghê Yến Quy cho anh ta một chỗ dựa, anh ta không cách nào trách phạt cô, chỉ có thể nói, "Dù lời nói của cậu ta hơi cay nghiệt, nhưng cũng là sự thật. Tôi luyện tán đả từ năm mười ba tuổi, kết quả là không thể nào so sánh được với người mới nửa đường tham gia như cậu ta."

Nghê Yến Quy hỏi: "Huấn luyện viên Mao, thầy luyện tán đả vì đoạt giải ạ?"

"Là tôi có nhiệt huyết với môn thể thao này."

Nghê Yến Quy ấn nút thang máy: "Cái người mới vừa đi ấy, em có nhìn thấy poster của anh ta, đoạt mười mấy hạng mục giải thưởng. Xem ra rất là trâu bò nha, chắc chắn có rất nhiều người nịnh bợ anh ta. Thầy nhìn cái đức hạnh đó của anh ta mà xem, anh ta quen biết với một đám người trói buộc nhau nhau bằng lợi ích. Cao thủ mang tinh thần thượng võ chân chính sẽ không chơi với loại người như anh ta. Huấn luyện viên Mao, thầy đừng xem thường bản thân, sao thầy lại không sánh bằng hạng người đó chứ?"

"Thanh niên các em ấy nha, đứa nào cũng chỉ biết mồm mép." Mặc dù là mồm mép, nhưng Mao Thành Hồng nghe lại thấy lòng ấm áp dễ chịu.

Xuống dưới lầu, Nghê Yến Quy nói: "Em đi trước nhé huấn luyện viên Mao và chủ nhiệm Ôn."

Mao Thành Hồng nhìn theo bóng lưng của cô: "Ôn Văn, em cảm thấy chúng ta xảy ra vấn đề ở chỗ nào?"

Ôn Văn: "Có thể do... quá Phật hệ (*)?" Thành viên câu lạc bộ tán đả chỉ xem môn này như một trò tiêu khiển, có cũng được mà không có cũng chả sao. Người thật sự nghiêm túc chuyên tâm chỉ có Mao Thành Hồng và Ôn Văn, hoặc có thêm một người là Triệu Khâm Thư. Nhưng mà sự niềm nở của Triệu Khâm Thư là bởi vì anh ấy và Mao Thành Hồng có giao tình với nhau, nếu không anh ấy cũng chẳng tới.

(*) Đại ý: Làm việc bản thân thấy thích thấy thoải mái, không màng đến nhận xét bên ngoài, mặc kệ đấu đá...

Vả lại, thành viên của câu lạc bộ tán đả cũng không ham mê thi đấu lấy thành tích. Các thành viên bên câu lạc bộ boxing vô cùng nhiệt tình, giải thưởng có to có nhỏ, có cuộc thi nào là tham gia cuộc thi nấy. Tấm lưới lớn phủ xuống, kiểu gì cũng vớt được vài con cá nhỏ. Huống hồ, thư kí của câu lạc bộ boxing đặc biệt linh hoạt, lôi kéo tài trợ cái sau to hơn cái trước.

Mao Thành Hồng hỏi: "Có phải do không có không khí ấm áp của gia đình?"

"Đầu tiên phải bồi dưỡng năng lực gắn kết," Ôn Văn lên tiếng, "Huấn luyện viên Mao, chưa cần vội chuyện huấn luyện, trước mắt cứ thư thả làm. Buổi học lần trước là chạy ba cây số, doạ cho không ít người chạy mất rồi."

Mao Thành Hồng lại nói: "Ba cây số mà chạy không xong, còn nói gì tới luyện tán đả chứ."

*

Nghê Yến Quy đã đếm hết mấy ngày, cô chưa gặp mặt Trần Nhung.

Ngoại trừ cầm kính viễn vọng nhìn vào phòng vẽ thì cũng chưa gặp được người.

Hoàng Nguyên Lượng ở bên cạnh loay hoay với giá vẽ, nói: "Nghê Yến Quy, cậu đừng có rập khuôn theo con đường của Ngô Thiên Hâm nha."

Nghê Yến Quy lườm một cái.

Lâm Tu vỗ đầu Hoàng Nguyên Lượng: "Cậu ấy không như thế." Cô đường đường chính chính ở trước mặt bạn học trong lớp, quang minh chính đại. Chỉ có người trong cuộc - Trần Nhung không biết mà thôi.

Hoàng Nguyên Lượng đưa một tay ôm sau gáy: "Học hệ kiến trúc cũng quen biết bên lớp mình đúng không? Trước sau gì cũng nói ra thôi. Chắc Trần Nhung không bị doạ chết khiếp đâu nhỉ?"

Lâm Tu tới gần bên cạnh Nghê Yến Quy: "Trần Nhung vẫn ở bên cửa sổ chứ?"

Nghê Yến Quy hạ ống nhòm xuống: "Ngay giữa cửa sổ, góc độ hoàn mỹ."

Lâm Tu: "Cậu ấy thật là chậm chạp."

Nói ra cũng vừa khéo, chính trong buổi trưa hôm ấy, trên đường đến căn tin, Nghê Yến Quy đã nhìn thấy bóng lưng Trần Nhung.

Trời ban cơ hội tốt. Cô bấm ngón tay tách một cái, lúc ngoảnh đầu nhìn xung quanh, đúng lúc nhìn thấy Lô Vĩ. Cô hô to: "Hoàng tử bé."

Xưng hô ngượng ngùng. Lô Vĩ lại rất hưởng thụ, anh ta hất tóc mái, tiến lên phía trước: "Có chuyện gì?"

"Mình muốn ngồi bên cạnh Trần Nhung, cậu giúp mình đi giữ chỗ, đợi mình mua cơm xong thì cậu hãy đi."

Lô Vĩ cảm thấy kì lạ, hỏi: "Cậu giành chỗ xong rồi mới đi mua cơm?"

"Thế thì hao sức quá."

"Không phải cậu muốn theo đuổi Trần Nhung hả, xông thẳng lên đi chứ."

"À, mình xông lên, hô to 'Chúng ta quen nhau nhé.', cậu cảm thấy cậu ấy đồng ý không?" Nghê Yến Quy nhìn về phía Trần Nhung, " Thế giới của Trần Nhung giống như bụi cây mắc cỡ. Theo đuổi phải kín đáo, kín đáo đó, có hiểu không?"

Lô Vĩ gãi đầu: "Không hiểu." Nhưng anh ta vẫn ngồi vào bên phải Trần Nhung.

Trần Nhung và hai bạn học khác đang nói chuyện với nhau. Một người ngồi đối diện anh, một người khác ngồi bên trái anh. Ba người đang thảo luận về bài mỹ thuật hôm nay.

Lô Vĩ đang muốn nghịch điện thoại, ngẩng đầu lên nhìn thấy một bạn nữ đi đến. Anh ta nhìn đông ngó tây, không thấy bóng dáng Nghê Yến Quy.

Bạn nữ kia ngồi vào một hàng ghế khác. Cô ta chỉ có một mình.

Lô Vĩ sốt ruột, cuối cùng cũng nhìn thấy Nghê Yến Quy bước tới. Anh ta nhìn lại bạn nữ kia.

Bên trái và phải bạn nữ đó hiện tại đã có người ngồi. Trước mặt cô ta vẫn trống trải như cũ.

Lô Vĩ chờ không nổi, bất thình lình chắp tay hành lễ về phía Nghê Yến Quy, chỉ trỏ về phía bạn nữ, sau đó rời đi.

Nghê Yến Quy mở to mắt, thuận theo hướng của anh ta và nhìn sang. Ồ, bạn nữ kia là đối tượng Lô Vĩ crush.

Tình cảm bạn bè chơi với nhau tất cả đều là trọng sắc khinh bạn?

Nghê Yến Quy vội vã đi về phía bên cạnh Trần Nhung.

Thế nhưng, cô chậm một bước. Giờ cơm cao điểm, một bạn nam đặt mông xuống, ngồi ngay vào chỗ ban nãy của Lô Vĩ.

Bốn phương tám hướng của Trần Nhung, đều đã bị mấy bạn nam bao vây.

Nghê Yến Quy đứng ở giữa, không biết nên đi chỗ nào.

Lúc này, Trần Nhung lấy điện thoại ra, gõ vài chữ.

Nghê Yến Quy nhìn anh. Hết cách, cô không thể làm gì khác ngoài cách nhảy sang một chỗ khác ngồi, hay là ăn cơm xong thì lại đi tạo nên cuộc gặp gỡ vô tình nhỉ. Cô đang tính đi ra hàng ghế phía sau.

Đột nhiên, bạn nam ngồi bên trái của Trần Nhung bưng khay đứng dậy rời đi.

Nghê Yến Quy nhanh chân tiến lên, càng tới gần thì bước chân càng chậm. Khoảng cách chỉ còn lại vài bước thì cô giả vờ ngạc nhiên: "Trần Nhung? Là cậu sao?"

Trần Nhung quay đầu lại, nở nụ cười ấm áp: "Nghê Yến Quy."

Cô cười mỉm: "Thật là đúng lúc."

Anh chỉ chỉ vào chỗ ngồi bên trái mình: "Ngồi chung?"

Triệu Khâm Thư ngồi đối diện nét mặt khó phán đoán: "Bạn Nghê Yến Quy, đồng phục của cậu thật là đẹp đó nha."

Đồng phục mùa hè của Gia Bắc, bên nữ có hai bộ. Một bộ là mẫu căn bản, lấy tiêu chuẩn theo trường công lập. Mẫu còn lại là áo sơ mi trắng và váy ngang gối màu xanh đậm. Nghê Yến Quy chưa từng mặc. Cô thích đồ thể thao hơn, rộng rãi thoải mái.

Thế nhưng, hình tượng nữ sinh ngoan ngoãn, quả thật phải phối với đồng phục thì mới càng có cảm giác hơn.

Triệu Khâm Thư nói là xinh đẹp, tất nhiên không phải là bộ đồng phục.

Đôi mắt Nghê Yến Quy thuộc kiểu dài mảnh, giống như ngậm nước, lấp lánh mê người. Nhưng cô lại có gương mặt trẻ con, đã vậy đồng phục càng phóng đại khía cạnh tuổi trẻ của cô. Lúc cô thu bớt lại vẻ xinh đẹp, quả thật giống hệt như người đẹp trong sáng ngây thơ nơi sân trường.

Cô ngồi xuống, nở nụ cười với Trần Nhung.

Kiều diễm sáng chói.

Trần Nhung giống như bị va trúng, nhanh chóng mở mang tầm mắt.

Cô thích nhất là con trai thẹn thùng, thật là muốn véo cái mặt anh.

Triệu Khâm Thư quan sát tỉ mỉ khuôn mặt ửng đỏ của Trần Nhung.

Cái quỷ gì vậy trời?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK