• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lâm Tu nói trai thẳng thích hôn con gái.

Nghê Yến Quy chống hai tay lên má, nhìn khuôn mặt mình trong gương. Xấu xa thì xấu xa thôi, ánh mắt của cô thật sự đủ tính công kích.

Bỗng nhiên trong gương xuất hiện khuôn mặt của một cô gái khác, là Liễu Mộc Hi. Đôi mắt trong trẻo vô tội, ngập nước giống như con nai con lạc trong rừng rậm. Cô ấy nhìn vào gương nói: "Đang ngơ ngẩn gì thế?"

"Mình định làm một cô gái ngoan ngoãn." Nếu sớm biết sẽ gặp được Trần Nhung, chắc chắn lúc nghỉ hè Nghê Yến Quy đã đăng ký lớp học cầm kỳ thi họa, như vậy mới có căn bản, có nền móng để giả bộ. Bây giờ còn mỗi nửa tháng ngắn ngủi, nước đến chân mới nhảy thì không còn kịp nữa.

Liễu Mộc Hi hỏi: "Chẳng lẽ Trần Nhung không nhớ chuyện của cậu trong lễ tựu trường sao?"

"Không biết nữa." Hôm đến câu lạc bộ đăng ký, thái độ của Trần Nhung rất ôn hòa, không giống như người nào đó chỉ biết hô to gọi nhỏ, bước lên là hỏi có phải là Nghê Yến Quy hay không, có phải là Nghê Yến Quy đọc bản kiểm điểm trong lễ tựu trường không.

Bản kiểm điểm và quán thịt nướng, hai sự kiện này người bình thường đều không thể làm được. Liễu Mộc Hi cảm thấy trừ khi Trần Nhung mất trí nhớ hoàn toàn, nếu không sao lại không nhớ Nghê Yến Quy thanh danh vang dội như vậy chứ.

Nghê Yến Quy còn nói: "Nếu lỡ cậu ấy nhớ rõ, mình đã nói là mình hối cải để trở thành một con người mới, trên bản kiểm điểm có viết rồi, mình tuyệt đối sẽ không tái phạm."

Liễu Mộc Hi chỉ đành cổ vũ cho bạn mình mà thôi: "Cố lên."

*

Giữa trưa hôm nay, Nghê Yến Quy hẹn Lâm Tu ăn cơm, tiện thể học tập kỹ năng cưa thẳng nam.

Mặt trời lên cao chói chang, những sinh viên nữ cầm dù đi ngang qua.

Nghê Yến Quy không thích bung dù, cũng không thích phơi nắng gắt. Cô và Lâm Tu cứ đi dưới bóng cây, quãng đường dài gấp đôi so với con đường trong trường.

Hai người vừa đi vừa nói chuyện.

Nghê Yến Quy nói: "Tiết nghệ thuật buổi chiều tôi phải trốn học. Nếu như giảng viên điểm danh thì cậu nhớ xin nghỉ phép giúp mình."

Lâm Tu hỏi: "Cậu đi đâu vậy?"

Những tán cây xanh ôm lấy ánh mặt trời, tỏa xuống trên khuôn mặt hớn hở của cô: "Nghỉ ngơi thôi." Buổi tối câu lạc bộ tán đả có hoạt động, cô không có lòng dạ nào để đi học, cả đầu cô đều bị ý chí chiến chấu muốn tấn công Trần Nhung chiếm cứ.

"Ờ." Đi ngang qua hàng cây, Lâm Tu lấy ra một điếu thuốc, vậy mà lại là điếu thuốc mảnh vị bạc hà.

"Cậu cũng hút loại giống mình à?"

"Thay đổi khẩu vị." Lâm Tu thường xuyên thay đổi chủng loại thuốc lá, Nghê Yến Quy thì vẫn cứ khăng khăng thích thuốc lá vị bạc hà, lúc đầu cũng là do anh ta đề cử. Anh ta từ tốn hút một hơi: "Cậu thật sự gia nhập câu lạc bộ tán đả à?"

"Đúng vậy."

"Chí hướng của cậu chỉ còn lại mỗi Trần Nhung thôi, đáng thương quá." Ngoài miệng thì Lâm Tu nói lời cay độc với cô nhưng trên tay lại đưa hộp thuốc qua.

Nghê Yến Quy rút một điếu ra, ngậm ở khóe miệng, cười ngả ngớn nói: "Đây chính là tình yêu."

Tướng mạo của cô rất sắc nét, cười khinh như vậy mang theo vẻ quyến rũ, yêu mị. Lâm Tu lại buồn bực, vì sao những nữ yêu quái trong truyện chỉ thích những thư sinh tay trói gà không chặt chứ? Trần Nhung rất trong sạch giống như bầu trời nắng vừa ngẩng đầu lên đã có thể nhìn thấy kia. Nghê Yến Quy lại giống như một con ngựa hoang, hai người quăng tám sào cùng không với tới. "Mình giới thiệu cho cậu nhiều bạn nam như vậy, có người nào không đáng tin so với Trần Nhung cơ chứ."

"Thôi đi, cậu giới thiệu toàn mấy kẻ ăn chơi."

"Bọn họ ngoài mặt có vẻ ăn chơi nhưng thật ra ngay cả mối tình đầu còn chưa có. Nhìn người đừng chỉ nhìn vẻ bề ngoài." Lúc nhả khói thành vòng, Lâm Tu bổ sung thêm một câu: "Giống như cậu."

"Mối tình đầu của mình sắp tới rồi, mình nhất định phải có được Trần Nhung." Nghê Yến Quy châm thuốc, cố gắng tránh ánh nắng, len qua len lại dưới những bóng cây.

Chuyển qua một con đường khác, Lâm Tu vừa đi được vài bước bỗng nhiên dừng lại.

Nghê Yến Quy bắn tàn thuốc xuống đống lá rụng. Lúc ngẩng đầu lên, đường đi của cô bị chặn lại.

Lâm Tu nói: "Mình mời cậu đi ăn đồ nướng đi."

Tiệm đồ nướng nằm ở cổng Tây Bắc của trường, đi tới đi lui, cộng thêm thời gian xiên que, chắc chắn không kịp giờ học buổi chiều. Cô nhướng mi: "Sao chứ? Tiết buổi chiều cậu cũng không đi à?"

"Ừ. Tiết nghệ thuật mà, giảng viên điểm danh cũng nghệ thuật lắm." Anh ta kéo cô định đi.

Bật lửa trong tay cô suýt nữa thì rơi: "Mời khách mà gấp gáp như vậy, cậu bị say nắng đấy à."

Lâm Tu nói: "Có ăn mà cậu còn lề mề quá đấy."

Nghê Yến Quy bước đi mấy bước, ống tay áo bị một nhánh cây nhô ra móc trúng. Quần áo đón gió quá cũng khá phiền toái, cô bước lại vung tay áo ra, vừa ngẩng đầu lên thì thấy Trần Nhung đứng dưới tán cây. Chiếc áo sơ mi trắng của anh cởi một nút, chỉ để lộ ra mấy centimet làn da dưới cổ, những nút còn lại được cài rất chặt, như vậy trong mắt cô đã là cảnh đẹp rồi, cô lập tức vui vẻ.

Sau đó mới thấy có mấy nam sinh đang vây quanh người ngồi ở gốc cây là Trần Nhung.

Nam sinh cầm đầu là một quả đầu dựng đứng như Kim Mao Sư Vương*, vừa nhìn là đã biết không phải người lương thiện rồi.

Chỗ này là khu cảnh quan lệch về phía Đông, cách khá xa so với tòa nhà dạy học và căn tin, trong thời gian lên lớp, sinh viên rất ít khi lặn lội đường xa đến chỗ này.

Ở đây chỉ có mấy người kia cùng với cô và Lâm Tu.

Nghê Yến Quy cắn thuốc lá một cái, vung tay áo nói: "Lâm Tu, chúng ta qua xem thử."

"Cô gái, đừng có đánh đánh giết giết."

"Người trong lòng của cô gái gặp phải ác long."

Lâm Tu nhận ra Kim Mao Sư Vương, đúng là nam sinh trên tấm poster của câu lạc bộ Quyền Anh, giải thưởng xếp thành mấy hàng. Lâm Tu cất lời nhắc nhỏ: "Yến Quy, người đó rất khó đối phó."

Lời còn chưa nói dứt cô đã chạy sắp tới rồi.

"..." Lâm Tu chỉ đành cùng đi qua.

Kim Mao Sư Vương đang cong lưng nói chuyện với Trần Nhung. Cơn gió thổi qua khiến mái tóc vàng tung bay khắp nơi giống như một quả cầu đang chuyển động.

Mái tóc đen của Trần Nhung nhẹ bay theo gió, lúc anh cúi đầu xuống, mắt kính trượt xuống sống mũi.

Nghê Yến Quy nhìn thấy thế cứ cảm thấy Trần Nhung vô cùng giống một sinh viên ngoan ngãn bị những phần tử bất lương bắt nạt. Thấy Kim Mao Sư Vương vỗ vỗ vai Trần Nhung, cô hét lớn một tiếng: "Dừng tay!"

Kim Mao Sư Vương cau mày, tay vẫn còn gác trên vai Trần Nhung.

"Anh buông tay ra!" Nghê Yến Quy lạnh lùng nhìn Kim Mao Sư Vương đăm đăm.

Kim Mao Sư Vương rút tay lại, đổi thành đút vào túi quần, anh ta nghiêng đầu quan sát cô. Anh ta nhận ra đây là người đọc bản kiểm điểm trước mặt toàn bộ giảng viên và sinh viên trường.

Ống tay áo lớn của cô được gió nâng lên, tung bay như một đôi cánh lớn. Trên đùi cô là một chiếc quần bò màu lam, trên đầu gối rách một lỗ lớn được vá bằng một miếng vải bò hình vuông màu hồng nhạt.

Trong miệng cô ngậm điếu thuốc, tay gõ bật lửa tạch tạch, hỏi: "Các người ở đây làm gì?"

Bên cạnh có một cái đầu tròn màu quýt đang đứng, dáng người tròn gấp rưỡi Kim Mao Sư Vương. Anh ta nói một cách hung hãn: "Liên quan gì đến cô."

Nghê Yến Quy liếc mắt nhìn anh ta xem thường: "Tôi hỏi anh à? Lắm mồm."

Lâm Tu đứng bên cạnh cô, khẽ nói: "Cậu muốn làm gì vậy?"

"Ừm hừ." Nghê Yến Quy trả lời hai chữ như vậy rồi nhìn về phía Trần Nhung.

Khuôn mặt vô tội của anh giữa đám người này chẳng hề hợp gì cả.

Cô quát lại lần nữa: "Các người vây quanh cậu ta làm gì! Tránh ra xa một chút!"

Quả đầu tròn màu quýt nghẹn lại: "Cậu ta? Ai?"

Kim Mao Sư Vương quay đầu lại nhìn Trần Nhung.

Trần Nhung đẩy mắt kính, không lên tiếng.

Quả đầu tròn màu quýt líu lưỡi: "Đại ca..."

Kim Mao Sư Vương gõ vang ngón trỏ trên đùi mình rồi lại liếc mắt nhìn Trần Nhung một cái, nói: "Đi thôi."

Quả đầu tròn màu quýt vò rối cái đầu tròn của mình: "Đi á? Cô gái này là ai vậy? Cô ta xảy ra chuyện gì vậy? Quái lạ thế không biết."

Kim Mao Sư Vương nhứ nhứ tay về phía cậu ta: "Câm miệng, đi."

Sau đó, mấy người nghênh ngang rời khỏi.

Vẫn còn chưa đánh nhau mà đối phương đã bỏ chạy rồi.

Nghê Yến Quy bước đến trước mặt Trần Nhung, quan tâm hỏi: "Cậu không sao chứ?"

"Mình không sao." Đôi mắt anh trong vắt như mặt hồ, trong hồ lóe lên những tia sáng nhỏ vụn.

Cô cảm thấy bản thân mình có thể chìm đắm đến chết trong hồ nước này: "Bọn họ có uy hiếp cậu không?"

"Không." Anh khẽ ngừng một chút, "Cậu đã đến rồi."

Haiz, may mà cô đến đây. Cô cười lên: "Sau này nếu nhìn thấy những người này thì cậu nhớ tránh xa một chút,:

"Ừm, Nghê Yến Quy."

"Đúng đúng." Trong giọng nói du dương của anh, tên của cô trở nên êm tai một cách lạ thường, "Đúng rồi, vì sao cậu lại gia nhập vào câu lạc bộ tán đả thế?"

"Mình..." Trần Nhung nói: "Triệu Khâm Thư trong câu lạc bộ, mình cũng tiện thể vào theo, phụ giúp về chuyện thư ký."

Cũng đúng. Thiếu niên nhã nhặn và thẹn thùng sao thích dùng vũ lực được chứ. Thấy ánh mắt anh lướt qua tay mình, cô lập tức dập tắt điếu thuốc, cất lời giải thích: "Hồi nãy nhìn thấy dáng vẻ đầu trâu mặt ngựa của đám người 'cắt gội sấy' vây quanh cậu, trong tình thế khẩn cấp mình muốn lấy độc trị độc. Không ngờ thật sự dọa được bọn họ bỏ chạy." Giọng điệu này hoàn toàn khác so với giọng thét đám Kim Mao Sư Vương hồi nãy, bây giờ giọng cô vừa mềm mại lại thân thiện.

Trần Nhung ngước mặt lên, khuôn mặt tràn đầy vẻ ôn hòa, giống như anh tin tưởng lý do của cô, nói: "Cậu là con gái, đừng xung đột với bọn họ, nếu lỡ gặp phải kẻ thù dai thì người bị hại sẽ là cậu đó."

Cô gật đầu: "Mình biết rồi." Cô nhớ kỹ rồi, không thể để lộ bản chất trước mặt anh.

Thấy cô trọng sắc khinh bạn, Lâm Tu không thèm ở lại đây làm bóng đèn.

Trần Nhung cầm lấy quyển sách tiếng Anh tiếp tục đọc.

Cô ném tàn thuốc vào trong thùng rác phía xa xa rồi lại nhanh chóng chạy về. Cô nhìn chằm chằm những con chữ trong quyển sách một lát rồi lại nhìn mặt Trần Nhung một chút.

Qua hai ba phút, ngón tay Trần Nhung xe xe trang sách, một lúc lâu mà vẫn chưa lật qua.

Có lẽ anh chưa từng trải qua chuyện bị con gái theo đuổi nên rất dễ cảm thấy ngại ngùng. Trong lòng Nghê Yến Quy cười thầm, hỏi: "Cậu đã ăn cơm trưa chưa?"

"Mình đã ăn rồi." Anh vẫn cúi đầu, "Còn cậu thì sao?"

Lúc này Nghê Yên Quy mới nhớ ra bản thân mình còn đang có hẹn, quay đầu nhìn lại, làm gì còn thấy bóng dáng Lâm Tu đâu nữa. Cô trả lời: "Mình cũng ăn rồi."

Thấy cô không có ý định rời khỏi, Trần Nhung đẩy gọng kính, chỉ chỉ vào một gốc cây bên cạnh: "Nếu như cậu mệt... cứ đến đây ngồi đi."

"Cảm ơn." Trong phòng vẽ tranh Nghê Yến Quy đã nhìn lén anh bao nhiêu lần, cuối cùng cũng chờ được đến khoảnh khác có thể quan sát anh đường đường chính chính. Ngũ quan của anh nhẹ nhàng, ánh mắt dịu dàng ngoan ngoãn, một người dễ bắt nạt như vật thật sự vừa khớp với gu thẩm mỹ của cô.

Ráng mây đỏ từ từ hiện lên trên vành tai Trần Nhung, anh lật trang sách có vẻ hơi vội vàng.

Ở gốc cây bên cạnh cách Trần Nhung không xa, Nghê Yến Quy hỏi: "Bình thường cậu đều đọc sách ở chỗ này sao?"

"Không phải." Trần Nhung khẽ nghiêng người về phía bên hông bên kia, "Tiết học buổi chiều hơi gấp rút một chút, mình không đến thư viện nên mới đến đây."

Trên quyển sách có một chiếc lá dùng làm dấu trang, không phải là thẻ kẹp sách gân lá đã được xử lý bằng hóa học mà chiếc lá bằng thép này như được khắc ra vậy. Cô hỏi: "Đây là do cậu tự làm à?"

"Đúng vậy." Anh nói, "Dùng dao trang trí khắc, rồi tự mình quét màu lên."

"Woa, cậu giỏi ghê á!" Trong mắt Nghê Yến Quy toàn là sao, nhân cơ hội lại gần anh thêm chút nữa.

"Không đâu... cách làm rất đơn giản..." Anh vừa quay đầu lại thì bắt gặp nét mặt tươi cười được phóng đại của cô, những lời nói trước đó khẽ ngừng nửa nhịp, cuối cùng anh khẽ giọng nói: "Cảm ơn."

Thấy dáng vẻ ngại ngùng của anh, trong lòng Nghê Yến Quy ngứa ngáy, thật sự muốn nắm lấy mặt anh. Cô cực kỳ yêu mến những đứa bé nghe lời, lúc học nhà trẻ cô thường xuyên tóm lấy những bé trai ngoan ngoãn cùng lớp mà bẹo mấy cái. "Hoạt động câu lạc bộ tối nay cậu có định tham gia không?"

"Ừm, hôm nay là hoạt động chính thức đầu tiên. Mình vừa mới tới, vào câu lạc bộ sớm là do dựa vào mặt mũi của Triệu Khâm Thư. Cậu ấy là bạn với huấn luyện viên."

"Ngoại trừ câu lạc bộ tán đả, cậu có tham gia câu lạc bộ nào khác không?"

"Không. Sinh viên thì việc chính vẫn là chuyện học, những chuyện khác thì bận quá."

"Mình cũng thích đọc sách, nhưng trước đó tìm không thấy bóng cây tốt như thế này, muốn đến thư viện nhưng lại không chiếm được chỗ." Nghê Yến Quy nói dối không chớp mắt.

Có lẽ đây là lĩnh vực của Trần Nhung, anh chủ động hỏi: "Cậu thích đọc sách gì?"

"Lĩnh vực nghệ thuật ấy." Tiểu thuyết, truyện tranh cũng thuộc loại hình này mà.

Trần Nhung ngắm nghía chiếc lá nhỏ làm dấu trang rồi lại lật một trang sách, lật đến một chiếc lá dấu trang khác. Ban đầu anh cầm trong tay xoay xoay hai cái, sau đó cố lấy can đảm đưa cho cô: "Nếu là bạn cùng thích đọc sách... thì cùng nhau cố gắng đi."

Nghê Yến Quy vừa mừng vừa lo, duỗi tay ra đón lấy. đuôi hồ ly màu đỏ như lửa trên mu bàn tay trắng mịn vô cùng bắt mắt, cô vội vàng rụt lại, đổi thành tay khác duỗi về phía anh: "Cảm ơn, mình nhất định sẽ giữ nó thật kỹ."

Anh đặt chiếc lá lên trên tay cô, không cẩn thận nhìn thấy áo lót bên trong cổ áo chữ V của cô.

Cổ áo hơi thấp, loáng thoáng có thể nhìn thấy bóng râm mờ mờ.

Anh lễ phép tránh mắt đi.

Nghê Yến Quy tóm được khoảnh khắc này, mím môi nở nụ cười.

Mặt trời nóng cháy vẫn treo trên bầu trời.

Mùa Hạ vẫn còn chưa đi nhưng dường như mùa Xuân đã tới rồi.

*Quả đầu Kim Mao Sư Vương như hình này này, vừa vàng vừa dựng ngược ấy.

undefined

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK