• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Triệu Khâm Thư ho khan hai lần, hỏi: "Bạn học Nghê Yến Quy, tối nay có tới khóa học tán đả không?"

"Đến chứ." Miệng nhỏ của Nghê Yến Quy vẫn ăn đồ ăn, tao nhã rụt rè.

Triệu Khâm Thư nói về việc nói với Trần Nhung vừa rồi: "Huấn luyện viên Mao muốn tổ chức một hoạt động ngoại khóa, cho học viên mới và cũ thả lỏng một chút."

Nghê Yến Quy hỏi: "Hoạt động gì vậy?"

"Khả năng là đi chơi ở ngoại ô?" Triệu Khâm Thư dùng dĩa ăn, cắt ra một miếng thịt bò bít tết lớn: "Chủ nhiệm Ôn nói, mấy năm nay không có hoạt động dã ngoại, năm nay là trường hợp đặc biệt."

Nghê Yến Quy liếc mắt nhìn miếng bò bít tết anh ấy vừa cắt.

Bên ngoài thịt thăn bò, hơi hồng, có một chút gân bò màu trắng nổi lên. Cô ngồi chéo phía đối diện với anh ấy, nhưng trong mũi cô vẫn thoang thoảng thấy mùi mỹ vị của miếng bò bít tết kia.

Triệu Khâm Thư cắn miếng bò bít tết, thớ thịt vừa mềm vừa chắc. Anh ấy thở ra một hơi: “Ừm, chậm rãi nhai, thưởng thức rồi thỏa mãn nuốt xuống.

Trong lòng Nghê Yến Quy cảm thán, làm một thục nữ thật sự không dễ dàng. Đói quá.

Trần Nhung nhìn bát cơm của cô. Có rất ít cơm, hơn nữa đều là đồ ăn chay, đậu phụ rán, đậu phụ ngâm chua, bí ngòi.

Triệu Khâm Thư nói: "Huấn luyện viên Mao bị kích thích rồi." Nói xong, anh ấy tràn đầy chờ mong nghĩ rằng đôi nam nữ trước mặt sẽ hỏi tiếp.

Thí dụ như hỏi: "Kích thích cái gì?"

Kết quả không ai thèm hỏi.

Nghê Yến Quy chứng kiến toàn bộ chuyện hôm đó.

Trần Nhung lại không có hứng thú với việc riêng của người khác, thậm chí anh còn bỏ qua luôn chủ đề này, đứng lên nói: “Mình đi lấy thêm đồ ăn.”

Triệu Khâm Thư nhìn thịt ủ tiêu, thịt bò kho trong bát Trần Nhung, còn chưa ăn hết mà.

Trần Nhung đi tới khu chọn đồ ăn.

Tầm mắt của Nghê Yến Quy cũng bay theo Trần Nhung.

"Bạn học Nghê Yến Quy." Triệu Khâm Thư hỏi: "Huấn luyện viên Mao muốn mọi người gặp nhau một chút, gia tăng tình cảm. Cuộc sống của thầy ấy chỉ có công việc và tán đả, trong thời gian rảnh nếu không đi dã ngoại thì cũng chả còn thứ gì khác. Cậu có đề xuất gì không?"

"Mình không hiểu nhiều về mấy việc chơi bời.” Trần Nhung không ở đây, Nghê Yến Quy ăn một miếng đậu phụ ngâm chua lớn: “Đi dã ngoại ở đâu?”

"Còn chưa chốt, chắc là leo núi. Mình đoán là không ai đồng ý.” Leo núi, rồi còn chạy ba ki lô mét như thế, không có trò chuyện nghỉ ngơi, ai dám đi?

Sau đó, anh ấy nhận điện thoại: “Hả, bây giờ? Được thôi.”

"Bạn học Nghê Yến Quy, mình có việc một chút, cậu cứ ăn từ từ." Triệu Khâm Thư phất tay về phía Trần Nhung, ý nói đi trước.

Nghê Yến Quy vẫn luôn nhìn Trần Nhung, thấy anh bưng đĩa về, cô lập tức bỏ muỗng xuống.

Trần Nhung trở về, bỏ đĩa xuống, nói: "Ăn đi."

Trong đĩa là bò bít tết, vừa làm xong, nóng hổi. Nghe mùi còn thơm hơn của Triệu Khâm Thư.

Nghê Yến Quy giương mắt lên.

Trần Nhung cười: "Không thể ăn mỗi đồ chay, nếu không sẽ không đủ dinh dưỡng."

"Mình có nhiều dinh dưỡng lắm." Cô chỉ vào mặt mình: "Khí sắc rất tươi mát."

Rất căng mọng, như quả đào vừa chín, tươi mới, ngon miệng: “Cậu không ăn thịt à?”

Đương nhiên phải ăn chứ, cô thích nhất là ăn uống. Nhưng vì tình yêu, cô nói: “Gần đây mình giảm béo.”

"Cậu không mập." Mảnh mai vừa phải, vừa vặn.

"Buổi tối mình mới ăn thịt." Kiểu ngoạm từng miếng một đó.

"Muốn ăn thì ăn." Trần Nhung đẩy bò bít tết đến trước mặt mình: "Đừng làm khổ mình."

"Vậy còn cậu?"

Trần Nhung chỉ vào thịt trong chén mình: "Mỗi ngày mình đều ăn cái này."

"Mình cùng ăn thịt với cậu." Nghê Yến Quy đặt bò bít tết giữa hai người: “Không bằng chia ra ăn.” Lúc trai gái chia đồ ăn nhìn cực kỳ thân mật, còn thân mật hơn là uống chung một ly trà sữa.

Trần Nhung cười cười, nói: "Mình ăn no rồi, cậu ăn đi. Đây là xin thêm cho cậu."

Cô không thể làm gì khác ngoài việc tự cắt bò bít tết. Không phải cô cố ý ăn nhiều như vậy, mà là không cẩn thận, ăn sạch bò bít tết.

Chí ít thì bữa này cũng không bị đói.

Ăn trưa xong, hai người đi sóng vai cùng nhau.

Nghê Yến Quy bắt chuyện: "Trần Nhung."

Anh quay đầu.

Đôi mắt anh không thâm sâu như biển cả, mà là trong trẻo, thanh sạch, giống như không hề có bí mật. Cô hỏi: “Cuối tuần này cậu có về nhà không?”

"Tuần này không về, còn cậu?"

Nghê Yến Quy lắc đầu một cái: "Ba mẹ mình không ở nhà, bọn họ là thương nhân, rất bận. Ba mẹ cậu làm việc gì?”

"Nghề tự do."

Nghê Yến Quy gật đầu: "Chúng ta sau này, không chừng cũng làm nghề tự do. Cái môn nghệ thuật này, chính là rất phóng khoáng."

*

Buổi tối, Nghê Yến Quy tới câu lạc bộ rất sớm. Bước chân nhẹ nhàng, nhanh nhẹn.

Mấy bạn học ngồi cùng nhau, không biết đang thảo luận cái gì.

Mao Thành Hồng nhìn ra cửa thì sửng sốt một chút. Trực nam thô kệch không hiểu rõ trang điểm nhạt và trang điểm màu nude khác nhau như nào, nhưng anh ta cảm thấy, tối nay Nghê Yến Quy bớt đi vài phần kiều diễm, cả người tỏa ra nét thanh lịch, nụ cười trở nên dịu dàng.

"Chào huấn luyện viên Mao, chào chủ nhiệm Ôn." Nghê Yến Quy lễ phép chào hỏi.

Ôn Văn đang sắp xếp mấy đồ rơi ra về chỗ cũ, nghe thấy tiếng cô thì quay đầu lại: "Bạn học Tiểu Nghê, hôm nay đến sớm vậy."

"Tan học sớm, nên em đến luôn." Nghê Yến Quy hỏi: "Những bạn học khác còn chưa tới sao?"

Trần Nhung không đến phòng học.

Người đi cùng anh như hình với bóng là Triệu Khâm Thư cũng không thấy đâu.

Ôn Văn cười khổ: "Buổi học lần trước huyên náo không vui, có ảnh hưởng không ít."

Việc của Ngô Thiên Hâm, chung quy cũng làm các bạn học khác lùi bước.

"Bạn học Tiểu Nghê, đến rất đúng lúc." Mao Thành Hồng nói: "Chúng tôi đang thương lượng hoạt động ngoài trường."

Tối nay, học viên nữ đến chỉ có một mình Nghê Yến Quy. Điều làm Mao Thành Hồng vui vẻ là, trước tiên không nói tới thực lực của Nghê Yến Quy, cô đồng ý đến cho thấy cô có hứng thú với đánh đối kháng, vẫn còn hơn mấy bạn học vừa nghe đã chạy mất dép kia. Nhưng cùng với sự vui mừng, anh ta cũng không thể phủ nhận, tố chất tâm lý của cô bé này rất lớn.

Cô là người trong cuộc trong vụ của Ngô Thiên Hâm, nhưng biểu hiện của cô lại giống như người không liên quan.

Nghê Yến Quy: "Vâng, là dã ngoại à?"

Ôn Văn kinh ngạc: "Em biết à?"

Nghê Yến Quy: "Đã nghe nói qua."

"Vốn dĩ là dã ngoại, nhưng Ôn Văn còn chọn một hạng mục khác.” Mao Thành Hồng cầm tờ rơi lên: “Gần đây có một khu nghỉ dưỡng suối nước nóng mới khai trương, có một số gói ưu đãi đặc biệt. Mọi người thương lượng lại đi, nơi đó sơn thủy hữu tình, lại là rừng rậm thiên nhiên, nhìn mặt trời mọc, ngắm sao, du sơn ngoạn thủy, làm cái gì cũng được. Kể cả muốn tập luyện thì bên đó cũng có sân bãi."

"Đây là ý kiến của mấy nam sinh chúng tôi. Hay là em đưa ra đề xuất từ góc độ của nữ sinh?” Ôn Văn và Mao Thành Hồng, một người học đại học năm ba, một người đã đi làm, có mấy năm chênh lệch với một sinh viên năm nhất. Cho dù không tính đến tuổi tác, chỉ nói về phương diện giới tính, hai người bọn họ cũng không biết nữ sinh thích chơi cái gì.

Suối nước nóng? Nghê Yến Quy nói: "Em không có ý kiến gì, nghe theo huấn luyện viên."

Mao Thành Hồng tạo một nhóm WeChat, thêm mấy bạn học trước đó vào nhóm.

Mao Thành Hồng nói: "Tôi thêm Triệu Khâm Thư vào."

Nghê Yến Quy chưa thêm WeChat của Trần Nhung, có một người vừa vào nhóm, trong lòng cô lập tức có một cảm giác đó chính là Trần Nhung.

Nick name của anh rất đơn giản: C.

Ảnh chân dung là vẽ phác họa, kết cấu tuần hoàn tỉ lệ vàng, nét bút mượt mà. Nhưng đường nét không có thứ tự, không nhìn rõ hình dạng, khả năng là tùy ý vẽ bừa.

Mao Thành Hồng thông báo hoạt động mới trong nhóm, còn sửa tên nhóm thành “Đặc huấn”.

Ôn Văn cảm thấy đau đầu. Thông báo hai chữ này, chẳng phải lại đuổi học viên mới đi à. Anh ấy lại sửa tên mới: Hành trình suối nước nóng.

Ôn Văn: "Trước tiên báo danh đã, nguyên tắc là tự nguyện."

Triệu Khâm Thư: "Em và Trần Nhung, @C."

Trần Nhung đi, đương nhiên Nghê Yến Quy cũng báo danh.

Lúc nam sinh tắm nước nóng chắc sẽ cởi quần áo chứ?

Nếu như Trần Nhung cởi...

Nghê Yến Quy như một con mèo ăn vụng.

*

Triệu Khâm Thư phát huy phong thái “Vạn người mê” trên nhóm WeChat, trái nịnh hót, phải cổ vũ, "Tạch tạch tạch" lên tiếng. Vậy mà lại thuyết phục được mấy nữ sinh còn lại.

Cộng thêm Nghê Yến Quy, tổng cộng chỉ có bốn nữ sinh ghi danh trong câu lạc bộ.

Mao Thành Hồng nhìn năm chữ “Hành trình suối nước nóng” trong nhóm, nói với Ôn Văn: “Chỉ có cậu hiểu rõ mấy người trẻ tuổi.”

"Không phải, là Triệu Khâm Thư nhắc nhở em."

Ôn Văn nhớ tới lời của Triệu Khâm Thư, anh ấy nói: "Chủ nhiệm, thứ cho em nói thẳng, câu lạc bộ tán đả chả có thú vui gì, lúc nào cũng chỉ huấn luyện, huấn luyện. Các anh cảm thấy, có phải bạn học tới nơi này để ngày càng mạnh mẽ hơn đúng không. Thực ra thì không hẳn, các nhóm tập luyện đối kháng bề ngoài chỉ là hình thức thương mại, mục đích của hội viên rất lớn. Nhưng nơi này của chúng ta, phí nhập hội cũng chỉ có năm mươi tệ, ai cũng có thể tham gia, phần lớn chỉ đến để chơi. Chơi chán, cảm thấy đánh lộn quá cực khổ, đương nhiên sẽ đi mất. Có hứng thú chơi thì mới ở lại. Anh không hề dạy mọi người chơi như thế nào, suốt ngày chỉ đặc huấn đặc huấn, ai mà dám ở lại."

Lúc này Triệu Khâm Thư đang nói chuyện với Trần Nhung: "Có phải huấn luyện viên Mao thông suốt rồi không? Suối nước nóng, mình còn cho rằng mấy thú vui tao nhã này nhất định sẽ rất cách biệt với thầy ấy."

Trần Nhung: "Hay là đặc huấn dưới nước."

Triệu Khâm Thư: "Cậu đừng nói gở mồm."

Lớp học thống nhất mua cho các bạn học dụng cụ vẽ tranh, bút dạ kim, bút highlight, giấy vẽ phác họa, giấy màu nước, giấy hổ văn, vân vân. Thứ đốt tiền hàng đầu, đương nhiên là mua dụng cụ.

Đợi sau khi tan học sẽ phân phát.

Hai người ra khỏi phòng vẽ tranh, nhóm WeChat của câu lạc bộ đã sôi nổi hẳn lên.

Triệu Khâm Thư hăng hái nói và lướt xem tin nhắn. Vừa đi vừa gõ chữ, bước đi của anh ấy càng lúc càng chậm: “Cậu có muốn nói gì không? Mình nói giúp cậu.”

"Mình không, cứ nghe theo huấn luyện viên Mao và chủ nhiệm Ôn là được, bọn họ là người đáng tin cậy." Trần Nhung nói: "Mình đi rửa tay đã."

Triệu Khâm Thư tựa vào cửa sổ ở hành lang, cực kỳ chuyên chú nói chuyện trên WeChat. Anh ấy không chú ý tới, có một nam sinh nhuộm tóc vàng vừa đi lướt qua người mình.

*

Ở bồn rửa tay.

Trần Nhung mở vòi nước hết cỡ.

Cột nước xả xuống bồn bằng gốm, bắn tung tóe lên mặt bàn.

Anh ấn nước rửa tay xuống, nhẹ nhàng xoa đều. Sau đó đưa tay xuống dưới vòi nước, chặn dòng nước lại.

Phòng vệ sinh chỉ có anh và tiếng nước “Ào ào.”

Sau đó, lại có một người bước vào. Màu tóc của người này ánh lên màu vàng kim dưới ánh đèn, tóc uốn xoăn thành lọn nhỏ, tóc trên đỉnh đầu hơi rối. Anh ta mặc đồ sẫm màu, nhưng cổ áo lại có màu đỏ, kề sát vào xương quai xanh rõ nét. Cổ áo men theo đường nét trên xương quai xanh, tạo thành bóng hơi mờ.

Anh ta bước tới bên cạnh, soi gương chỉnh lại mái tóc vàng. Phần chân tóc mới dài ra màu đen rất ngắn.

Trần Nhung rửa xong.

Đến phiên thiếu niên tóc vàng rửa tay. Sau đó anh ta dùng tay vuốt ngược mái tóc ở trên trán ra sau, lộ ra vầng trán cao rộng.

Tiếng nước vẫn cứ chảy "Ào ào".

Thiếu niên tóc vàng mở miệng trước: "Chuyện của cô ấy, không nói với Dương Đồng một chút à?”

Dương Đồng, chính là người cắt đầu cua nhuộm màu cam bên cạnh thiếu niên tóc vàng.

Trần Nhung rút một tờ giấy khỏi hộp ra, từ từ lau: “Trước tiên cứ giấu đã, cậu ta không kín miệng, sẽ lộ hết."

"Cô ấy khá thú vị."

Trần Nhung ném giấy lau vào thùng rác: “Giữ khoảng cách với cô ấy, đừng để bị lộ."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK