• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Trần Nhung, sinh viên năm nhất khoa kiến trúc học.” Người dẫn chương trình nói, “Xin mời.”

Không ngờ người kế tiếp lên sân khấu lại là Trần Nhung.

Nghê Yến Quy đứng bên lối đi nhỏ, nhường đường cho anh. Cô dùng ngón trỏ nâng gọng kính. Chiếc kính gọng đen này vừa rộng vừa to, thậm chí có chút quê mùa. Vừa hay cô có thể mượn nó làm vật chắn, ngắm chàng trai đang đi về phía mình.

Trần Nhung ở khoảng cách gần trông ngoan hiền hơn khi ở trong ống nhòm. Mái tóc rủ xuống trước trán và hai bên mang tai một cách tự nhiên. Dường như anh mới gội đầu, trông dáng dấp vừa sạch sẽ vừa gọn gàng.

Trần Nhung không có bản nháp, nhưng khi phát biểu trên sân khấu lại lưu loát hơn bản kiểm điểm của cô.

Nghê Yến Quy vỗ tay nhiệt liệt, vỗ đến mức lòng bàn tay đỏ bừng, trong đôi mắt cười toàn là sự sùng bái và si mê.

Kết thúc bài phát biểu.

Trần Nhung muốn quay về chỗ thì nhất định phải đi ngang qua chỗ cô. Cô lặng lẽ kéo vạt váy của mình lên.

Anh càng lúc càng đi đến gần, khi đi đến trước mặt cô, ánh mắt anh nhìn vào cặp đùi trắng đến phát sáng của cô một giây.

Cũng có thể là... chưa đến một giây.

Cô tiếp tục vén váy lên trên.

Anh hoảng hốt dời mắt, vội vàng ngồi xuống, gương mặt sáng sủa đã đỏ bừng lên. Anh ấn ngón trỏ lên gọng kính, như thể muốn che khuất khóe mắt đang hướng về phía cặp đùi của cô. Anh vội vàng quay đầu sang nói chuyện với Triệu Khâm Thư.

Nghê Yến Quy liếc mắt nhìn sang chỗ anh nhưng lại chạm phải ánh mắt dò xét của Triệu Khâm Thư. Cô nhếch môi một cách giễu cợt, phất tay một cái, vạt váy được vén lên lập tức trượt xuống đầu gối.

Kẻ phàm phu tục tử mới thấy sắc là nổi ý gian.

Còn Trần Nhung thì không như vậy, cái vẻ xấu hổ thoáng qua của anh ban nãy đáng yêu quá đi mất.

*

Buổi sáng trôi qua, bài phát biểu gây chấn động nhất lại là bản kiểm điểm của Nghê Yến Quy. Cô thật sự sợ chủ nhiệm học viện bắt cô viết thêm mấy bản kiểm điểm nữa, tái hiện giây phút huy hoàng.

Sau đó, buổi lễ trở nên dài dòng và khô khan.

Sau khi xuống khỏi sân khấu, Trần Nhung không nhìn Nghê Yến Quy thêm một lần nào nữa.

Nghê Yến Quy chợt nhớ ra hồi học cấp ba có một bạn học sinh giỏi có hệ thống trí nhớ khác hẳn người thường, thậm chí chỉ cần nhìn qua là sẽ không quên. Lỡ như, cô chưa kịp ngụy trang bản thân thành cô gái an tĩnh thì Trần Nhung đã thuộc làu làu bản kiểm điểm của cô thì sao...

Mà thôi, chọn ngày khác làm lại vậy.

Đợi mãi mới đến lúc buổi lễ kết thúc, Nghê Yến Quy lập tức đi ngay.

Cho đến khi nghe thấy một giọng nói dịu dàng êm ái, như chim vàng anh bay khỏi hang: “Trần Nhung.”

Thế mà Lý Quân lại đến đây, cô ta đang cười tủm tỉm nhìn về phía này.

Nghê Yến Quy không nghe thấy tiếng đáp lại của Trần Nhung.

Thế nhưng nụ cười trên mặt Lý Quân lại tươi hơn.

Nghê Yến Quy đoán, có lẽ nào Trần Nhung mỉm cười thay cho câu trả lời không? Đi được một đoạn, cô không kìm được mà quay đầu lại.

Trần Nhung và Lý Quân đứng sóng vai nhau. Anh cao hơn cô gái kia một cái đầu, lúc nói chuyện phải hơi cúi đầu xuống.

Lý Quân nghiêng đầu lắng nghe, vừa nghe vừa nói.

Hướng đi của hai người họ là cửa hông của sân khấu.

Trần Nhung rất lịch sự, giữ cửa cho Lý Quân vào trước.

Cửa vừa đóng lại, hai người cũng biến mất.

Sinh viên mỹ thuật coi trọng bố cục và ánh sáng, đồng thời yêu thích ngũ quan của nhân vật. Đôi trai tài gái sắc này trông vô cùng bổ mắt.

Nhưng Nghê Yến Quy lại cảm thấy cực kỳ khó chịu. Xoắn xuýt tới lui, cuối cùng xoắn thành cái bánh quai chèo. Cô có một vài suy đoán kỳ lạ, vì không đủ chứng cứ nhưng vẫn nghĩ ngợi vẩn vơ.

Phỏng đoán không bằng hành động, cô đi theo họ vào sau hậu trường.

Đó là khu vực chờ lên sân khấu, buổi lễ của trường đã kết thúc, đèn trong khu vực này đã được tắt gần hết, chỉ bật hai bóng đèn tuýp.

Nghê Yến Quy đẩy mắt kính, tiếp tục đi về phía trước.

Phòng hóa trang cực kỳ rộng rãi sáng sủa, hai ba học sinh đang nói chuyện trên trời dưới bể.

Nghê Yến Quy không có chỗ để nấp, nhìn thấy một chiếc ghế sofa lưng cao, cô đi đến nép mình ở đó, âm thầm quan sát.

Lý Quân đang ngồi trước gương, vừa gỡ khuyên tai vừa ngẩng đầu nhìn Trần Nhung.

Trần Nhung cầm một cuốn sách gì đó, lật mấy trang rồi ngẩng lên nhìn vào trong gương.

Bất kể ở trạng thái động hay trạng thái tĩnh, hai người đều đẹp như nhân vật bước ra từ trong tranh.

Nghê Yến Quy thích Trần Nhung từ cái nhìn đầu tiên, trong lòng đầy ắp cảm giác yêu thích. Nhưng cô và anh cũng chẳng được tính là quen biết. Trực giác của cô mách bảo rằng, Trần Nhung vẫn chưa có bạn gái.

Lỡ có rồi thì sao?

Bỗng dưng cô muốn hút thuốc.

“Nghê Yến Quy.” Một giọng nói oang oang đột ngột vang lên.

Nghê Yến Quy nghe thấy giọng nói này, lại đẩy gọng kính lên trên một lần nữa.

“Bản kiểm điểm của em hôm nay rất thành khẩn.” Người có giọng oang oang là chủ nhiệm học viện.

Nghê Yến Quy đứng thẳng người dậy, “Cảm ơn thầy ạ. Kể từ ngày nghe được lời dạy dỗ của thầy, em đã ý thức được lỗi lầm, em sẽ tiếp tục tự kiểm điểm mình, sau này tuyệt đối sẽ không tái phạm nữa ạ!” Lời lẽ của cô giống hệt như bản kiểm điểm, mặc kệ ai đúng ai sai, tóm lại nịnh hót luôn đúng.

Dáng vẻ của thầy chủ nhiệm học viện hoàn toàn không giống bộ dạng vểnh râu trợn mắt như hôm trước. Hôm nay ông cũng lên sâu khấu phát biểu, đầu tóc được chải bóng loáng. Áo sơ mi trắng, cà vạt kẻ ô màu lam cùng áo vest màu xanh dương đậm, sống lưng thẳng tắp, trông cực kỳ có khí thế. Ban nãy ông vừa trò chuyện vui vẻ với thầy hiệu trưởng, học viện lại được cấp thêm một khoản kinh phí, ông cũng không tính toán chuyện thứ hạng nữa. Nụ cười đầy vẻ hiền từ của bậc bề trên, “Em đến đúng lúc lắm, đến đây nói chuyện học hành chút nào.”

Nghê Yến Quy lập tức nói: “Thưa thầy, em phải đi photo bản kiểm điểm ạ. Nộp cho nhà trường một bản, cho lớp một bản, em giữ lại một bản, em phải dán lên đầu giường để xem xét lại bản thân ạ.”

“Không mất nhiều thời gian đâu, biết sai và có thể sửa sai là tiến bộ rồi.” Thầy chủ nhiệm nói, “Ở đây có sinh viên đứng đầu ở các học viện, sẽ giúp đỡ rất nhiều cho thành tích của em đấy.”

Đúng là rất tình cờ, vừa hay có nam sinh viên năm ba thuộc khoa tranh sơn dầu đứng ở đó.

Thầy chủ nhiệm giới thiệu cho anh ta: “Đây là đàn em năm nhất, các em trao đổi về mặt học tập nhiều vào nhé.”

Nam sinh nọ luôn miệng vâng dạ.

Nghê Yến Quy liên tục nói cảm ơn.

“Trần Nhung.” Thầy chủ nhiệm cắt ngang cuộc nói chuyện của hai người ở trước gương, hỏi: “Vừa rồi em ngồi cùng Nghê Yến Quy nhỉ?”

“...” Đúng là ghét của nào trời trao của đấy. Nghê Yến Quy rất muốn muốn bôi dầu dưới gót chân rồi chuồn khỏi đây.

Trần Nhung đóng quyển sách lại, nâng kính, đáp: “Có lẽ thế, em không để ý.”

Lời này, chẳng phải chính là nói ngoại hình của cô hoặc bài phát biểu của cô không để lại chút ký ức đáng kể nào với anh sao? Nghê Yến Quy không cam tâm, nhưng cô không thể nhắc anh nhớ rằng cô chính là người bị kiểm điểm nổi nhất trong lễ tựu trường hôm nay.

Lúc này Lý Quân đã đeo đôi hoa tai khác, ngẩng đầu nói chuyện với Trần Nhung, cứ như hai người có chủ đề không thể nói hết vậy.

Sau đó, thầy chủ nhiệm lại gọi một giáo viên khác qua nói chuyện.

Nghê Yến Quy nhân cơ hội chuồn khỏi đó.

Điện thoại đã rung lên mấy lần, đều là tin nhắn của Liễu Mộc Hi.

Liễu Mộc Hi và mấy bạn học khác đã ngồi trong quán đồ nướng từ lâu, lấy một lí do mỹ miều: “Tiệc ăn mừng của Nghê Yến Quy.”

Một đám bạn đểu.

Nghê Yến Quy châm một điếu thuốc, từng vòng khói làm mờ khung cảnh trước mắt. Cô túm tóc khiến cả đầu rối tung rối mù.

Thời gian chờ đợi hơi lâu, Liễu Mộc Hi lại hỏi: “Bao giờ về thế Yến Quy?”

Nghê Yến Quy ngậm thuốc trong miệng, tay gõ chữ trả lời tin nhắn.

Phía sau đột nhiên vang lên giọng nói: “Bạn ơi.”

Còn chưa kịp nghĩ vì sao Trần Nhung lại xuất hiện ở đây, Nghê Yến Quy đã đưa ra quyết định rất nhanh. Cô lấy điếu thuốc khỏi miệng, nhất thời không tìm thấy chỗ để dập thuốc bèn mở túi, mở hộp phấn mắt rồi dụi đầu thuốc vào đó.

Phấn mắt màu vàng nâu bị chọc thành một cái lỗ, phấn xung quanh đầu thuốc bị cháy thành màu nâu đen, hộp phấn mắt cứ thế tiêu tùng.

“Bạn ơi, cẩn thận.” Trần Nhung lại bổ sung một câu.

Nghê Yến Quy hà từng hơi lớn ra ngoài, hà hết hơi thuốc còn sót lại trong miệng mới quay đầu lại.

Trần Nhung đang ôm một cái thùng. Cái thùng quá to, hoàn toàn che khuất nửa người bên trên của anh, anh đành phải thò đầu sang bên cạnh, nói: “Mình không nhìn thấy bậc thang, chỉ sợ đụng phải cậu.”

Cậu ấy không nhìn thấy cô vừa hút thuốc sao? “Không sao, không sao.” Nghê Yến Quy tựa người vào tay vịn, nhường đường cho anh.

Chiếc thùng có vẻ chỉ to chứ không có nặng. Trần Nhung đứng trên bậc thang, trước tiên đưa chân ra thăm dò rồi chậm chạp bước lên. Bước từng bước một cách cẩn thận.

Nghê Yến Quy thích nhìn dáng vẻ ngây ngô như thế này, cô nghiêng đầu nhìn. Bàn về những thủ đoạn không mấy đứng đắn thì cô đúng là cao thủ số một. Nhưng nếu theo đuổi một cách đường hoàng thì đúng là chuyện nằm trong điểm mù nhận thức của cô rồi.

Vừa đi đến trước mặt Nghê Yến Quy, Trần Nhung chợt trẹo chân một cái, đôi tay cũng mất thăng bằng, chiếc thùng nghiêng sang một bên, sắp sửa rơi xuống đến nơi. Trong lúc luống cuống, anh mải để ý đến tay mà không để ý dưới chân, vừa bước một cái là hụt chân.

Nghê Yến Quy vội vàng đỡ lấy anh. Một tay cô túm chặt cánh tay trái của anh, tay còn lại đặt lên lưng anh. Dưới lớp áo sơ mi của chàng trai, dường như cũng có xúc cảm rắn chắc.

“Cảm ơn.” Trần Nhung đã lấy lại bình tĩnh từ trong cơn hoảng loạn, có chút ngượng ngùng.

“Không có gì.” Cô buông anh ra, giấu tay ra sau lưng. Lòng bàn tay có chút ngứa ngáy, trái tim cũng muốn gãi theo.

--

Mấy người bạn cùng lớp trong quán nướng đã ăn được một chầu.

Trong sáu người ăn với nhau, có hai người có quan hệ thân thiết với Nghê Yến Quy, một là Liễu Mộc Hi và người còn lại là nam sinh tên là Lâm Tu. Anh ta là thanh mai trúc mã của Nghê Yến Quy.

Theo như những lời mà Nghê Yến Quy đã nói, hồi nhỏ cô đã nhìn thấy quả mông của Lâm Tu, trắng đến phát sáng, vỗ một phát lên đó là chúng vừa đàn hồi vừa mướt như thứ quả đông lạnh.

Ba người còn lại là bạn cùng phòng của Lâm Tu -- Lô Vĩ, Hoàng Nguyên Lượng, Đổng Duy Vận.

Cổng phía đông nam của đại học Gia Bắc nằm trên trục đường chính của thành phố, cầu dành cho người đi bộ quá dài nên hàng quán ở phía đối diện khá vắng vẻ.

Còn con đường bên ngoài cổng tây bắc lại được cánh sinh viên mệnh danh là “Phố mỹ thực”. Trên con đường này có mười quán ăn thì có bảy tám quán là quán lẩu hoặc quán nướng, hai quán còn lại là tiệm trà sữa hoặc tiệm bánh ngọt. Chỉ cần đảm bảo nguồn gốc nguyên liệu thực phẩm, thức ăn nửa nhanh về cơ bản đều được chấp nhận, đáp ứng khẩu vị khắp mọi miền nhờ vào nước sốt, vừa tiết kiệm thời gian vừa tiết kiệm công sức.

Đường rất hẹp, làn đường dành cho xe cơ giới chỉ có thể chứa được hai chiếc xe. Nếu có một chiếc xe cỡ lớn đi qua, chỉ cần đằng trước có một chiếc xe đi tới thì nhất định sẽ tắc đường, nửa ngày cũng chẳng đi được. Nhưng đường dành cho người đi bộ lại cực kỳ rộng rãi, đến giờ cao điểm các hàng quán sẽ lấn chiếm nửa làn đườngdùng làm khu ăn uống.

Đám Lâm Tu ngồi bên ngoài quán, tấm bạt che mưa rộng hơn hai mét, bọn họ ngồi quây quanh bàn tròn lớn.

Ba chỗ ngồi ở bên ngoài dành cho người hút thuốc, trong đó có cả Nghê Yến Quy.

Gió vừa thổi qua, khói thuốc lập tức tan biến.

Lâm Mộc Hi: “Cậu đã đi đâu thế? Buổi lễ kết thúc từ lâu rồi mà.”

Nghê Yến Quy: “Bị thầy chủ nhiệm kéo đi trao đổi kinh nghiệm tâm đắc trong học tập.”

Lâm Tu rít mấy hơi thuốc, nói: “Đồ nướng trước đó nguồi hết rồi, cậu tự cho thêm vào đi.”

Nghê Yến Quy: “Đói rồi, mình muốn ăn thịt.”

Lâm Tu: “Ăn ăn ăn, ăn thoải mái.”

Trước mặt Hoàng Nguyên Lượng bày mấy chai rượu rỗng, cơm no rượu say, mặt mũi của anh ta đỏ bừng bừng, nói bông đùa: “Đây vẫn là lần đầu tiên mình nhìn thấy thanh mai trúc mã thật sự, sau này tốt nghiệp xong có được uống rượu mừng của hai người không nhỉ?”

Kiểu quan hệ qua lại từ nhỏ đến lớn như Nghê Yến Quy và Lâm Tu, lên đại học vẫn có thể làm bạn cùng lớp tương đối hiếm gặp. Hoàng Nguyên Lượng cảm thấy, đây chính là “Mối duyên trời định”.

Mặt Lâm Tu cũng đỏ au nhưng là vì bị sặc, ho sặc sụa liên tục.

Nghê Yến Quy cầm một xiên thịt bò lên, nói: “Nếu mình không lấy được chồng, thế thì chỉ có thể phiền Lâm Tu lấy mình thôi.”

“Khụ! Khụ! Khụ!” Cuối cùng Lâm Tu cũng ho ra cục nghẹn trong cổ họng mình, “Thế thì trên đời này lại có thêm một cuộc hôn nhân bi kịch rồi.”

Hoàng Nguyên Lượng cười hì hì, bắt đầu mối lái: “Mười tám năm làm thanh mai trúc mã cũng đã vượt qua rồi, còn gì mà không thể nhẫn nhịn được.”

“Mình là tra nam.” Lâm Tu ra vẻ nghiêm túc.

Liễu Mộc Hi lập tức bật cười, “Cậu từng phũ với ai rồi à? Nếu không thì vì sao lại tự thừa nhận một cách thẳng thừng như vậy?”

“Trên mạng có một bài kiểm tra trắc nghiệm, kết quả kiểm tra của mình...” Lâm Tu thở dài, “Tàn nhẫn hơn bất cứ ai.”

“Cậu coi mấy cái đó là thật à?” Liễu Mộc Hi không chịu tin.

Lâm Tu: “Lỡ như thì sao? Thế thì mình không hãm hại Yến Quy nữa.”

Đổng Duy Vận: “Không phải Nghê Yến Quy đang theo đuổi tên nào ở khoa kiến trúc học sao?”

Lô Vĩ: “Cậu ta tên là Trần Nhung.”

Lâm Tu: “Tiến độ thế nào?”

“Đang tiến hành, cảm ơn đã quan tâm.” Trong lúc nói chuyện, Nghê Yến Quy đã ăn xong xiên thịt bò, sau đó gọi đồ: “Ông chủ, cho thêm món.”

Hoàng Nguyên Lượng: “Kể ra, mình cứ tưởng Trần Nhung là một đứa ất ơ nào, hôm nay ở trong buổi tựu trường mới nhìn rõ, tướng mạo của cậu ta không tồi đâu.”

Không có đồ ăn, Nghê Yến Quy đành gặm đỡ miếng khoai tây. Lời của Hoàng Nguyên Lượng đã nhắc cô nhớ ra, người nở mày nở mặt vào hôm nay không chỉ có cô, tên mọt sách đẹp trai Trần Nhung cũng đã lộ diện.

Đặt món chưa được bao lâu, nhân viên phục vụ đã mang hai xâu cật dê lên, tay khác cầm một cái đĩa nhỏ. Cật dê dù có nướng cháy đi nữa thì vẫn có mùi đặc trưng. Nước chấm được chế biến bí mật ở trong đĩa chính là thứ khử mùi tanh.

Đột nhiên, nhân viên phục vụ giẫm phải lon bia không biết ai vứt xuống, trượt chân một cái, người lảo đảo đụng phải Nghê Yến Quy, cùng lúc đó đĩa nước chấm trong tay cũng hắt ra ngoài.

Nghê Yến Quy né rất nhanh, nhưng ống tay áo vẫn bị bắn vào.

Nhân viên phục vụ giật nảy mình, “Xin lỗi, xin lỗi.”

“Không sao, tôi đi rửa là được.”

Đến chỗ vòi nước, Nghê Yến Quy làm ướt tay, chà qua chà lại ống tay áo nhưng không thể chà sạch, lớp vải nhạt màu không những bẩn mà càng lau càng nhăn hơn.

Hôm nay không phải ngày hoàng đạo.

Lau áo xong quay về chỗ, Nghê Yến Quy nhìn thấy Liễu Mộc Hi đang cãi nhau với người đàn ông bàn bên cạnh.

Đám người bên phía gã đàn ông là thanh niên xã hội, ở chỗ ngồi để mười mấy lon bia.

Người đàn ông A đứng đầu tiên đang chỉ tay vào mũi Liễu Mộc Hi, khuôn mặt đầy vẻ say xỉn, quát lên: “Mày gào cái gì mà gào?”

Liễu Mộc Hi lùi về sau một bước, “Anh muốn thế nào?”

Một người đàn ông B khác vỗ vai gã đàn ông A, nói: “Đừng gây ồn nữa.”

Gã đàn ông A không nghe, tiến lại gần Liễu Mộc Hi rồi giơ tay lên.

Cánh Lâm Tu cũng đứng dậy.

Hoàng Nguyên Lượng, bẻ xương ngón tay, trông rất có khí thế.

Người đàn ông B nhìn mấy đứa học sinh choai choai, nói: “Toàn mấy đứa trẻ con thôi.”

Hai bên đều có bốn người đàn ông, Nhưng đàn ông bên kia không giống họ, chẳng hạn như tên đàn ông A say rượu kia, cánh tay cuồn cuộn một đống cơ bắp, áo thun trên người bị kéo thật căng, trước ngực thấp thoáng hiện lên múi cơ cường tráng. Ngoài hắn ta ra, ba người đàn ông khác cũng có vóc dáng không hề nhỏ.

Mà bên này, ngoài Hoàng Nguyên Lịch tương đối cường tráng, những người khác khỏi nhắc đến nữa.

Trong bầu không khí căng thẳng, không ai lên tiếng.

Ông chủ là người mở quán làm ăn, không dám đắc tội với ai, sợ bị báo thù.

“Sao vậy?” Nghê Yến Quy đã đi đến khu vực “chiến trường”.

Liễu Mộc Hi xoa vai, nói: “Anh ta đụng phải người khác, đã không xin lỗi thì thôi lại còn trách móc người ta trước.”

“Báo cảnh sát.” Nghê Yến Quy chỉ nói ba từ.

Tên đàn ông A cười khẩy, “Nói bọn mày trẻ con thì đúng là trẻ con thật, chẳng lẽ cảnh sát sẽ tống tao vào tù vì tao đụng phải vai nó sao?”

“Dĩ nhiên là không, nhưng trước khi cảnh sát đến đây...” Nghê Yến Quy cong môi cười, “Tôi có thể đánh một trận với anh đó.”

Người đàn ông B nhíu mày, “Em gái, đánh lộn sẽ bị tạm giam đấy.”

Nghê Yến Quy ngồi vào chỗ của mình, “Anh có tin tôi có thể đánh anh ngã rạp mà vẫn không được tính là vết thương nhẹ không?”

Dĩ nhiên không tin. Đây chỉ là một con nhóc yếu ớt, khoe khoang cái nỗi gì. Người đàn ông B nói: “Ăn nói ngông cuồng.”

Nghê Yến Quy đáp: “Không phải cứ đô con là biết đánh nhau đâu.”

Chủ quán sợ quán mình bị đập phá, bèn tiến lên cười xòa, “Dĩ hòa vi quý. Hôm nay giảm giá cho mọi người, đừng đụng chạm có được không?”

Người đàn ông B nói: “Bỏ đi, đừng chấp nhặt với đám trẻ con.”

Cơn tức và men rượu xộc lên đỉnh đầu, gã đàn ông A giơ ngón giữa về phía Nghê Yến Quy, chửi tục: “Đmm.”

Nghê Yến Quy không nổi nóng, mà cầm hộp thuốc của Lâm Tu lên, kẹp một điếu rồi châm lửa, vừa nuốt mây nhả khói vừa nói: “Anh không có bản lĩnh đó đâu. Ngay cả phạm vi cách tôi một mét anh còn chẳng vào được, anh dựa vào cái gì?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK