• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc đến đích, cả đám người thở hồng hộc.

Sau khi quay lại, Nghê Yến Quy đếm số người còn lại.

Nhan sắc của Triệu Nhan Thư cũng không thể giữ lại được bao nhiêu bạn học nữ, chỉ còn bốn người. Chẳng trách chủ nhiệm tự lẩm bà lẩm bẩm: "Nếu cứ tiếp tục như vậy sẽ trở thành một câu lạc bộ hòa thượng mất."

Tay Nghê Yến Quy cầm lấy vỏ kẹo chơi đùa, làm bằng ni lông, lại còn nhăn, phát ra tiếng loạt xoạt nhỏ vụn.

Trần Nhung bị Triệu Khâm Thư kéo qua, không biết đang nói thầm gì đó.

Phần lớn thời gian là Triệu Khâm Thư nói, Trần Nhung chỉ nghe.

Nghê Yến Quy nhìn hai người họ.

Cái miệng ba hoa chích chòe của Triệu Khâm Thư này, có lẽ là Trần Nhung không biết cách từ chối mới bị Triệu Khâm Thư khoác vai bá cổ.

"Khụ khụ." Mao Thành Hồng hắng giọng.

Nghê Yến Quy nhìn về phía trung tâm của phòng.

Phòng học trở thành một vùng im lặng. Nhóm học người nào người nấy đầu toàn mồ hôi, chờ huấn luyện viên lên tiếng.

Mao Thành Hồng nói: "Hôm nay là buổi tập đầu tiên, mọi người đã chạy mấy vòng, trạng thái không đủ tốt, tiết lý luận miễn trước vậy, nghỉ ngơi đi. Tiết sau nói tiếp."

"Hả? Huấn luyện viên..." Những học viên có thể chạy đến cuối đương nhiên có lòng kiên trì, bỗng nhiên được thông báo lãng phí một buổi học nên rất thất vọng.

"Huấn luyện viên Mao." Triệu Khâm Thư nở nụ cười, nói, "Mọi người vất vả đến đây để học, cho dù không học lý thuyết thì cũng nên cho các sinh viên nhập môn chút chứ ạ."

Nhóm học viên: "Đúng ạ, đúng ạ."

Triệu Khâm Thư nháy mắt ra dấu với Mao Thành Hồng: "Nếu không thì để học viên có kinh nghiệm bộc lộ chút kỹ năng với học viên mới được không ạ?"

Mấy nam sinh ầm ĩ: "Đúng đúng, bộc lộ chút kỹ năng, tán đả vương trên TV kết hợp chân tay nhìn rất ngầu."

Mao Thành Hồng là người nghiêm túc nhưng cũng có tính mềm lòng. Học viên đưa ra yêu cầu, anh ta cũng không phản đối: "Nếu mọi người muốn xem... vậy chủ nhiệm làm một chút nhé?"

"Làm một chút, làm một chút." Đám học viên ban nãy còn choáng váng mà vỗ tay vô cùng nhiệt liệt.

"Vậy mình đánh mấy cái theo mong muốn của mọi người vậy." Ôn Văn, người cũng như tên, nói chuyện chẳng hề có chút hung ác nào. Anh ấy người cao tướng to, đứng giữa phòng khiến căn phòng rộng rãi bỗng trở nên có cảm giác hơi bức bách.

Trong góc tường có chất mấy viên gạch bê tông bọt khí. Mao Thành Hồng nhặt lên, nói: "Biểu diễn bịt mắt đá gạch thì sao?"

"Được ạ." Ôn Văn cười cười.

Biểu diễn có tính tạp kỹ, thích hợp cho những người ngoài nghề xem cho vui.

Hai tay Mao Thành Hồng cầm lấy hai đầu của gạch bê tông bọt khí nói: "Động tác nguy hiểm, không được bắt chước."

Mọi người nở nụ cười.

Ôn Văn đeo một cái bịt mắt màu đen, hít sâu một hơi, hét "Ya!" một tiếng.

Mặc dù trước mắt là một vùng tối đen, nhưng ở trong câu lạc bộ hai năm, Ôn Văn và Mao Thành Hồng đã xây dựng được sự ăn ý vô cùng. Anh ấy dứt khoát bước về hướng chính diện, nhấc chân về phía trước, đá thật mạnh một cái.

Viên gạch bê tông bọt khí bay lên không trung, lộn mấy vòng rồi rớt xuống.

Có một nam sinh vừa vỗ tay vừa hỏi: "Sau đó có phải còn dùng ngực đập vỡ tảng đá lớn không ạ?"

Mao Thành Hồng nói: "Đó là hạng mục biểu diễn của câu lạc bộ boxing." Anh ta không hề nói dối. Mấy năm trước, câu lạc bộ boxing làm một buổi biểu diễn tạp kỹ, ngoại trừ đập vỡ tảng đá lớn còn giẫm lên trứng nữa cơ. Nếu không phải do nhà trường cấm chơi lửa thì có lẽ đánh quyền lửa cũng có thể luôn ấy.

Mao Thành Hồng cảm thấy những hạng mục tạp kỹ làm nhục niềm tim của việc tập võ. Nhưng người xem rất thích những màn như vậy. Anh ta thương lượng với Ôn Văn nên mới đổi thành "bịt mắt đá" như vừa rồi.

Ôn Văn kéo bịt mắt xuống, đập tay với Mao Thành Hồng một cái rồi quay lại vị trí ngồi xuống.

Mao Thành Hồng lắc lắc hai tay: "Trong những học viên mới, có người nào từng luyện tán đả hay không?"

Không có ai đáp lại.

Nghê Yến Quy duỗi thẳng chân, đĩnh đạc dựa vào tường.

Vừa rồi cô đã nhân cơ hội ôm lấy Trần Nhung được vài giây.

Eo anh rất mạnh, hơn nữa lại còn cứng. Lúc sờ vào không giống xúc cảm của da thịt, mà ngược lại giống... kim loại hơn?

Nói tóm lại rất kỳ lạ.

Cô xòe lòng bàn tay ra, vỏ kẹo ni lông đã bị cô vo càng lúc càng nhăn.

Trần Nhung ngồi trên sàn, chân trái gập lại, chân phải duỗi thẳng về phía trước.

Bỗng nhiên Triệu Khâm Thư vỗ vỗ lên đầu gối Trần Nhung rồi trượt tay từ đầu gối trái của anh xuống, hỏi: "Cái chân này của cậu tối hôm nay không nâng dậy được hả?"

Trần Nhung không đáp lời.

Triệu Khâm Thư sờ soạng chân trái của Trần Nhung mấy lần, từ trên xuống dưới, sờ sờ mó mó, miệng lại còn phát ra tiếng "ừm" thật dài. Anh vừa lơ đễnh nghiêng đầu qua thì chạm phải ánh mắt của Nghê Yến Quy nên đành rụt tay lại, sờ sờ mũi.

Lúc này, bỗng nhiên Nghê Yến Quy giơ tay lên: "Thầy ơi, em cũng biết đá chân."

"Hả?" Mao Thành Hồng rất bất ngờ, "Đã từng học rồi sao?"

"Dạ chưa từng học." Nghê Yên Quy nói: "Nhưng động tác đá chân trước kia có làm rồi ạ."

"Được!" Bây giờ Mao Thành Hồng mới có cảm giác vui vẻ, sảng khoái của một huấn luyện viên, "Em có muốn thử xem không?"

"Dạ." Nghê Yến Quy dùng một tay chống đầu gối, từ từ đứng lên, bước đến giữa phòng.

Mao Thành Hồng thấy cô đang mặc quần đùi, không tiện đá chân, nói: "Mặc như vậy làm sao luyện tán đả được? Em có quần dài không?"

Nghê Yến Quy lắc đầu: "Hôm nay không mang ạ."

Triệu Khâm Thư thở dài, nói với Ôn Văn: "Nếu huấn luyện viên Mao có bạn gái, nhất định là trời đất không dung." Nguyên nhân chính là bởi vì Nghê Yến Quy đang mặc quần đùi, có không ít nam sinh ở đây chờ cô giơ chân, đá chân, kết quả ảo tưởng lại bị tan biến.

Mao Thành Hồng liếc mắt nhìn Trần Nhung một cái: "Em đưa quần em cho cô ấy thay đi." Anh ta chỉ nghĩ Trần Nhung và Nghê Yến Quy là một đôi, người yêu mà, mặc chung quần cũng chẳng sao.

"Mặc quần của cậu á?" Triệu Khâm Thư khẽ nói, "Quần của cậu mặc rồi lại đến cô ấy mặc. Đây không phải là gián tiếp..."

Trần Nhung quay đầu lại.

"Mình chưa nói gì hết." Triều Khâm Thư lại ngửa đầu lên nhìn trần nhà.

Trần Nhung ngước mắt lên, chạm phải ánh mắt của Ôn Văn.

"Trong đầu anh không có hình ảnh gì hết cả." Ôn Văn cũng ngửa đầu nhìn trần nhà, "Không có, không có..."

Trần của phòng học này trắng thế nhỉ.

*

Trong câu lạc bộ có chia ra phòng thay quần áo dành cho nam và phòng thay dành cho nữ.

Bên phía nam thì chật chội không chen nổi. Trời vô cùng nóng, tràn đầy mùi mồ hôi khó ngửi, ngay cả bản thân đám con trai cũng còn không chịu nổi.

Mấy năm gần đây, học viên nữ hiếm đến mức gần như không có, dần dần phòng thay đồ nữ được khóa cửa.

Sau đó vào một ngày nào đó, chữ "nữ" kia bị người ta dùng một tờ giấy trắng dán lên, trên tờ giấy đó dùng bút màu viết xuống chữ "Nam".

Câu lạc bộ hòa thượng có hai phòng thay quần áo cho nam cũng vô cùng bình thường.

Năm nay thì không giống thế, hòa thượng cũng có mùa xuân. Lúc Ôn Văn nhận được danh sách những người mới, quyết định bắt đầu cho sử dụng lại phòng thay đồ nữ một lần nữa.

Hôm trước, anh đẩy cửa phòng thay đồ nữ ra thì nhìn thấy một đôi tất từng có màu trắng, vắt trên khung cửa sổ. Bụi phủ trên đôi tất gần trùng thành một màu với khung cửa sổ, có lẽ là từ mùa hè năm trước đã ném ở đó rồi.

Anh đi hỏi.

Không có ai nhận, hoặc là chủ nhân đôi tất đó quên, hoặc không có can đảm thừa nhận.

Ôn Văn đỡ một chiếc ghế đang ngã dưới đây lên lại đàng hoàng, hô to: "Quét dọn, dọn đi nào."

Một đám người, lau lau quét quét, đều là người biết võ, nếu phải lao động thì tay chân cũng rất nhanh nhẹn. Chỉ một lát sau đã dọn sạch thành một căn phòng không đến nỗi nào.

Ngăn tủ đã cũ, trục xoay cũng lỏng, lúc đóng cửa lại thì cửa tự động mở ra, đồng thời vang lên tiếng "lạch cạch."

Ôn Văn đành phải dùng băng keo trong dán cửa tủ lại.

Anh đang định xin mua một ngăn tủ mới, lại phát hiện khóa cửa phòng cũng bị hỏng. Anh vừa cầm khóa cửa, còn chưa dùng lực thì đầu khóa đã bất thình lình bung ra.

Trong cùng ngày hôm đó, Ôn Văn đã xin nhà trường một phòng thay quần áo nữ mới. Đơn xin đã nộp lên, ở chỗ này thì tạm thời gác lại.

Anh đã cầm đầu khóa đi, trên cánh cửa còn chưa thay mới lộ ra một lỗ nhỏ hình vòng tròn.

Hôm nay vốn là tiết lý thuyết, học viên nữ không cần phải thay quần áo. Ai ngờ trong ngày đầu tiên Nghê Yến Quy đã dùng rồi chứ.

Không còn cách nào, chỉ có thể đành bất đắc dĩ chịu vậy. Trong phòng thay quàn áo nam đều là đồ đạc linh tinh của đám nam sinh, chưa có dọn dẹp, bạn học nữ đương nhiên nên đến căn phòng sạch sẽ kia thì tốt hơn.

"Thế này đi." Ôn Văn nói, "Em kéo cái ghế bên trong ra để chặn cửa, che cái khóa này đi là được."

Tòa nhà thực nghiệm này sớm đã không dùng nữa, ngoại trừ các câu lạc bộ hoạt động thì không có sinh viên khác.

Ôn Văn còn nói: "Nếu gặp chuyện gì, chỉ cần em la lên một tiếng, bọn anh sẽ lập tức đến ngay. Yên tâm, chỗ này là địa bàn của câu lạc bộ tán đả, tuyệt đối an toàn."

Nghê Yến Quy đồng ý luôn miệng: "Vâng."

Trần Nhung cầm một cái quần vận động, ngượng ngùng nói: "Quần này dù cũ nhưng mình đã giặt rồi, cũng phơi dưới nắng to."

Nghê Yến Quy nở nụ cười: "Biết mà." Cô nhận lấy quần vận động, cotton 100%, vải rất mềm, màu sắc rất mới, có lẽ là mặc chưa được bao nhiêu lần.

Phòng thay quần áo bên ngoài hành lang, có ba bóng đèn nhưng chỉ một bóng sáng, hai bóng tắt. Ánh sáng ngoài cửa sổ nhàn nhạt giống như một lớp vải làm từ ánh trăng.

Nghê Yến Quy ngẩng đầu lên hỏi: "Đèn cũng bị hỏng sao ạ?"

Chữ "cũng" này được dùng khá vi diệu, giống như ở cái câu lạc bộ này chỗ nào cũng "hỏng".

Trần Nhung hơi xấu hổ: "Trường tắt điện một vài khu vực."

"Ồ." Lời bình luận của Liễu Mộc Hi không sai, cái câu lạc bộ này thật sự tiêu điều.

"Cậu đi thay đi." Trần Nhung nói: "Nhớ kỹ là đẩy ghế ra chặn cửa lại."

Nghê Yến Quy nghiêng đầu nhìn anh, nhìn hẳn một lúc lâu.

Ánh sáng bốn phía muốn sáng cũng không sáng, chiếu lên đôi mắt quyến rũ hút người của cô. Trần Nhung cúi thấp đầu xuống.

"Chẳng lẽ..." Cô cố ý trêu anh, "Cậu sẽ nhìn lén sao?"

Anh lập tức ngẩng đầu lên làm rõ: "Mình sẽ không đâu."

Nghê Yến Quy cười cười. Thật sự thì cô mới là tên bại hoại nhìn trộm anh.

Sau khi đi vào, cô dùng ghế chặn cạnh cửa, lưng ghế vừa vặn chặn lại lỗ hổng ở đầu khóa.

*

Lúc Ôn Văn đi kiểm ra, đến cuối cùng vẫn chưa đủ cẩn thận, ở chỗ này vẫn có sơ hở.

Người có lòng dạ xấu xa thật sự và nếu như hắn ta quen thuộc phòng thay quần nào này sẽ biết, cái chuyện nhìn lén này không nhất định phải đi cửa chính, cửa sổ mới là vị trí tốt nhất.

Khắp chỗ trong phòng thay quần áo, có nhiều thứ bị hỏng lắm. Giống như rèm cửa sổ, có hai cái móc thắt bị hỏng, cho dù kéo sát tưởng cũng không chạm đến tường được vì thiếu mất hai cái móc.

Trước kia, người thay quần áo đều là nam, sẽ không có ai đứng ở bên ngoài nhìn vào trong thông qua khe hở chỗ bức màn và tường.

Buổi tối hôm nay người ở bên trong là Nghê Yến Quy - người đẹp khiến bốn phía ngỡ ngàng trong lễ tựu trường.

Đối với tên đàn ông Giáp nào đó mà nói, ảnh của Nghê Yến Quy có lượng tiêu thụ cao nhất, hắn ta lời được một khoản.

Hắn ta phải cảm ơn cô.

Hắn ta chú ý cô, một đại mỹ nhân rõ ràng như thế, hắn ta sẽ không bỏ qua cơ hội này.

Ngoài cửa sổ có cái bóng mờ mờ di chuyển.

Tên đàn ông Giáp hôm nay không có thiết bị chụp ảnh đồ sộ, chỉ cầm một chiếc điện thoại di động có khả năng chụp ảnh đêm rất mạnh.

Khu dạy học của đại học Gia Bắc được xây dựng ở giữa hồ, quảng trường lớn thông đến các cổng Đông Tây Nam Bắc, Tây Nam là khu sinh hoạt. Ngoài khu dạy học được vây quanh bằng một cái hồ lớn, có hành lang phía Đông và phía Tây hồ nối liền với sân thể dục và thư viên đọc sách. Ngoại trừ quảng trường giữa hồ và những hành lang này, khu dạy học đếu bị bao phủ bởi hồ nước.

Bên ngoài phòng thay quần áo có những lùm cỏ nối liền đến bên hồ, có rất ít người đi qua đó.

Người đàn ông Giáp hơi khom người, từ từ đến gần.

Đèn trong phòng sáng lên, trong lòng hắn ta mừng thầm, lập tức mở giao diện quay phim chụp hình của di động ra.

Sắp đến trước cửa sổ, hắn ta nuốt nuốt nước miếng giống như đang nhấm nháp món đồ ngon, sau đó hắn ta duỗi tay ra, muốn đưa điện thoại vào khe hở giữa bức màn.

Giây tiếp theo, đầu hắn lệch hẳn đi.

Có một bóng đen đấm hắn ta một cái vô cùng mạnh, đánh lệch mặt hắn ta đi chín mươi độ.

Cổ tên đàn ông Giáp lập tức quay lại, ngay sau đó hắn ta bị đè xuống đám cỏ, mặt bên trái áp xuống đất bị cọ vào cát sỏi sắc nhọn.

Hắn ta đã từng luyện võ nhưng mà trong lúc này, hắn ta phát hiện bản thân mình không thể vùng vẫy được.

Sức lực của bóng đen vô cùng đáng sợ, đè xương cằm hắn ta chặt cứng.

Tên đàn ông Giáp bị ép há miệng, xương cốt bị ngoại lực chèn ép, sau đó miệng hắn không khép lại được nữa. Hồi thần thoát khỏi cơn đau đớn, hắn ta phát ra một giọng rất nhỏ, mấp máy miệng muốn tạo âm thanh lớn hơn nhưng xương hàm trật khớp khiến hắn ta không có cửa cầu cứu.

Hai tay của hắn ta vẫn giữ nguyên tư thế chống xuống đất, dù có giãy thế nào cũng không chống lên được, hắn ta siết chặt di động trong tay.

Phím quay video đã được bật, cho dù hắn ta không đánh lại bóng đen này nhưng cũng muốn biết người này là ai. Hắn ta dùng chút sức mạnh cuối cùng gom góp được, gập khủy tay về phía trước, giơ di động lên về phía bóng đen.

Trong màn hình có một gương mặt thoáng qua.

Tên đàn ông Giáo không nhìn thấy, chỉ cảm thấy xương cằm của mình càng lúc càng đau đớn, cứng đờ hơn, giống như bị người ta túm chặt, khớp xương bị kẹp ở chỗ nào đó, không thể động đậy được.

Lúc này, bóng đen dò xét về phía cổ của hắn ta, ngón cái, ngón trỏ, ngón giữa đều ấn vào bên cạnh một lượt.

Ngón tay của bóng đen vô cùng ấm áp nhưng cổ của tên đàn ông Giáp lại ngập trong cảm giác lạnh lẽo.

Bóng đen muốn giết hắn ta sao?

Hai mắt của tên đàn ông Giáp trợn lên, nhìn bức tường bên ngoài tòa nhà thực nghiệm tan trong bóng đêm, tạo thành một vùng tối đen.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK