• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tờ rơi câu lạc bộ Boxing, bốn phiên bản, bốn kiểu thiết kế, bốn nam sinh. Trong đó ba nam sinh đều mặc quần áo thi đấu, bày ra tư thế ra quyền.

Người thứ tư thì mặc đồng phục trường, ngay cả đường cong bắp thịt cũng không lộ. Anh không nhìn vào ống kính, có lẽ là chụp cho có.

Nhưng khi so sánh những tờ rơi này, Liễu Mộc Hi phát hiện, tờ rơi thứ tư lại đặc biệt có không khí. Cô ấy cầm dập ghim, ghim tập tờ rơi vào, chỉ rút ra tờ thứ tư.

Nghê Yến Quy rửa mặt xong, mấy giọt nước còn vương trên gò má. Cô đi lấy khăn giấy thì thấy trên một chồng tờ rơi có viết chữ nhỏ, hỏi: "Cậu làm bút ký câu lạc bộ à?"

"Đây là một cách để thu thập tài liệu thực tế." Liễu Mộc Hi kẹp tờ có nam sinh kia vào trong quyển sách dày.

May mà lúc ấy Lâm Tu cuộn tờ rơi lại, nếu gập lại thì trên mặt nam sinh kia hẳn là sẽ có thêm một nếp nhăn rồi, vẻ mặt càng tệ hơn.

Liễu Mộc Hi nói: "Câu lạc bộ Boxing khá náo nhiệt đó. Mỗi năm đều có giải thưởng, khu vực, thành phố, ngay cả cấp tỉnh cũng có, hơn nữa còn kéo được tài trợ của công ty bên ngoài, kinh phí hoạt động trước giờ cũng không cần phía trường học bận tâm. Năm nay lại có sinh viên mới có năng lực gia nhập, nghe nói là một trùm."

"Ừm." Nghê Yến Quy lau khô mặt.

Cách ngày được khoanh lớn màu đỏ trên lịch còn bốn ngày.

Nếu như có thể dùng sắc đẹp đánh bại Trần Nhung...

Không được, anh là nam sinh rất có nội hàm, hẳn là sẽ coi trọng cô gái có tu dưỡng nội hàm. Cô lại mơ mộng hão huyền có thể dựa vào mặt kiếm cơm, đúng là nông cạn.

Liễu Mộc Hi đột nhiên hỏi: "Trần Nhung tham gia câu lạc bộ nào?"

Nghê Yến Hi trèo lên giường: "Không có tin tức."

Liễu Mộc Hi lại tiếp tục lật tờ rơi.

Tờ kế tiếp của câu lạc bộ Boxing là câu lạc bộ đánh cận chiến - Tán đả, trên giấy chỉ chú thích hai chữ.

Tờ kế tiếp là câu lạc bộ Kịch nói, nơi này ngập tràn drama kịch tính. Trưởng câu lạc bộ và phó câu lạc bộ có mờ ám, phó câu lạc bộ và một thành viên nào đó lại là người yêu, kéo theo loạn lạc không dứt.

Tiếp theo là câu lạc bộ Cờ vây.

Liễu Mộc Hi nói: "Câu lạc bộ Cờ vây là thiên đường của học bá, bên trong đều là cuộc đại chiến trí tuệ."

Nghê Yến Quy nằm sấp trên giường, cằm để trên gối, lúc nói chuyện thì đầu cô nhấp nhô: "Tưởng tượng thử xem, Trần Nhung ngồi trước bàn cờ bày mưu lập kế. Mình đi theo, chưa được mấy ngày đã bị out rồi."

Điện thoại rung lên - Cuộc gọi đến video của Nghê Cảnh Sơn.

Nghê Yến Quy khom đầu gối về sau, nâng bắp chân lên lắc lư, ấn xuống nghe máy: "Con chào ba."

Nghê Cảnh Sơn nhìn thấy chiếc gối: "Mới mấy giờ? Đã lên giường nằm rồi?"

"Ngủ sớm dậy sớm mà ạ." Nghê Yến Quy ôm chặt gối, che đi nửa khuôn mặt.

Qua khung hình của video chỉ có thể thấy ánh mắt của cô con gái, Nghê Cảnh Sơn nói: "Ba và mẹ con phải đi công tác khoảng chừng mười ngày, con chăm sóc bản thân cho tốt nha."

Nghê Cảnh Sơn là người làm ăn, cùng vợ Chương Chi Dĩnh cùng kinh doanh công ty thương mại. Ông dặn dò con gái, phải nghe lời thầy cô, học tập cho giỏi, ngày ngày tiến về phía trước.

Những lời này cô đã nghe từ nhỏ đến lớn, Nghê Yến Quy gật đầu liên tục: "Con biết rồi."

Sau đó Nghê Cảnh Sơn nói đến nội dung mấu chốt: "Không được đánh nhau. Đánh thắng ngồi đồn, đánh thua nằm giường bệnh."

Nghê Yến Quy phản bác lại: "Sao con có thể đánh nhau được? Đó là chuyện người vô văn hóa mới làm."

Nghê Cảnh Sơn: "Con biết là được rồi."

Nói chuyện với ba xong, Nghê Yến Quy lại nhận được một tin nhắn.

Lô Vĩ: "Tình báo: Câu lạc bộ của Trần Nhung là câu lạc bộ Tán đả."

Nghê Yến Quy đột nhiên ngồi dậy, hỏi: "Câu lạc bộ Tán đả có tờ rơi không?"

"Tán đả?" Liễu Mộc Hi nâng tờ rơi lên: "À, cái này nè."

Nghê Yến Quy thấy, trên tờ rơi viết hai chữ thật to --- Ảm đạm.

Cô hỏi Lô Vĩ: "Tin tức có thể tin được không?"

Lô Vĩ: "Người giang hồ gọi mình là hoàng tử nhỏ tình báo đó."

Nghê Yến Quy lập tức xuống giường, cầm tờ rơi câu lạc bộ Tán đả lên.

Giới thiệu về câu lạc bộ lời ít ý nhiều, không tệ, không nói nhảm. Nhưng cái giới thiệu này giống như nước lọc vậy, có muốn tuyển sinh viên mới hay không vậy?

Cô thả tờ rơi xuống: "Trần Nhung vào câu lạc bộ Tán đả."

"Hử?" Liễu Mộc Hi kinh ngạc hỏi: "Không phải cậu ấy hướng nội lắm sao? Đổi tính rồi à?"

"Thật ra thì, người Trần Nhung ấy." Nghê Yến Quy nói: "Sờ thử cũng không mềm lắm."

Liễu Mộc Hi tỏ vẻ khiếp sợ hơn: "Cậu từng sờ rồi ư?"

"Đã từng sờ." Nghê Yến Quy quơ quơ tay.

"Nghê Yến Quy, cậu được đó. Ra tay nhanh như vậy." Liễu Mộc Hi còn lời không nói ra miệng, sự trong sạch của Trần Nhung sắp không giữ được nổi nữa rồi.

"Lúc cậu ấy đi tới trước mặt mình thì đúng lúc bị đau chân. Mỉnh chỉ giúp bạn làm niềm vui vậy thôi nên đành đỡ cậu ấy." Nghê Yến Quy cười đắc ý: "Cảm giác rất đô."

"Ấn tượng của Trần Nhung với cậu thì thế nào?"

"Không biết. Cậu ấy thật sự rất hướng nội." Nghê Yến Quy lấy tay chỉ phần giữa bắp đùi: "Váy mình vén tới đây, cậu ấy liếc một cái là đỏ mặt. Sau đó cậu ấy không dám quay đầu lại nữa."

"Nhất định là dáng vẻ của cậu quá quyến rũ khiến cậu ấy không thể không lùi chín mươi dặm rồi."

"Sau này tới câu lạc bộ, mình với cậu sẽ có cơ hội rồi." Mặt Nghê Yến Quy tươi cười như hoa: "Tình yêu à, chụy tới đây!"

*

Trong lớp phác họa.

Nghê Yến Quy ngắm Trần Nhung bên cửa sổ như thường lệ.

"Nghê Yến Quy." Lâm Tu đẩy giá vẽ tới: "Mình có một người anh em, vừa gặp cậu trong buổi tiệc trường đã kết rồi." Anh ta có rất nhiều anh em, rất nhiều người có ý với Nghê Yến Quy. Anh làm nguyệt lão nhiều năm như vậy mà công trạng lại vẫn là con số không.

"Vừa gặp đã kết rồi?" Nghê Yến Quy bỏ ống nhòm xuống: "Trông mặt mà bắt hình dong thì không được rồi."

"Không phải cậu cũng vừa gặp đã kết Trần Nhung à?"

"Mình thích bạn trai sâu sắc, bổ sung cho mình." Nghê Yến Quy trở lại chỗ ngồi, buộc tạm tóc đuôi ngựa dài. Tay phải cầm dao rọc giấy, xoay mấy vòng giữa ngón tay.

Ánh sáng sắc nhọn ép Lâm Tu dừng lại: "Cậu ta sâu sắc, thật đó. Cán bộ cốt cát của hội sinh viên, thành tích trên bảng vàng. Cậu không tham gia câu lạc bộ, có muốn tới hội sinh viên không?"

Nghê Yến Quy không ngẩng đầu, dao rọc giấy dừng lại ở kẽ ngón tay giữa và áp út: "Mình đã đăng ký tham gia câu lạc bộ rồi."

"Cái nào thế?"

"Tán đả."

"..." Lâm Tu than thở: "Con gái còn đánh đánh giết giết, đáng sợ, đáng sợ quá má ơi."

"Cậu phải giấu ba mình chuyện này đó." Nghê Yến Quy giơ dao rọc giấy lên: "Nói lỡ miệng là mình sẽ chọt chết cậu."

Lâm Tu đang vẽ phác thảo trên giấy vẽ, chợt nghĩ Lô Vĩ nói người nào đó vào câu lạc bộ Tán đả.

Đồ mọt sách ốm yếu còn có thể luyện tán đả ư?

Lâm Tu đưa ra kết luận: "Trần Nhung mới là hồ ly tinh." Hút hồn Nghê Yến Quy đi rồi.

*

Nghê Yến Quy nghiêm túc viết đơn xin vào câu lạc bộ.

Có bất cứ kinh nghiệm liên quan nào không... có chứ, cô đánh nhau thắng không ít. Khi còn trẻ sức dài vai rộng, cô đã từng trải qua những ngày phách lối vậy đó.

Trưởng câu lạc bộ Tán đả xin nghỉ, đợt tuyển thành viên mới đều do Triệu Khâm Thư nhảy dù vào làm phó câu lạc bộ phụ trách.

Triệu Khâm Thư tiếng tăm lẫy lừng, dí dỏm hài hước, nổi tiếng vượt xa Trần Nhung trong đám nữ sinh. Nữ sinh xin vào câu lạc bộ Tán đả vì anh ấy không phải chuyện mới mẻ gì, người này đã kéo theo một đám cô gái đáng yêu vào.

Nhưng, người vì Trần Nhung mà đến, ít lại càng ít.

Triệu Khâm Thư đánh giá cô gái Nghê Yến Quy trước mặt.

Cuộc tranh giành hoa khôi khoa Tranh sơn dầu vào giai đoạn gay cấn nhất, trong buổi tiệc trường, Nghê Yến Quy có ngũ quan xinh đẹp nhận được đề cử, nam sinh bỏ phiếu cho cô cũng không nhiều. Nhìn chung hoa khôi nhiều năm của khoa đều là nữ sinh thân thiện đầy khí chất. Nam sinh thích người đẹp, lại càng thích người đẹp dễ kiểm soát hơn.

Nghê Yến Quy tránh ánh mắt của Triệu Khâm Thư, nhìn ra ngoài cửa sổ. Khung cửa sổ đóng khuôn một gốc cây Cát tường to lớn ở đằng kia trong khuôn viên trường.

Chỗ này là tòa thí nghiệm cũ, cách cây Cát tường không xa. Ngày đó, có lẽ có ai đó ở gần phòng học từng thấy chuyện 'Mười hai điếu thuốc' chăng? Lại thêm một lý do ở lại câu lạc bộ Tán đả.

Cô dời mắt về phía Triệu Khâm Thư, nở nụ cười.

Triệu Khâm Thư nhất thời sửng sốt.

Anh ấy biết gương mặt cô thu hút người khác nhưng không biết, khi cô cười lên, ở cái tuổi này, có một loại cảm giác đặc biệt cuốn hút: nửa ngây thơ, nửa quyến rũ.

Triệu Khâm Thư đang định mở miệng thì cửa mở ra.

Trần Nhung đi tới, trong tay ôm một chồng tài liệu. Anh thấy bên trong có một người khác thì dừng bước lại.

"Trần Nhung." Triệu Khâm Thư vỗ vỗ chỗ ngồi bên cạnh anh ấy: "Cậu tới đúng lúc lắm, tới phỏng vấn người mới đi."

Trần Nhung thả tài liệu xuống, đeo kính nhìn qua, vừa nhìn thấy Nghê Yến Quy, tỏ vẻ thắc mắc, dường như không quen cô.

Nghê Yến Quy càng cười lớn hơn, lộ ra hàm răng thẳng tắp trắng tinh.

Triệu Khâm Thư gọi anh: "Ngồi, ngồi đây." Nói xong, anh ra hiệu với Nghê Yến Quy: "Cậu cũng ngồi đi."

Cô phủi váy, cẩn thận ngồi xuống, nở nụ cười thân thiết, dáng ngồi đoan trang.

Ánh mắt Triệu Khâm Thư dừng lại trên váy cô trước, sau đó bị một thứ khác hấp dẫn.

Trên mu bàn tay trắng nõn của cô có một vết xăm chợt nổi lên.

Hút thuốc, đánh nhau, xăm hình... thật là đủ các yếu tố.

Triệu Khâm Thư đưa đơn xin cho Trần Nhung.

Trần Nhung lướt sơ qua: "Tuyển nữ sinh nhiều quá."

Triệu Khâm Thư: "Sân huấn luyện ít lại càng ít." Phần lớn là đứng bên cạnh làm khán giả rồi.

Triệu Khâm Thư ôm bả vai Trần Nhung, nhỏ tiếng rỉ tai: "Dáng vẻ của Nghê Yến Quy rõ rành rành là chị đại. Nói thật, nguyên câu lạc bộ đến một cô gái có khả năng đánh cũng không có, đám con gái thi đấu hàng năm chỉ để trưng cho đẹp, lúc nào cũng đứng sau đuôi người khác. Đã đến lúc mở ra cục diện mới rồi."

Trần Nhung không có ý kiến, nói: "Cậu là phó câu lạc bộ, cậu quyết định đi."

Triệu Khâm Thư thèm thuồng sắc đẹp của Nghê Yến Quy, cứ thế bất động.

Nghê Yến Thư thèm thuồng sắc đẹp của Trần Nhung, ngồi mãi cũng chưa đứng lên.

Hai người Triệu Khâm Thư và Trần Nhung vừa vặn ở trong khung cửa sổ, sườn mặt không gì sánh được.

Nghê Yến Quy nhìn hai người đẹp trai trước mặt, tay phải đút túi áo, gõ gõ lên bao thuốc lá.

"Được rồi." Trần Nhung nhìn về phía Nghê Yến Quy.

Ánh mắt của chàng trai dưới tròng kính, trong suốt giống như khe suối trong núi sâu vậy. Cô đè bao thuốc lá xuống, cơn sóng lòng như xoáy nước, muốn rút một điếu thuốc ra để tỉnh táo lại chút.

"Hoan nghênh cậu, bạn Nghê Yến Quy." Triệu Khâm Thư giới thiệu, nói: "Bạn này là Trần Nhung, dân thường, thỉnh thoảng hỗ trợ làm việc vặt. Sau này mọi người sẽ thường xuyên gặp nhau."

Nghê Yến Quy cười.

Bước quen biết đầu tiên, cuối cùng cũng bước được rồi.

*

Đóng cửa văn phòng lại, Triệu Khâm Thư và Trần Nhung cùng đi vệ sinh.

Hai người một trái một phải.

Trước khi kéo khóa, Triệu Khâm Thư nói: "Nếu như không phải là tính cách cô gái này quá kì lạ thì đúng là gu của mình."

Trần Nhung không trả lời.

Triệu Khâm Thư lại nói tiếp: "Cậu cảm thấy cô ấy có đẹp không?"

"Cũng tạm." Lúc này Trần Nhung mới có phản ứng.

"Con gái trong mắt cậu lúc nào cũng là 'cũng tạm'." Giải quyết xong, Triệu Khâm Thư kéo khóa lên: "Nữ thần của cậu thì sao, có ảnh để mình mở mang tầm mắt hay không?"

"Mình sẽ không trông mặt mà bắt hình dong đâu."

"Đừng để Nghê Yến Quy biết trong lòng cậu đã có người khác. Mình sợ cô ấy không chịu nổi đả kích, hôm sau sẽ xin rút khỏi câu lạc bộ luôn." Triệu Khâm Thư cười: "Nếu con gái trong câu lạc bộ Tán đả có thứ hạng, hẳn là kinh phí câu lạc bộ sang năm có thể nhiều hơn chút."

"Nếu như cậu không nói thì không ai biết cậu có bạch nguyệt quang đâu."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK