• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lâm Tu nhận được một cuộc điện thoại: "À, ừ, được." Năm giây, tắt máy.

"Hẹn bạn đá bóng rồi, mình đi trước." Anh ta muốn nhét đám tờ rơi cuộn tròn trong tay cho Nghê Yến Quy.

Nghê Yến Quy không nhận: "Đưa mình làm gì?" Dọc đường đi, câu cô nói nhiều nhất chính là 'Không đi'.

Lâm Tu không có nhiều thời gian, không hỏi cô tại sao cái này cũng không đi, cái kia cũng không đi nên anh ta đành đưa đám tờ rơi cuộn tròn cho Liễu Mộc Hi.

Tờ rơi nhiều gấp đôi nhưng Liễu Mộc Hi vẫn chưa biết phải đi đâu. Cô ấy nói: "Được rồi, về rồi từ từ lựa. Vào quán cà phê ngồi chút đi, giờ mình vừa khát vừa nóng."

Trên đường đi, Liễu Mộc Hi hỏi: "Nghê Yến Quy, cậu không có ý định vào câu lạc bộ gì à?"

"Có chứ." Nghê Yến Quy đã nghĩ xong từ lâu: "Trần Nhung đi đâu thì mình đi chỗ đó."

Liễu Mộc Hi vỗ vỗ trán: "Mình nên đoán ra sớm mới phải."

"Tình yêu cần phải trải qua ba giai đoạn - quen nhau, hiểu nhau, ở bên nhau." Nghê Yến Quy giơ ba ngón tay lên, rồi sau đó lại gập từng ngón tay xuống: "Mình và cậu ấy không cùng lớp, cũng không cùng khoa, môn học chung cũng không học cùng nhau, đến ngay cả bước đầu tiên còn chưa đi được."

"Bước đầu tiên còn chưa đi, cậu đã muốn rễ tình đâm sâu rồi ư?" Liễu Mộc Hi dùng sức quạt phe phẩy: "Biết người biết mặt nhưng không biết lòng."

"Mình đang tạo cơ hội để 'biết' cậu ấy đây."

"Bề ngoài đẹp trai, lại có đầu óc, con người lại hiền lành, chắc chắn là mặt hàng best seller, sao có thể độc thân tới bây giờ?" Liễu Mộc Hi phân tích nói: "Mình cảm thấy ấy, hoặc là do ánh mắt Trần Nhung cao, hoặc là có ai rồi."

"Không có ai." Nghê Yến Quy nhanh chóng phản bác: "Theo báo cáo của thám tử, chính miệng Trần Nhung nói cậu ấy không có bạn gái."

Đi chầm chậm về đằng trước, nhiệt độ xung quanh dần hạ xuống. Trước mặt là tàng cây hòe lớn trong ngày kỷ niệm đó.

Cây xanh rợp bóng, Liễu Mộc Hi lau mồ hôi một cái, thở dài nói: "Mình biết tại sao ngày hôm đó cậu muốn hóng mát ở đây rồi."

Không khí bên ngoài như bị quả cầu lửa nung qua, mà lúc này hai người lại đang núp trong rừng rậm.

Sau ngày hôm đó, không có sinh viên nào dám tới đây hút thuốc, bản kiểm điểm của Nghê Yến Quy nhanh chóng phát huy tác dụng.

Liễu Mộc Hi đùa giỡn nói: "Cậu làm thế này có tính là trở lại hiện trường vụ án không?"

Nghê Yến Quy đứng ở vị trí hôm đó, vỗ lên hai bên thân cây cứng cáp: "Đáng tiếc mình không phải Sherlock Holmes."

Liễu Mộc Hi hỏi: "Mấy người các cậu hút thuốc lá quen rồi mà khẩu vị không giống nhau sao?"

"Đương nhiên, loại lá thuốc lá, phối hợp với nguyên liệu cuốn thuốc, công nghệ chế biến đều là các nhân tố ảnh hưởng tới mùi vị."

"Mười hai loại thuốc lá có gì khác nhau nếu không có chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế?"

"Đặc biệt nhất là thuốc của cậu ấy giống của mình." Nói tới đây, Nghê Yến Quy càng không cam lòng. Hàng thuốc lá nhỏ của cô không phổ biến, đối với người hút thuốc lâu năm thì không khác nước sôi cho lắm.

Người có thể hút mười hai điếu thuốc hẳn là nghiện thuốc lá rồi. Nghiện thuốc lá, khẩu vị lại rất nhạt, Lâm Tu cảm thấy rất khó hiểu.

Lâm Tu hút thuốc sớm hơn cô, cậu ấy cũng nghĩ không ra, cô lại càng không nghĩ ra.

Liễu Mộc Hi đi qua một bên chụp ảnh, nói là phải làm tài liệu thực tế.

Nghê Yến Quy đi xung quanh một lát, đột nhiên dừng lại dưới một tàng cây nào đó. Từ chỗ này hướng về phía Đông Nam, vừa khéo là phòng vẽ của Trần Nhung.

Hình như trước cửa sổ có bóng người ư?

Cô lấy ống nhòm nhỏ từ trong túi xách ra, dòm về phía phòng vẽ.

Hai giây sau, cô nhanh chóng bỏ xuống.

Cô nhìn qua ống nhòm thực sự thấy có một người đứng trước cửa sổ.

Nhưng người kia cũng đang dùng ống nhòm nhìn về phía cô.

Người đó là Triệu Khâm Thư.

*

Đối với Triệu Khâm Thư, hôm nay là một ngày kỷ niệm đặc biệt?

Đặc biệt thế nào à?

Anh ấy cũng không nói rõ được.

Anh đến chỗ nào cũng ngồi không yên. Buổi sáng bị tỉnh sớm, trằn trọc, trở mình liên tục, không khác gì lăn khiến bạn gần giường của anh còn tưởng là động đất.

Bởi vì đổi tiết, chỉ còn một ngày là hết hạn của bài tập mỹ thuật. Triệu Khâm Thư mới vẽ được nửa non, không thể không tới phòng vẽ.

Anh ấy ngồi dậy, gập đầu gối trái, một tay gác lên đầu gối, uể oải dựa vào tường.

Đối diện là giường của Trần Nhung. Ký túc xá của nam sinh khá qua loa, chỉ có Trần Nhung nói là sợ ánh sáng nên mắc một tấm rèm che giường dày, che rất kín ba mặt.

Triệu Khâm Thư ngẩn người một lúc thì thấy rèm phía đối diện vén lên.

Trần Nhung thấy anh ấy, không nói gì, đi thẳng tới nhà vệ sinh.

Triệu Khâm Thư thức dậy, xuống giường thay quần áo, ngồi trên ghế xoay chầm chậm xoay vòng, hết vòng này đến vòng khác.

Chờ đến khi Trần Nhung rửa mặt xong, anh ấy dịch ghế xoay đến bên cạnh Trần Nhung, giống như con bạch tuộc vậy, bám lên eo Trần Nhung: "Nhung Nhung, đi vẽ với mình chút đi."

Trần Nhung cúi đầu, đầu Triệu Khâm Thư cứ kè kè lên eo anh, anh nói: "Thả tay ra đã."

"Nhung Nhung, Nhung Nhung." Triệu Khâm Thư đơn thuần khiến người ta chán ghét: "Đi phòng vẽ với mình đi, mình cô đơn lắm."

"Được rồi, mau buông tay đi."

Triệu Khâm Thư thu tay lại trước, niết ngang hông Trần Nhung một cái: "Mình đã muốn hỏi từ lâu rồi, rắn chắc như vậy, cậu luyện thế nào vậy?"

"Chuyên cần làm việc nhà thôi."

"Nói phét." Nói vậy nhưng Triệu Khâm Thư cũng không hỏi kỹ.

Đến phòng vẽ ngồi, mông Triệu Khâm Sách vẫn ngúng nguẩy không yên, hai ba phút lại muốn chuyển động một chút. Đường nét trong bức vẽ lộn xộn, rõ ràng tâm không tĩnh.

Điểm không cần cao lắm, đạt tiêu chuẩn là được rồi.

"Thế thôi, không vẽ nữa." Triệu Khâm Thư gác bút vẽ lại.

Ánh nắng chiếu vào, trước cửa sổ phòng vẽ sáng chói mắt.

Trần Nhung thường hay ngồi ở chỗ đó. À, không, Triệu Khâm Thư nhớ lại, phải nói là Trần Nhung luôn ngồi ở chỗ đó.

Một mình anh chiếm lấy chiếc cửa sổ, khung cửa sổ biến thành khung tranh phác họa chân dung anh.

Anh có gương mặt tuấn tú nhưng tính cách quá yên tĩnh, bạn học nữ tới chòng ghẹo nhưng lại không ghẹo thành công. Triệu Khâm Thư cùng lớp anh đẹp trai hấp dẫn, hào phóng phong lưu, miệng thì dẻo, vài ba câu là có thể dỗ cho mấy cô gái vui vẻ rồi.

So sánh như vậy, Trần Nhung trở thành vật làm nền cho Triệu Khâm Thư. Một bạn nữ còn nói đùa rằng hẳn là lá gan của Trần Nhung không lớn lắm.

Triệu Khâm Thư nghe được chỉ cười cười. Quan hệ giữa nhát gan và yên tĩnh không phải là dấu bằng.

Một bạn nữ đầu đầy mồ hôi đi vào: "Quảng trường giữa hồ nóng quá." Cô ấy thả một chồng tờ rơi xuống.

Lời này nhắc nhở Triệu Khâm Thư, anh ấy cầm tờ rơi lên: "Người đẹp ơi, cho mình mượn chút."

Bạn nữ mỉm cười nói: "Đưa hết cho cậu cũng được."

Triệu Khâm Thư đi tới trước cửa sổ: "Có muốn vào câu lạc bộ không?"

Trần Nhung: "Không."

"Cùng mình vào câu lạc bộ Tán đả, được không?" Triệu Khâm Thư nói: "Mình và huấn luyện viên tán đả có quen, anh đó mở miệng rủ mình, mình cũng không tiện từ chối. Nếu không cậu cũng đi nhé? Xem thử xem với sắc đẹp của hai chúng ta có thể tán bạn nữ đáng yêu nào không?"

Trần Nhung nhìn về phía ngoài cửa sổ: "Sao cũng được."

Triệu Khâm Thư nổi ý muốn nghịch, cuốn tờ rơi thành một cái ống tròn, nhìn ra bên ngoài.

Thế giới vạn vật như ngưng lại trong vòng tròn của cuộn giấy. Đám mây đứng yên, lẳng lặng dừng lại trên trời.

Anh ấy lơ đãng nhìn về phía cây hòe lớn: "Cây hòe thuộc âm, trong mộc có quỷ. Sao hiệu trưởng lại thích cái cây hòe này nhỉ?"

Mà điều kì lạ là dưới tàng cây có một nữ sinh cũng đang dùng ống nhòm nhìn lại anh ấy.

Hôm nay cô gái không để tóc mái, búi tóc củ tỏi, đã bỏ xuống đôi kính mắt to. Nhưng Triệu Khâm Thư vẫn nhận ra, đây là Nghê Yến Quy.

Anh ấy tự nhủ nói: "Không phải là fan cứng của mình đó chứ!"

*

Một ngày hỗn độn trôi qua hơn nửa, tới buổi tối, Triệu Khâm Thư vẫn buồn chán. Đến lúc vô cùng chán ngán, anh ấy nửa nằm trên giường, tìm trò tiêu khiển trên điện thoại di động.

Hơn một tuần trước, trong lớp có một bạn gái gặp vấn đề với camera nên nhờ anh ấy hỗ trợ. Giải quyết được vấn đề xong, Triệu Khâm Thư chụp bừa mấy bức ảnh, trong đó có một bức Trần Nhung bên cửa sổ.

Triệu Khâm Thư rất hài lòng với mấy tác phẩm ảnh này, gửi ảnh đến album ảnh của mình.

Lúc này, anh ấy khen ngợi không dứt: "Trần Nhung, dưới ống kính của mình, cậu hoàn mỹ không tì vết."

Ủa, đợi chút.

Chỗ phòng vẽ đối diện phòng vẽ này có một người đứng trước cửa sổ ư? Hơn nữa, có phải đang giơ ống nhòm hay không?

Hai phòng vẽ cách nhau khá xa, ngũ quan đối phương trong ảnh cũng không rõ ràng lắm, nhưng Triệu Khâm Thư vẫn nhớ đường nét và dáng người của người này, không phải là Nghê Yến Quy đó sao.

Cô ấy nhìn về phía đằng này sao?

Hồi tưởng xong, nghĩ lại hôm nay cô cũng cầm ống nhòm hướng về phía phòng vẽ.

Ngoại trừ buổi trưa ngắn ngủi ở đó thì thời gian còn lại, Triệu Khâm Thư không ở trước cửa sổ.

Người thường ở bên cửa sổ là...

Triệu Khâm Thư đột nhiên ngồi dậy, chút uể oải đâu đó hoàn toàn bị quét sạch. Anh ấy ngồi mép giường, vươn một chân lên, lắc lắc với người ở trước bàn học phía đối diện: "Trần Nhung."

Trần Nhung không quay đầu lại: "Hả?"

"Lúc cậu vẽ bên cửa sổ, có cảm nhận được một ánh mắt kì lạ hay không?"

"Không có." Trần Nhung đang gọt bút chì. Tay phải anh cầm dao, tay trái đẩy dao, nghiêng nghiêng gọt vỏ gỗ cán bút.

"Có thể là cậu bị một tên biến thái theo dõi rồi." Triệu Khâm Thư nói ra lời khiến người ta kinh ngạc.

Trần Nhung tiếp tục gọt, gỗ bị gọt ra thành từng mảnh vụn, lần lượt rơi xuống.

Triệu Khâm Thư giải thích phát hiện của mình một lượt, nói: "Hay là, mình đổi chỗ với cậu nhé?"

"Không cần thiết."

"Người đọc diễn cảm bản kiểm điểm trong tiệc trường và chị đại trong quán thịt nướng là cùng một người. Nếu cậu rơi vào bàn tay cô ấy thì sẽ không có cơ hội trở mình đâu."

"Cậu đừng nhắc đến bản kiểm điểm với quán thịt nướng. Cô ấy là con gái, chắc chắn không muốn lúc nào bản thân cũng dính đến chuyện mất mặt vậy đâu."

Triệu Khâm Thư rũ mắt: "Cậu nhớ cô ấy ư?"

Trần Nhung không lên tiếng.

Triệu Khâm Thư hỏi: "Ngày tiệc trường hôm đó, cô ấy có bắt chuyện với cậu không?"

"Không."

"Mình có một phỏng đoán." Triệu Khâm Thư cười mờ ám một tiếng: "Cô ấy có ý với cậu."

Trần Nhung không trả lời nữa.

Tiếng tăm của Nghê Yến Quy đã nổi tiếng toàn trường từ lâu.

Một lát sau, một chàng trai khác trong kí túc tên là Thái Dương, anh ta đột nhiên kêu lên: "Người này là Nghê Yến Quy đúng không? Cái người bản kiểm điểm đó."

Trần Nhung nhìn sang.

Triệu Khâm Thư làm động tác khâu miệng: "Không phải mình nói nhé."

Thái Dương lướt điện thoại, trên màn hình điện thoại có màu sắc rõ nét, là một gương mặt xinh đẹp. Anh ta hỏi: "Có phải cô ấy không?"

Tấm ảnh rất rõ ràng, chính là lúc Nghê Yến Quy phát biểu trong tiệc trường. Cho dù có tóc mái dài và mắt kính lớn gọng đen cũng không che lấp được vẻ xinh đẹp vô song.

"Cậu thích cô ấy à?" Triệu Khâm Thư hỏi: "Đây là chụp bằng máy ảnh ống kính dài đúng không?"

"Không phải minh." Thái Dương tỏ vẻ vô cùng thần bí: "Trên mạng có người bán ảnh HD* của cô ấy."

*HD: Là từ viết tắt của High Definition, có nghĩa là độ nét cao.

Triệu Khâm Thư hứng thú: "Bán thế nào?"

Thái Dương: "Năm mươi tệ là có suất rồi, đoán chừng có khoảng gần trăm bức."

Triệu Khâm Thư: "Trên mạng có đầy ảnh nữ minh tinh, cần gì phải tốn số tiền này."

"Đâu giống đâu. Nữ minh tinh có khoảng cách mà, đây là bạn học ở trường của chúng ta, chắc là có người rục rịch muốn theo đuổi rồi." Thái Dương tạm ngừng một chút: "Hơn nữa, có vài góc độ rất khiến người ta suy nghĩ bậy bạ."

Triệu Khâm Thư nhảy xuống giường: "Cái nào?"

Thái Dương trực tiếp đưa điện thoại cho Triệu Khâm Thư.

Triệu Khâm Thư: "Cậu mua à?"

Thái Dương: "Không phải, một người bạn của mình mua. Cậu ta rất có tinh thần chia sẻ, gửi cho mình."

Ngón tay Triệu Khâm Thư lướt trên dưới, tất cả đều là ảnh của Nghê Yến Quy. Có ảnh một phần, có ảnh toàn thân. Một vài góc độ, có vẻ có ý xấu.

Ngày đó cô mặc một chiếc váy dài tới bắp chân, lúc lên sân khấu cũng không có cử chỉ gì quá mức. Những bức ảnh này lại cố ý chụp tới một vài vị trí của cô, mặc dù cô đã mặc rất đàng hoàng rồi.

Màu áo cô hơi nhạt màu nhưng may là đủ dày, ống kính HD cũng không thể chụp được cái gì cả.

Triệu Khâm Thư: "Có của những người khác hay không?"

Thái Dương: "Bạn mình chỉ mua của cô ấy. À, nghe nói có cả của Lý Quân."

"Là ai chụp thế?"

Triệu Khâm Thư ngẩng đâu.

Người hỏi là Trần Nhung. Anh đẩy gọng kính, nhìn về Nghê Yến Quy trong điện thoại.

Bức ảnh vừa lướt tới là bức phóng to từ ngực đến eo. Áo hơi rộng nhưng thắt lưng được thít chặt, eo thon yêu kiều chỉ cần dùng một tay là có thể nắm chặt.

Triệu Khâm Thư: "Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ rình sau. Không ngờ, lúc cô ấy dùng ốm nhòm đi rình trộm, người khác cũng cầm máy ảnh chụp lại cô ấy."

"Thái Dương." Trần Nhung quay đầu hỏi: "Cậu có thể liên lạc với người chụp ảnh không?"

"Có lẽ là bạn mình có thể đó. Cậu..." Thái Dương 'khụ' hai tiếng: "Có hứng thú à?"

Trần Nhung: "Không phải cậu nói có cả Lý Quân sao?"

Ngày đầu tiên tựu trường, Thái Dương đã thấy Lý Quân đến dưới tòa kí túc xá nam hẹn Trần Nhung đi ăn cơm.

Thái Dương nói: "Để mình hỏi thử bạn mình."

Triệu Khâm Thư đang thành tâm thưởng thức ảnh HD đẹp của Nghê Yến Quy, bỗng nhiên trong tay trống rỗng.

Điện thoại di động rơi vào tay Trần Nhung, anh nói: "Biết rõ là chuyện thất đức của người thất đức làm, cậu đừng bon chen vào nữa." Anh xóa ảnh đi.

Thái Dương: "..." Ủa a lô, đó là điện thoại của anh ta đó.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK