• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Triệu Khâm Thư và Trần Nhung tới muộn.

Đến lớp, một đám người đang nói chuyện tán gẫu với nhau.

Mao Thành Hồng không thể lãng phí một tiết học để bàn bạc chuyện đi suối nước nóng được, bình thường lớp học sẽ bắt đầu từ việc chạy ba ki-lô-mét, nhưng anh ta chậm chạp không gọi hàng.

Triệu Khâm Thư tiến đến bên cạnh Ôn Văn, hỏi: “Huấn luyện viên Mao bị kích thích quá độ rồi ư? Thật sự không tập luyện à?”

Ôn Văn lắc đầu. Tuy anh ấy biết được ân oán giữa Mao Thành Hồng và Mã Chính nhưng vẫn giữ kín với người ngoài.

“Chạy, ba cây!” Một giọng nói tràn đầy ý chí chiến đấu bỗng vang lên từ bên ngoài.

Nghê Yến Quy vừa khéo tựa ở cạnh cửa, quay đầu hướng ra phía ngoài.

Chỉ thấy một nhóm học sinh đang xếp thành hai hàng, đi chậm về phía hành lang Hồ Đông.

Có một người đi bên cạnh hàng ngũ, chính là người đó đang hô: “Không nhiều lắm đâu, chỉ ba cây thôi!”

Nghê Yến Quy không nhìn thấy rõ được mặt đối phương, nhưng cô đã từng nghe qua giọng nói này rồi.

Là Mã Chính.

Các câu lạc bộ chiến đấu phải rèn luyện sức bền, chạy bộ là một môn đa năng. Thế nhưng lời hô của Mã Chính vậy mà lại giống hệt như lời của Mao Thành Hồng. Người nào bắt chước người nào đây?

Nghê Yến Quy thu lại ánh mắt, hướng về phía lớp học, kêu: “Huấn luyện viên Mao, khi nào mới chạy bộ vậy?”

Mao Thành Hồng đợi nhóm của Mã Chính đi qua, sau đó hô: “Tập hợp! Trước khi vào học, ra bãi tập chạy ba ki-lô-mét!”

Ôn Văn là người đầu tiên đáp lời: “Vâng!”

Nghê Yến Quy cười cười: “Tuân lệnh!”

Mao Thành Hồng cực kỳ ngạc nhiên. Nghê Yến Quy vào câu lạc bộ chưa được mấy ngày, hơn nữa liên quan đến sự việc của Ngô Thiên Hâm, cô là người có tư cách ghét câu lạc bộ tán đả nhất. Nhưng cô lại không như vậy. Mao Thành Hồng mềm lòng: “Bạn học Tiểu Nghê, không chạy được cũng không cần phải cố quá đâu.”

Nghê Yến Quy đứng thẳng người, nhảy vài cái: “Có ba cây thôi mà cũng chạy không nổi, huấn luyện viên Mao đây là muốn em ở lại quét rác sao?” Nói xong, cô nhận ra có điểm không ổn. Trần Nhung chạy ba ki-lô-mét cũng cực kỳ trầy trật tốn sức, cô thốt lên như vậy chẳng phải là làm tổn thương anh rồi sao? Nghê Yến Quy ngẩng đầu nhìn lại, Trần Nhung mỉm cười nhẹ nhàng với cô.

Đôi mắt cô lấp lánh ánh sáng, cười lại với anh.

Mao Thành Hồng: “Nói cũng không lại em, tự bản thân em làm hết sức thôi.”

Các học sinh tốp năm tốp ba dọc theo hành lang Hồ Đông đi đến bãi tập. Ở phía trước là câu lạc bộ quyền anh hàng ngũ cực kỳ chỉnh tề. Về trật tự thì câu lạc bộ quyền anh đã thắng.

Mã Chính dừng lại, cố ý đợi Mao Thành Hồng đến gần, nói: “Hi.” Ai thắng thì làm vua. Mã Chính cảm thấy mình kiêu ngạo là chính đáng.

Ánh sáng lờ mờ vừa khéo che giấu đi sự lúng túng của Mao Thành Hồng. Anh ta quay sang bên cạnh hô: “Quy tắc cũ, ba ki-lô-mét, khởi động trước rồi di chuyển.”

“Vâng thưa huấn luyện viên!” Giọng của Ôn Văn đặc biệt mạnh mẽ uy nghiêm.

Mao Thành Hồng vỗ vỗ bả vai anh ấy.

Trần Nhung mặc một chiếc quần dài màu xanh đậm, làm nổi bật lên nước da sáng rõ. Nghê Yến Quy thầm nghĩ, phải chăng là hồi cấp ba anh trốn vào thư viện quanh năm, không nhìn thấy được ánh mặt trời? Cô đi đến bên cạnh anh, hỏi: “Hôm nay cậu cảm thấy sao?”

“Khá ổn.” Trần Nhung đáp. Đã đến rồi thì mình sẽ nghe theo lời huấn luyện viên. Ban đầu hẳn sẽ rất cực, nhưng mình nghĩ tăng cường rèn luyện thì càng ngày sẽ càng tốt hơn thôi.”

“Đúng rồi.” Nghê Yến Quy khích lệ anh. “Chạy thì dăm ngày nửa tháng là quen ấy mà. Đến lúc đó mặt không đỏ, cũng chẳng còn thở hổn hển nữa. Huấn luyện viên Mao bảo chạy ba cây số, cậu lại muốn chạy năm cây luôn không biết chừng.”

“Cảm ơn cậu.” Trần Nhung nở nụ cười. “Khi nào mình hoàn thành nhiệm vụ ba ki-lô-mét thì sẽ mời cậu ăn cơm, xem như là chúc mừng.”

“Được, mình sẽ đồng hành với cậu đến ngày đó.”

Trần Nhung có thể là đang chạy.

Nhưng Nghê Yến Quy thì có cảm giác như mình đang đi tản bộ vậy.

Anh hỏi: “Mình làm cậu chậm lại sao?”

Cô vội vàng lắc đầu: “Không có, mình chạy nhanh không được. Khi chạy nhanh mình dễ bị chuột rút lắm.”

“Mình tưởng cậu chơi thể thao rất giỏi chứ.”

“Mình cũng ngang ngang cậu thôi.” Nghê Yến Quy cau mày, cúi nửa người xuống, vươn tay xoa xoa bắp chân mình.

Chiếc quần thể thao khá rộng, lúc cô dùng tay xoa bóp chân, chiếc quần lỏng túm lại chỗ gan bàn tay của cô.

“Size lớn quá à?” Đột nhiên, Trần Nhung hỏi.

“Gì cơ?” Nghê Yến Quy ngẩng đầu.

“Chiếc quần quá rộng.”

“Lúc đó mình muốn mặc như quần hip hop nên… báo lớn hơn một size.”

“Quần rộng quá, khi chạy bộ rất dễ bị vấp chân, cậu phải cẩn thận.”

“Mình biết rồi, cảm ơn cậu.” Trần Nhung vừa hiền lành ấm áp lại chu đáo cẩn thận, cô cảm thấy mình đã tìm được báu vật rồi.

Thành viên của câu lạc bộ quyền anh cũng ở mặt trên sân. Bọn họ chạy trước, chạy được nửa vòng thì các thành viên của câu lạc bộ tán đả đến. Nếu tốc độ không đổi thì khoảng cách giữa hai bên về cơ bản là chênh lệch nửa vòng, nhưng trên đường chạy thì không thể nào duy trì tốc độ đều đặn trên toàn bộ chặng đường được.

Trần Nhung và Nghê Yến Quy chạy cực kỳ chậm, chỉ một chốc sau đã bị người của câu lạc bộ quyền anh đuổi kịp.

Lúc này, một mái đầu vàng xuất hiện.

Ngay tại chỗ, Nghê Yến Quy lập tức nhảy lên, lúc nhảy lên, cô trông thấy mái tóc bị gió thổi bay thành một đống cỏ tung bay kia. Giây tiếp theo trở về mặt đất, Nghê Yến Quy lại bị đám người phía trước chắn ngang tầm mắt. Cô lại nhảy lên, đụng phải cái ót của anh ta.

Anh ta cao ráo, có một mái tóc bù xù, thoạt nhìn trông hệt như một quả cầu màu vàng đang lăn vậy. Thanh niên nào trong trường lại nhuộm quả đầu vàng chóe này thế?

Là Kim Mao Sư Vương.

Được rồi, bảo vệ Trần Nhung.

Nhưng Nghê Yến Quy phát hiện, bên cạnh không hề có bóng dáng Trần Nhung. Cô vội vàng quay đầu lại.

Thì ra là dây giày của anh lại bị tuột nên rớt lại phía sau cô mấy bước.

Nghê Yến Quy nhìn quanh phía trước, trông thấy một người đang đi đến gần.

Gió đêm không thổi bay được mái tóc anh ta. Anh ta cắt đầu đinh, nhuộm tóc màu vỏ quýt.

Sau Kim Mao Sư Vương thì Quả đầu tròn màu quýt cũng xuất hiện. Khuôn mặt tươi cười của Nghê Yến Quy cứng đờ. Hai người này đều đã từng bắt nạt Trần Nhung.

Quả đầu tròn màu quýt tên là Dương Đồng. Cậu ta không nhìn thấy cô, trong mắt chỉ có người đang ngồi xổm thắt dây giày kia mà thôi. Dương Đồng nhếch môi, bắt đầu nở nụ cười rạng rỡ, giơ tay lên với Trần Nhung. Nhưng ngay sau đó, một người đã ngáng đường cậu ta.

Nghê Yến Quy bảo vệ Trần Nhung ở phía sau, nhìn Dương Đồng với vẻ khiêu khích: “Này, cậu muốn làm gì?”

Lần trước nhìn thấy cô gái này, Dương Đồng đã cảm thấy không thể giải thích được, ngày hôm nay lại gặp nhau. Cậu ta cau mày, quắc mắt lên, quát lớn: “Mắc mớ gì đến cô?”

Giữ hình tượng thục nữ tuy quan trọng, thế nhưng tư thái anh hùng cứu mỹ nhân hẳn cũng không thể nào thiếu. “Chuyện của cậu ấy.” Nghê Yến Quy giơ ngón cái lên, chỉ chỉ về phía sau: “Chính là chuyện của tôi.”

“Cậu ta á? Ai cơ?” Dương Đồng nhìn kỹ ngón tay cô, miệng há hốc thành hình chữ ‘O’: “Cô bảo là cậu ta á hả?”

“Ừ.” Nghê Yến Quy hất đầu lên, gật cằm một cái.

Dương Đồng không thể tin được, hét to lên: “Đại ca –”

Vừa dứt lời, phía sau lập tức có tiếng người trả lời: “Chuyện gì?”

Người đi đến chính là Kim Mao Sư Vương.

Kim Mao Sư Vương nhìn thoáng qua Nghê Yến Quy.

Nghê Yến Quy ôm tay, mãi cho tới khi anh ta đi đến gần như vậy, cô mới nhận ra anh ta là một trong những cậu bé trên áp phích của câu lạc bộ quyền anh. Trên áp phích, anh ta để tóc đen, trong cực kỳ biếng nhác, miễn cưỡng chụp ảnh. Tên Chu gì ấy nhỉ?

Dương Đồng vung tay lên lần nữa nhưng bỗng nhiên lại bị một người khác khống chế.

Chẳng biết Mao Thành Hồng đã đi đến trước mặt tự khi nào. Vẻ mặt anh ta nghiêm túc: “Các cậu làm gì ở đây vậy? Định bắt nạt con gái sao?” Thiếu niên tóc vàng chính là tuyển thủ hạt giống mà Mã Chính đã nhắc tới, tên là Chu Phong Vũ. Mao Thành Hồng thừa nhận, Chu Phong Vũ này là một nhân tài hiếm có, nếu xung đột với anh ta thì Nghê Yến Quy nhất định sẽ là người chịu thiệt nhất.

“Ai bắt nạt cậu ta cơ?” Dương Đồng nghẹn một bụng tức. “Rõ ràng là cậu ta ---”

Chu Phong Vũ đè bàn tay kia của Dương Đồng xuống: “Đừng nói nữa, Dương Đồng, chúng ta đi.”

Dương Đồng chỉ có thể dùng biểu cảm khuôn mặt mà phản đối, khuôn mặt tròn vo nhăn nhúm.

Bọn họ tiếp tục chạy.

Mao Thành Hồng dạy bảo Nghê Yến Quy, nói: “Chạy thì lo mà chạy, đừng có gây xung đột mâu thuẫn với nhau. Giữa bạn học với nhau thì nên hòa thuận, dùng biện pháp hòa bình để giải quyết tranh chấp.”

Mã Chính cách đó không xa nhìn sang.

Thành viên của câu lạc bộ quyền anh gây chuyện, thế mà anh ta lại không quản không hỏi gì.

Khoan đã, câu lạc bộ quyền anh… Mao Thành Hồng đột nhiên nghĩ, phải chăng Nghê Yến Quy khiêu khích hai người kia là vì muốn ra mặt cho anh ta? Giọng điệu của Mao Thành Hồng trở nên xa cách: “Bạn học Tiểu Nghê, sau này câu lạc bộ phát triển, chúng ta chắc chắn có thể nở mày nở mặt. Đêm nay cảm ơn em.”

Cảm ơn cô sao? Nghê Yến Quy khó hiểu.

Mao Thành Hồng quay sang hướng Trần Nhung.

Trần Nhung cuối cùng cũng đứng lên.

Đã từng thấy Trần Nhung và Nghê Yến Quy ôm nhau nên Mao Thành Hồng nhận định hai người là một cặp. Nhưng nhớ lại cảnh tượng vừa rồi, Mao Thành Hồng không thể nào đè nén cơn tức giận trong lòng. Nghê Yến Quy ngăn hai người kia lại, còn Trần Nhung thì làm gì? Anh buộc dây giày! Dây giày gì đó có thể quan trọng bằng bạn gái hay sao?

Giọng Mao Thành Hồng trầm xuống: “Nam tử hán đại trượng phu, trốn sau lưng bạn gái mà xem được sao?”

“Huấn luyện viên Mao, em sai rồi.” Trần Nhung không hề phản bác, trực tiếp nhận sai.

“Cậu là đàn ông! Gặp chuyện không được rụt đầu rụt cổ!”

“Vâng.” Trần Nhung xấu hổ cúi đầu. “Huấn luyện viên Mao, em nhớ rõ rồi, sau này sẽ không như vậy nữa. Em xin lỗi.”

“Người cậu nên xin lỗi không phải tôi.” Mao Thành Hồng chắp tay ra sau lưng.” Người cậu nên xin lỗi, là em ấy.”

Trần Nhung giương mắt nhìn thoáng qua Nghê Yến Quy: “Mình xin lỗi…”

Nghê Yến Quy không đành lòng: “Huấn luyện viên Mao, em không sao, thầy đừng giáo huấn cậu ấy.”

Mao Thành Hồng nhìn chằm chằm Trần Nhung: “Còn ngớ ra đó làm gì? Cậu làm bạn trai kiểu gì vậy, mau che chở cho người ta đi!”

Không còn cách nào khác. Trần Nhung chẳng thể làm gì khác hơn là đưa tay về phía Nghê Yến Quy. Lúc sắp chạm vào thì ngón tay của anh dừng lại.

Ánh mắt lúc cô nhìn sang, hệt như thể cô đã trộm lấy vì sao giấu vào trong mắt, sáng vô cùng.

Trần Nhung mỉm cười với cô, nói xin lỗi, khum tay thành một vòng tròn, nhẹ nhàng khóa chặt cổ tay của cô.

Vòng tay rất lỏng, nhưng một phần vẫn chạm phải cô.

Nghê Yến Quy không lùi về, ngược lại tay còn để thẳng tắp.

Cô phải cảm ơn huấn luyện viên Mao, ba chữ “bạn trai”* này thật là dễ nghe biết mấy.

*Gốc là 男朋友 – nam bằng hữu, có ba chữ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK