• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đêm hè, không trong lành cũng không mát lạnh.

Một phòng ký túc xá bị hư máy điều hòa nên liên tục phát ra tiếng ồn.

Có một bạn học kêu: “Sửa đi chứ trời.”

Giường trên trả lời: “Tối nay thợ sửa không tới hay sao ấy.”

Liễu Mộc Hi ngồi trước máy vi tính vẽ tranh. Đột nhiên, nghe một tiếng “bốp”, cô ấy đứng dậy và đóng cửa sổ đang hé mở. “Rầm rầm” biến thành “thùng thùng”. Cô ấy quay lại và đeo tai nghe lên.

Trước khi nộp bản thảo, cô luôn trong trạng thái vô tình với tất cả mọi người.

Nghê Yến Quy ngâm nga một giai điệu vui tươi, dù bên ngoài là “rầm” hay “thùng” thì cũng không ảnh hưởng đến tâm trạng tốt đẹp của cô.

Cô nửa nằm trên giường, giơ một chân lên nhịp nhịp và đang cầm một chiếc lá đánh dấu sách. Thỉnh thoảng, cô không kiềm lòng được mà nhướng môi, phải vùi mặt vào gối đầu và cười thầm.

Tại hoạt động tối nay của câu lạc bộ, cô có thể gặp được Trần Nhung rồi.

Hơn bảy giờ, hai bạn còn lại trong ký túc xá vẫn chưa về.

Nghê Yến Quy lấy ra một vài hộp kem che khuyết điểm. Cô rất dễ ra mồ hôi, mua chủ yếu là những món trang điểm nhẹ. Cô thử dùng, mấy loại kem che khuyết điểm này bình thường quá.

Cô nhắn tin hỏi Vu Nhuế - một người bạn cùng phòng khác: “Khi nào cậu về?”

Mười mấy giây sau, Vu Nhuế hô vọng vào từ ngoài cửa: “Mình về rồi đây.”

Vu Nhuế đi vào, tháo túi ném xuống bàn rồi hỏi: “Tìm mình có chuyện gì?”

Nghê Yến Quy đáp: “Cậu có loại kem che khuyết điểm siêu hiệu quả đúng không? Cho mình mượn dùng nhá.”

“Cậu muốn che gì?” Trong số bốn người ở ký túc xá, Vu Nhuế là người luôn trang điểm khá đậm. Nghê Yến Quy và Kiều Na lại nhẹ hơn. Còn Liễu Mộc Hi, cô ấy chưa bao giờ trang điểm.

Nghê Yến Quy giơ tay lên, để lộ ra hình xăm đỏ như lửa: “Mình sợ cái này sẽ làm Trần Nhung sợ.”

Liễu Mộc Hi chợt quay đầu lại: “Cậu ấy cũng từng thấy hình xăm này rồi mà.”

Nghê Yến Quy nói: “Mình muốn cải tà quy chính đó.”

Vu Nhuế cười, đưa kem che khuyết điểm tới: “Không phải lần trước cậu đã nói, phải xăm một bông hoa lớn trên cánh tay sao?”

“Sau này phải lập gia đình nữa, nên thôi.” Nghê Yến Quy từ từ thoa lên, đến khi nó phủ hết phần đuôi hồ ly.

“Sợ gì chứ? Sau này chắc chắn Trần Nhung sẽ dưới cơ cậu cho xem.” Vu Nhuế ngồi xuống: “Cậu ấy là người đàng hoàng, nếu đã bị cậu đánh bại, nhất định sẽ là một anh chàng nghe lời đấy.”

“Xin lời chúc của cậu nhé.” Nghê Yến Quy như đang vẽ trên mu bàn tay mình, che thật kín kẽ, đồng thời còn muốn màu da trông thật tự nhiên.

Vu Nhuế: “Kiểu con trai như cậu ấy, vì chưa từng tiếp xúc thân mật với các cô gái nên rất dễ dàng mắc câu.”

Cô ấy nói cũng có lý. Nghê Yến Quy: “Khi nào thoát kiếp FA thì mình sẽ mời các cậu ăn cơm.” Che xong hình xăm, cô bắt đầu soi gương trang điểm.

Liễu Mộc Hi lấy tai nghe xuống: “Cậu đi học tán đả mà còn trang điểm nữa hả?”

“Đương nhiên rồi.” Nghê Yến Quy vẽ vài đường eyeliner, làm giảm bớt đi nét quyến rũ của mình.

Đuôi mắt không thể quá xếch, phải thấp xuống mới trông ngây thơ và ngọt ngào được. Màu môi thay vì đỏ tươi thì đổi sang màu hồng đậu.

Phải đẹp, nhưng không thể để Trần Nhung phát hiện ra âm mưu trong đó.

*

Triệu Khâm Thư và Trần Nhung mới vừa tan học.

Nhìn thấy phòng sơn dầu đối diện, Triệu Khâm Thư cười nói: “Hoạt động tối nay của câu lạc bộ, cậu nhất định phải tới đó. Mình nghe nói, Nghê Yến Quy mê cậu như điếu đổ, vào câu lạc bộ là vì cậu đấy.”

Trần Nhung: “Mấy lời đồn của bạn bè chưa chắc là thật đâu.”

“Hôm phỏng vấn, cô ấy cứ nhìn chằm chằm vào cậu không thôi, không thèm liếc nhìn mình nữa mà.” Đây là lần đầu tiên Triệu Khâm Thư gặp một bạn nữ mà trong mắt chỉ chứa mỗi Trần Nhung. “Mình đã lên mạng tìm hiểu rồi nhé, kiểu như cậu rất được phú bà trung niên chào đón đấy.”

Trần Nhung thu dọn giá vẽ.

Triệu Khâm Thư nói tiếp: “Một khi con người đã mất đi nhu cầu theo đuổi tiền tài, họ chỉ có thể tìm những thứ khác để thỏa mãn dục vọng chinh phục thôi. Cậu có trình độ, có nhan sắc, dễ đẩy ngã, nhưng lại khá tự ái. Ái chà, dáng vẻ cậu khuất phục vì tiền tài chắc chắn rất gợi cảm nhỉ.”

“Triệu Khâm Thư.” Trần Nhung quay đầu lại trong ánh chiều tà: “Nghê Yến Quy không phải là phú bà trung niên.”

“Cũng phải, cô ấy có mặt có dáng, còn một lòng u mê cậu, cậu theo cô ấy đi.”

“Trong câu lạc bộ rất thiếu bạn nữ à?”

“Cậu thật sự không biết hay giả vờ không biết vậy, dẫu sao chẳng mấy ai trong số các học viên nữ được chiêu sinh biết đánh đấm gì cả đâu. Chị đại Nghê Yến Quy này là hy vọng duy nhất của câu lạc bộ đấy.” Triệu Khâm Thư cười: “Dù gì đối tượng là Nghê Yến Quy, cậu cũng chẳng mất mát gì. Cô ấy thua trong cuộc thi tranh giành hoa khôi là vì đám con trai không khống chế nổi thôi. Không khống chế nổi là một chuyện, nhưng người ta xinh thật mà.”

“Đừng lúc nào cũng luôn miệng nói như thế về bạn học nữ nữa.” Trần Nhung đi thẳng xuống cầu thang.

*

Huấn luyện viên của tán đả để kiểu đầu đinh, mặt mày đen hơn cả da tay và chân, trên người mặc chiếc áo phông màu xanh dương đậm kết hợp với quần sooc thể thao. Anh ta bỏ găng tay quyền anh xuống, rồi quay sang các học viên với đôi mắt sáng rực: “Tôi tên là Mao Thành Hồng, đảm nhiệm vai trò huấn luyện viên của câu lạc bộ. Tôi đang giảng dạy tại đại học Gia Bắc, ngày thường tôi khá bận rộn, có việc gì gấp thì các em có thể liên hệ với chủ nhiệm.”

Anh ta cầm danh sách lên, nhìn thấy trong đó có thêm một dãy tên nữ sinh, bèn nói: “Lần này có khá nhiều học sinh nữ ghi danh à nha.”

“Công lao của Triệu Khâm Thư cả đấy.” Người đang nói là chủ nhiệm. Anh ấy có một cái tên rất nho nhã —— Ôn Văn. Anh ấy là sinh viên năm ba của khoa điêu khắc, tiếp quản câu lạc bộ đã hai năm rồi. Câu lạc bộ tán đả ở trường không có sức hút, đa phần người tham gia là các chàng trai lực lưỡng cơ bắp, rất nhiều nữ sinh đã sợ hãi bỏ chạy thậm chí còn không dám đăng ký.

Năm nay, nhờ Triệu Khâm Thư đã đưa một vài nam sinh đẹp trai tới đây, khiến câu lạc bộ biến từ một nơi ít người lui tới thành một tập hợp của các trai đẹp, cùng với đó, đã lập ra một kỷ lục mới về duyên với các bạn học khác giới.

Sau khi giới thiệu ngắn gọn về bản thân mình, Mao Thành Hồng hô to: “Học viên mới, nghe đây.”

Một đám bạn học nữ vây quanh Triệu Khâm Thư cười đùa, lúc này mới ngừng nói chuyện phiếm.

Về việc Triệu Khâm Thư được hâm mộ, Nghê Yến Quy hết sức bằng lòng. Các cô gái đều vây quanh Triệu Khâm Thư, vậy bên cạnh Trần Nhung chỉ còn lại duy nhất mình cô thôi.

Vừa đến phòng học, cô dáo dác tìm kiếm Trần Nhung. Người trong lòng không có ở đây, ngược lại có vài nam sinh chằm chằm quan sát cô. Hôm nay cô trang điểm chỉ vì Trần Nhung, nếu anh không đến, xem như cô uổng công rồi.

Nhưng buổi trưa, người ta đã nói rõ ràng nhất định sẽ đến mà.

Cô thi thoảng nhìn ra cửa.

Đang lúc sốt ruột, mắt cô chợt sáng lên.

Trần Nhung mặc đồng phục thể thao cùng màu với cô. Không phải màu trắng thuần khiết, mà có pha lẫn một ít màu be, thoạt nhìn rất giống đồ đôi.

Anh vẫn như trước, kéo khóa sát đến cổ, không để lộ chút gì. Nghê Yến Quy lại phóng khoáng hơn hẳn, quần thể thao khá ngắn, đôi chân dài miên man thu hút sự chú ý của cánh nam sinh.

Trần Nhung đi tới trước mặt Mao Thành Hồng: “Xin lỗi thầy, em tới trễ.”

Mao Thành Hồng nói: “Không sao, còn vài bạn chưa tới.” Ngoại trừ câu lạc bộ oai phong nghiêm nghị như hội học sinh ra, thì những câu lạc bộ khác không có tác dụng uy hiếp gì mấy. Vì vậy, đến hay không do họ tự nguyện.

Trần Nhung quay lại, mỉm cười với Nghê Yến Quy.

Cô đáp lại anh bằng một nụ cười tươi tắn. Vừa nãy còn đang buồn bực vì sao anh không đến, lúc này cô đã mở cờ trong bụng rồi.

Triệu Khâm Thư ngỡ ngàng trước nụ cười của Nghê Yến Quy, anh ấy xoa cằm. Trần Nhung đúng là có diễm phúc thật đấy.

Mao Thành Hồng nói tiếp: “Năm nay có rất nhiều bạn nữ dễ thương tới đây nhỉ. Tuy nhiên, tôi phải nói trước, cái tên nghệ thuật chiến đấu này nghe có vẻ rất kêu, nhưng đối mặt với sự chênh lệch về sức mạnh giữa nam và nữ, cách tốt nhất chính là chạy là thượng sách.”

Mấy nữ sinh nghe vậy đều cười rộ lên.

Mao Thành Hồng không cười: “Để quán triệt lý luận này, bài học đầu tiên dành cho học viên mới chính là chạy bộ.”

Một giây sau, các học viên bật ra tiếng than thở.

Mao Thành Hồng phớt lờ, nói: “Muốn tập luyện thì vào đây. Huấn luyện chiến đấu cực kỳ gian khổ. Nếu ngay cả chạy bộ cũng không qua được thì chắc chắn các em sẽ phải kêu rên thấu trời khi tập tán đả đấy. Tốt hơn hết là không nên tập luyện nữa.”

Ôn Văn trợn mắt há mồm: “Cái, cái này có khác gì với huấn luyện sinh viên nam đâu chứ.”

Triệu Khâm Thư đỡ trán: “Huấn luyện viên Mao độc thân bấy lâu nay không phải không có lý do nhỉ. Không quá hai ngày, nữ sinh sẽ bị thầy ấy hành hạ đến nỗi tự động rút lui cho xem.” Có lẽ không cần tới hai ngày đâu, chỉ cần một bài học thế này là đủ rồi.

Các nam sinh đứng bên trái phòng học, còn Nghê Yến Quy xếp ở giữa hàng.

Triệu Khâm Thư huých Trần Nhung: “Chị đại đang ngắm cậu kìa. Cậu đó, dù cho có bán nhan sắc, cũng phải giữ cô ấy lại cho tôi.”

Trần Nhung không đáp lời, nâng mắt kiếng lên rồi bước tới thật.

Ôn Văn không khỏi nảy sinh thương xót. Cậu ấy cảm thấy Trần Nhung như bị đẩy vào hố lửa, bèn nói: “Đừng ép buộc người khác, cậu làm vậy là đang ép người lương thiện đi làm gái đó.”

“Mình cũng muốn bị bắt buộc đây nè, tiếc rằng người ta chê mình.” Triệu Khâm Thư nhìn eo Trần Nhung: “Mình đang lo, eo của cậu ấy nhỏ vậy, chắc không chịu đựng nổi sự hành hạ của chị đại đâu.”

“Bóng lưng của cậu ấy rất rắn rỏi. Cậu nói cậu ấy là một tên cù lần, thật ra mình lại thấy hình thể của cậu ấy tuyệt vời không thua kém ai đâu.” Ôn Văn nói tiếp: “Lần đầu tiên gặp Trần Nhung, mình đã nghĩ, cái body này bén thật nha. Nhưng cậu nói cậu ấy chỉ là một con mọt sách không biết vận động.”

Triệu Khâm Thư vỗ nhẹ lên vai mình: “Có những thứ gọi là thần khí lót vai, đạo cụ cơ bụng.”

Ôn Văn trố mắt như sắp lồi ra ngoài, lắp bắp: “Cậu ấy... Trần Nhung... Dùng mấy thứ đó đó hả?”

“Tất nhiên, tôi đưa đường link mua hàng cho cậu ấy mà.” Triệu Khâm Thư mỉm cười bí hiểm: “Vậy nên Trần Nhung không thể lộ, cậu ấy mà ăn mặc lộ hàng cái là lòi ngay.”

Những gì Triệu Khâm Thư nói nửa thật nửa giả.

Ôn Văn nghe mà nửa tin nửa ngờ.

Cái nào là thật? Cái nào là giả? Triệu Khâm Thư không giải thích rõ.

*

Nơi đây là tòa nhà phòng thí nghiệm cũ của trường, rất gần với nhà thi đấu. Đi bộ qua hành lang Hồ Đông sẽ đến ngay bãi tập.

Mao Thành Hồng cực kỳ thích chạy bộ, hơn nữa đối diện với học viên nữ, anh ta càng nhấn mạnh lý luận “Đánh không lại thì bỏ chạy”. Anh ta dài giọng hô: “Chạy đi! Vận động đi! Nhiệm vụ tối nay là ba cây số.” Anh ta giơ ba ngón tay: “Không nhiều đâu, chỉ ba cây thôi!”

Trên hành lang Hồ Đông, vài học sinh càng chạy càng chậm, càng chạy càng thọt, rồi rẽ vào một góc và trốn ra khỏi đường chạy. Như đang đóng phim ma, nhóm người theo sau cũng chạy vài bước rồi từng người biến mất.

Mao Thành Hồng cứ thế hét lên, vờ như không thấy những học sinh đã rời khỏi hàng. Anh ta ngoắc tay: “Phía sau chạy nhanh lên chút đi nào.”

“Trần Nhung.” Chẳng biết từ lúc nào, Nghê Yến Quy đã nhảy tới trước mặt Trần Nhung.

Đi qua một ngọn đèn đường có ánh sáng lờ mờ. Nhưng anh nhìn thấy mắt cô đang khẽ chớp, trông hệt như một dải ngân hà.

Người phản chiếu trong ánh sáng ấy, chính là anh. Chỉ có anh.

Cô hỏi: “Thật sự tụi mình phải chạy ba cây số hả?”

Trần Nhung gật đầu: “Huấn luyện viên Mao nổi tiếng là nghiêm khắc trong trường, cậu đừng để bụng những gì thầy ấy nói. Nếu cậu không chạy nổi, thầy cũng sẽ không làm gì quá đáng đâu.”

Cô thấp hơn anh nửa cái đầu, ngước nhìn anh: “Không sao đâu.” Cô chỉ ước có thể chạy tới nửa đêm, rồi tới sáng, thẳng đến ngày mai cũng được. “Nếu mình đã đăng ký thì sẽ không bỏ dở nửa chừng đâu. Hơn nữa, hôm nay mình càng nhận rõ được nguy cơ khi nhìn thấy đám ‘đầu HKT’ kia.”

“Họ... trả thù cậu sao?”

“Không đâu, cậu đừng lo lắng.”

Hai người đã vào bãi tập.

Mao Thành Hồng hô to với các học viên: “Chạy mau lên, chạy xong, lại về lớp lý thuyết tán đả.”

Tiếng thở dài của nhóm người bị thổi tan trong sân tập rộng lớn.

Trần Nhung từ từ chạy lên trước, bước chân nhẹ nhàng, nhưng thật sự rất chậm.

Nghê Yến Quy đuổi theo, vài ba giây đã vượt qua anh. Cô dừng chân, quay đầu lại mới biết, hóa ra anh đang nửa ngồi để buộc dây giày.

Cô chạy lại trước mặt anh.

Trần Nhung thắt nút bằng hai tay, nhưng động tác khá chậm, thậm chí hơi tạm dừng. Trước mặt anh xuất hiện đôi chân của con gái đang mang đôi giày thể thao đáng yêu màu hồng nhạt, bắp chân dài và thẳng. Cô đang mặc quần soóc. Nếu anh ngẩng đầu vào đúng lúc này, đấy sẽ là góc nhìn bất lịch sự với một cô gái. Anh dừng ở mắt cá chân cô, phần xương nhô ra với đường nét mềm mại và uyển chuyển.

Nghê Yến Quy đứng đó chốc lát, thấy anh dùng hai tay kéo hai đầu dây giày rồi bất động. Cô bèn gọi: “Trần Nhung?”

Trần Nhung đứng lên, cúi đầu nhìn cô, rồi lại mau chóng tránh ra: “Mình chạy rất chậm, nếu không cậu cứ chạy trước đi.”

“Mình cũng chạy rất chậm mà.” Cô cong bắp chân ra sau, một trái một phải, rồi nhảy lên vài cái: “Chạy nhanh sẽ dễ bị trẹo chân, chúng ta cùng chạy chầm chậm thôi nhá.”

“Ừ.” Anh không dám nhìn cô, chỉ khẽ sờ ra sau tai.

Cô nhìn theo tay anh. Đèn ở đây sáng hơn ở hành lang Hồ Đông, và những gì cô nhìn thấy có lẽ là vệt đỏ ửng do ngượng ngùng? Cô mừng thầm.

Chạy một vòng, anh bắt đầu thở gấp.

Cô lẳng lặng chạy bên anh, không tán gẫu với anh.

Thêm một vòng nữa, Trần Nhung thở không ra hơi, dần kéo xa khoảng cách với cô.

Nghê Yến Quy quyết định không chạy nữa, đi theo tản bộ bên cạnh anh.

Sắc mặt của anh trắng bệch không khác gì cột đèn. Cô đã phát hiện từ trước rồi, bước chạy của anh vô cùng nặng, như dưới chân bị trói một quả tạ ngàn cân vậy.

Lúc chạy được hai vòng rưỡi, Trần Nhung ho khan vài cái. Anh phải cố lấy hơi, khom lưng xuống, từng giọt mồ hôi nhiễu xuống đường chạy.

Nghê Yến Quy ân cần hỏi thăm: “Cậu vẫn ổn chứ?”

Anh vuốt mặt, không đáp.

Cô vội vàng nói: “Cậu nghỉ ngơi đi, mình sẽ đi nói với huấn luyện viên Mao cho.”

Hô hấp của Trần Nhung từ từ dịu lại, anh đứng thẳng lên: “Mình không sao.” Anh móc một viên fructose trong túi quần ra. “Lúc chạy bộ, mình cần ăn vài thứ, để cậu chê cười rồi.”

“Không mà, mình chạy cũng mệt lắm nè, chạy hết nổi luôn rồi.” Nghê Yến Quy giả vờ thở hổn hển vài hơi, gương mặt đỏ thắm như quả đào mật.

Anh lại lấy một viên fructose khác ra: “Cậu muốn ăn không? Đây là bác sĩ đề cử. Bổ sung trong quá trình vận động.”

“Cảm ơn!” Cô nắm chặt viên kẹo trong tay. Nếu có thể, cô sẽ cất viên kẹo này trong chiếc hộp báu vật nhỏ với thẻ kẹp sách mà cô đã nhận được vào trưa nay.

Anh ăn kẹo, cô cũng xé giấy gói theo. Lưỡi còn chưa nếm được vị ngọt của kẹo, nhưng trong lòng cô đã chan chứa mật ngọt rồi.

Trên đường chạy, sinh viên ngày càng đông. Sinh viên của câu lạc bộ khác cũng đến, họ chạy như xung kích, ép hai người giữa đường lại gần nhau hơn.

Hai tay Nghê Yến Quy cầm giấy gói kẹo, kẹo đã ăn mất rồi nên cô nhất định phải giữ lại giấy gói kẹo để làm kỷ niệm mới được. Cô không nhận ra rằng có một nam sinh nhìn cô đăm đăm, rồi chạy thẳng đến chỗ cô. Lúc sắp đến gần cô, cậu ta tăng nhanh bước chân, suýt va vào cô.

Trần Nhung nhanh tay lẹ mắt, kéo cô về phía mình. Sức anh không lớn, thấy cô đã tránh được nam sinh kia, anh định buông cô ra ngay.

Nghê Yến Quy chỉ cảm thấy, trong phút chốc, mình đột nhiên bị kéo qua, đồng thời cô ngửi thấy hương thơm thoang thoảng trên người anh chàng.

Anh tắm rồi mới tới sao? Không thể để vuột mất cơ hội này được, cô thuận đà nhào vào lòng anh.

Mao Thành Hồng đứng trên bậc thang của khán đài.

Dưới ánh đèn, có một cô gái tóc dài đang tựa vào vai một cậu chàng điển trai. Trong đám đông đang chạy, cả hai đứng yên như tạo thành một khung cảnh.

Mao Thành Hồng hô to về hướng đó.

Không ai nghe thấy cả.

Anh ta nhìn quanh quất, thấy một cái loa được cột trên lan can. Anh ta bước chân phải lên một bậc, cầm loa giơ lên miệng rồi hô to: “Bạn học à! Đừng đứng tỉnh tò nhau giữa đường chạy thế chứ!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK