• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Triệu Khâm Thư ngồi ở chính giữa khán đài. Anh ấy cực kỳ biếng nhác, tay phải gác lên lưng ghế bên cạnh. Anh ấy không chạy bộ, hơn nữa cũng chẳng cảm thấy bản thân lười biếng. Anh ấy đang ngồi cùng với một nữ sinh ở đây.

Anh ấy còn giảng giải cho cô: “Có một vị giáo sư ở Mỹ đã thực hiện qua nhiều thí nghiệm y học, đưa ra một kết luận, nam nữ bài tiết dopamin nhiều nhất trong vòng 30 tháng, sau đó sẽ bình thường trở lại. Cậu và anh ta từ năm lớp mười cho tới đại học năm nhất đã quá thời hạn đó rồi, chia tay là kết cục đương nhiên thôi.”

Nữ sinh lầm bầm nói: “Nếu như mình… nói chia tay với anh ra, anh ta nhất định sẽ không chịu đâu…”

Triệu Khâm Thư bật cười: “95% cuộc chia tay là đơn phương mà.”

Trên đường chạy, Nghê Yến Quy xảy ra xích mích với đám người boxing. Cô cũng thật là trâu bò, một chọi hai, so với hai người đàn ông phách lối kia còn kiêu căng hơn.

Sau đó, Mao Thành Hồng tới giải vây,

Tiếp theo lại xảy ra một màn thật kỳ diệu. Trần Nhung nắm lấy cổ tay Nghê Yến Quy.

Triệu Khâm Thư đột nhiên đứng dậy, lúc thu tay về thiếu chút nữa đánh trúng mặt nữ sinh kia.

Nữ sinh giật mình hỏi: “Cậu cảm thấy cách đó không được à?”

Triệu Khâm Thư như không nghe thấy, anh nói: “Cứ làm theo cảm giác của cậu đi.”

Trong lòng không ngừng chửi thầm: Cmn!

Anh trở lại phòng học, chờ Trần Nhung quay lại.

Trần Nhung và Nghê Yến Quy trở về, một người trước một người sau bước vào phòng học.

Triệu Khâm Thư kéo Trần Nhung hỏi: “Hai người đã xảy ra chuyện gì?” Anh ấy đưa tay trái, rồi đưa tay phải ra, rồi đặt hai bàn tay vào chung với nhau.

Trần Nhung giải thích: “Mình đang buộc dây giày nên không nhìn thấy Nghê Yến Quy về đích trước tiên ngay trước mắt nên bị huấn luyện viên Mao giáo huấn.”

“Không phải.” Triệu Khâm Thư đưa hai tay lên bắt chéo một cách dữ tợn.

Trần Nhung tỏ vẻ ngờ vực.

Triệu Khâm Thư thật muốn sút cậu ta một cái: “Hai người nắm tay nhau.”

“À, là huấn luyện viên Mao hiểu lầm. Lúc đầu không có giải thích, lúc sau thì càng giải thích càng dông dài, mình không biết kể từ đâu, nên kéo tay cậu ấy đối phó trước.” Hỏi một đằng, trả lời một nẻo là tiêu chuẩn câu trả lời của Trần Nhung.

Triệu Khâm Thư nhếch miệng: “Đừng có giả bộ trước mặt mình.”

Trần Nhung: “Huấn luyện viên Mao sắp vào lớp rồi.”

Vừa mới dứt lời, Mao Thành Hồng hắng giọng: “Giờ lý thuyết hôm nay chúng ta sẽ nói sơ lược về lịch sử của tán đả. Thật ra thì kỹ thuật đấu vật bắt nguồn từ thời Thương Châu. Cho tới Xuân Thu Chiến Quốc thì thường xuyên nổ ra chiến tranh cho nên mới chú ý đến chiến thuật. Thật sự trở thành một môn thể thao là vào thời nhà Tần Hán, có trọng tài, có luật thi đấu, đồng thời cũng có nhiều lối đánh vô cùng phong phú.”

Mao Thành Hồng mô phỏng một vài động tác: “Chẳng hạn như là tấn công bên hông, đánh ở giữa, đánh bằng sau lưng v..v..”

Triệu Khâm Thư trầm mặc suy nghĩ về mối quan hệ giữa Trần Nhung và Nghê Yến Quy, còn về bài giảng, anh ấy chỉ nhớ sau khi nhà Tần tiêu diệt sáu nước thì thi đấu thể thao mới xuất hiện mạnh mẽ.

Trở về nhà trọ, lúc Trần Nhung tắm ra xong, Triệu Khâm Thư còn không quên hỏi chuyện này: “Chị đại tin lời giải thích của cậu à?” Nam sinh dắt tay nữ sinh, chỉ có hai mục đích, một là có cảm tình, hai là trò đùa bỡn lưu manh. Còn lại đều chỉ là cái cớ.”

“Cô ấy tin.” Ngừng khoảng chừng ba giây, Trần Nhung nói thêm, “Có lẽ vậy.”

Sau khi anh buông tay cô có giải thích. Lúc đó nụ cười của cô thật rực rỡ: “Mình biết, mình không trách cậu.”

“Ánh mắt chị đại nhìn cậu, giống hệt như ánh mắt yêu tinh trong Tây Du Ký nhìn thấy thịt Đường Tăng vậy.” Triệu Khâm Thư tra hỏi, “Chị đại có bày tỏ với cậu không?”

“Không có.”

Triệu Khâm Thư vỗ eo Trần Nhung, đụng phải một múi cơ bắp thật rắn chắc. “Nhung Nhung, cậu không thể thua trước đâu.”

Trần Nhung cầm khăn lông treo trước giường lên: “Không phải cậu muốn mình nỗ lực giữ cô ấy ở lại đội hay sao?”

“Mối quan hệ của bọn cậu, muốn tiến triển đều phụ thuộc vào cô ấy.” Triệu Khâm Thư xoay ghê lướt đi qua, “Nếu như cậu chủ động bắt đầu dẫn dụ cô ấy, một ngày nào đó cô ấy không chịu được sẽ muốn rút lui. Với tính cách của chị đại, cô ấy sẽ xử cậu một phát một.”

Trần Nhung xoa xoa mái tóc ướt: “Cô ấy không đáng sợ như lời cậu nói đâu.”

“Nếu như cậu không có ý định lâu dài, đừng có tự lên tiếng trước. Cô ấy bày tỏ với cậu, cậu lập tức nói thử một chút xem, nếu như không phù hợp, đều có đầy đủ lý do để rút lui. Nếu như cậu chủ động, đến khi chia tay, thì sẽ nghi ngờ cậu bội tình bạc nghĩa.”

Trần Nhung tháo mắt kiếng xuống: “Nói chung mình cũng đoán ra được đại ý câu chuyện cũ tra nam của cậu là gì.”

Triệu Khâm Thư cười lên tiếng: “Mình là muốn cảnh tỉnh cho cậu, sau này đỡ phải xóa bỏ cái danh chơi bời trăng hoa. Đúng rồi, lần này hoạt động diễn ra ở suối nước nóng, chị đại có phải cũng mặc áo tắm hai mảnh tới không?”

“Không biết.” Trần Nhung cầm lấy khăn giấy lau chùi mắt kiếng, lau thật chậm, một tròng kính mà lau tới mấy lần.

“Cô ấy hay mặc quần đùi ngắn như vậy, mặc áo tắm hai mảnh cũng không phải hiếm.”

“Cô ấy không để lộ cơ thể đâu.” Trần Nhung lau xong tròng kính bên trái, rồi bắt đầu lau tròng bên phải.

Cho dù có đi chăng nữa, Nghê Yến Quy cũng sẽ che chắn rất kỹ càng. Tuy nhiên những ý nghĩ của Triệu Khâm Thư lại lây qua cho Trần Nhung.

Trần Nhung và các nữ sinh khác chỉ ở mức bạn học giao tiếp, không thì khách sáo hời hợt tỏ ý từ chối. Lâu dần không có nữ sinh nào tới gần nữa. Nghê Yến Quy lại thuộc kiểu gióng trống khua chiêng, thuộc về kiểu đầu tiên.

Triệu Khâm Thư chỉ biết Nghê Yến Quy thuộc loại cặp chân vừa thon vừa dài, làm gì có tâm trạng nghĩ đến cô khi mặc những loại áo quần khác.

Trần Nhung có để ý đến cô ấy hay không nhỉ?

“Trần Nhung, cậu thích cô gái như thế nào? Loli, chị gái? Thanh thuần, xinh đẹp?” Triệu Khâm Thư trêu chọc hỏi, không nghĩ là sẽ có câu trả lời.

Không ngờ rằng lần này Trần Nhung lại trả lời một cách sảng khoái: “Mình thích kiểu hiền lành khả ái.”

“Oh…” Hiền lành khả ái, bốn chữ không hề có tí xíu liên quan gì đến chị đại.

*

Trong ký túc xá, Kiều Na đang tắm.

Nghê Yến Quy về tới nói: “Tiếp theo đến lượt mình.”

Cô đốt một điếu thuốc, đi lên sân thượng từ từ hút.

Cô thay một chiếc áo phông dài rộng màu đỏ, cổ áo tròn khá rộng, sắp sụt xuống tới vai. Vạt áo dài che khuất chiếc quần đùi. May mà cô có một cặp đùi đẹp dài thon thả, nếu không thì nhìn không khác gì mặc một cái thùng nước.

Kiều Na và Nghê Yến Quy thuộc về hai thái cực. Áo quần của Kiều Na dài tới mắt cá chân, Nghê Yến Quy thuộc về loại càng ngắn càng tốt.

Liễu Mộc Hi sấy tóc khô một chút, còn chừa lại một phần cô ấy để khô gió tự nhiên. “Cậu cai thuốc giống như tớ giảm cân vậy, mãi mãi ở thì tương lai.”

Nghê Yến Quy giữ khói trong miệng, thuận tay búi tóc lên một cục tròn, nói: “Mình đang suy nghĩ.”

“Nói nghe xem nào.”

Nghê Yến Quy nhấc tay lên, lắc lắc: “Tối nay mình và Trần Nhung nắm tay nhau. Coi như là nắm tay đi.”

Liễu Mộc Hi trừng mắt: “Cậu lại bày ra trò mưu ma chước quỷ gì?”

“Không phải mình, là cậu ấy nắm tay mình trước.” Nghê Yến Quy cong cong khóe môi.

Liễu Mộc Hi lại càng ngạc nhiên hơn: “Không biết luôn nha, cậu ấy mạnh dạn vậy à?”

“Chỉ chủ động một phần thôi, bởi vì có chút hiểu lầm. Cậu ấy giải thích cho mình. Nhưng mà —-” Nghê Yến Quy ngừng lại.

“Nhưng cái gì?”

“Mình không tin lời cậu ấy.” Nghê Yến Quy quay ra phía bên ngoài nhả khói, “Mình cảm thấy, tên mọt sách ngớ ngẩn đó có ý với mình, nếu không tại sao cậu ấy lại tới nắm tay mình? Cậu ấy hoàn toàn có thể nói cho huấn luyện viên rằng cậu ấy không phải là bạn trai mình. Nhưng cậu ấy lại không nói.”

Liễu Mộc Hi tính toán một lúc rồi nói: “Lần này mới là lần hoạt động thứ hai của câu lạc bộ, hai người đã khá hơn chưa?”

“Mình cũng không rõ, Cậu ấy không thừa nhận, mình cũng không ép buộc cậu ấy. Vừa mới gặp, nền móng tình cảm chưa chắc chắn, có thể cậu ấy có chút cảm tình với mình, nhưng không tới mức thích. Cứ từ từ, mình khá tự tin.” Nghê Yến Quy buông điếu thuốc xuống, “Đúng rồi, câu lạc bộ tụi mình sắp đi suối nước nóng. Cậu nghĩ rằng mình nên ăn mặc như thế nào?”

“Áo tắm hai mảnh.” Liễu Mộc Hi nói mà không cần suy nghĩ, “Đàn ông mà nhìn thấy chắc chắn sẽ mơ tưởng viển vông. Trần Nhung là đàn ông, kết luận là —---- Trần Nhung mơ tưởng viển vông. Chính là vừa đúng ý cậu. Nam sinh có lịch sự đi chăng nữa, bản chất vẫn là sinh vật giống đực, mình không tin Trần Nhung nhìn thấy cặp đùi thon thả của cậu lại không rung động.”

Nghê Yến Quy lắc đầu: “Cậu ấy và lũ phàm phu tục tử kia không giống nhau.”

“Có gì mà không giống nhau? Đừng nói đàn ông, mình là phụ nữ mà còn thích xem người đẹp chân dài nữa.” Liễu Mộc Hi dơ tay nắm lấy đùi của Nghê Yến Quy một chút, “Chúng ta là dân mỹ thuật, sở trường là phát hiện ra vẻ đẹp của vạn vật. Mùa hè là mùa đẹp nhất, bao nhiêu là cặp đùi đẹp trắng lóa, mình thật sự không muốn chớp mắt.”

Nghê Yến Quy liếc mắt: “Trần Nhung không phải là loại mặt người dạ thú.”

“Cậu ấy không phải, cậu phải.” Liễu Mộc Hi nắm lấy tay Nghê Yến Quy, giục dã nói: “Đi, bá vương ngạnh thượng cung.”

Nghê Yến Quy cổ áo rộng bị kéo lại càng to rộng hơn, lập tức trượt xuống, lộ ra hình xăm nơi bả vai trái.

Liễu Mộc Hi đã nhìn thấy hình xăm này hai lần, nhưng không nhìn thấy hết. Vì cho tới giờ Nghê Yến Quy vẫn chưa để lộ hoàn toàn.

Từ trong cổ áo thò ra một khuôn mặt của một con hồ ly, không hề kiều mị, ngược lại có vẻ hơi ngang bướng. Liễu Mộc Hi nói: “Con hồ ly này không hề giống cậu một chút nào.”

Nghê Yến Quy liếc ra đằng sau: “Có thể là một con hồ ly đực.”

Ở khoảng cách gần, Liễu Mộc Hi mới phát hiện ra hình xăm hình như không lớn lắm? Cô ấy vừa muốn quan sát một cách tỉ mỉ.

Nghê Yến Quy đã kéo cổ áo lên: “Ngày mai hai chúng ta đi dạo một chút, mình muốn chọn mấy bộ áo quần thục nữ.”

Liễu Mộc Hi hỏi: “Lúc cậu theo đuổi Trần Nhung, có từng nghĩ rằng, sớm muộn gì cũng có ngày hai người sẽ lăn giường không?”

“Ừ hừ.” Có từng nghĩ chưa? Dĩ nhiên là đã từng. Nghê Yến Quy từ bé đến lớn đã to gan làm bậy. Chẳng qua là trước năm mười tám tuổi, đối mặt với phái nam, cô không mang theo tâm tư như vậy. Chỉ khi gặp Trần Nhung, cô không nhịn được muốn nhào tới.

Có thể thấy rằng đây là người đàn ông có vị trí đặc biệt trong lòng cô.

“Cái này cậu tính như thế nào?” Liễu Mộc Hi chỉ chỉ sau vai Nghê Yến Quy, “Không thể lấy kem nền mà che lại chứ?”

Nghê Yến Quy kéo cổ áo lên một chút: “Cho tới khi cậu ấy yêu tớ chết đi sống lại, tớ sẽ nói cho cậu ấy.”

“Chẳng qua cậu ấy là loại nam sinh không có kinh nghiệm, không chống được mị lực của cậu.”

Nghê Yến Quy vẻ mặt tươi như hoa: “Trinh tiết của cậu ấy chỉ có thể mất đi trong tay tớ.”

“Cậu với tụi thổ phỉ áp bức người lành thì có khác gì nhau? Tém tém lại một chút.”

“Mình ở trước mặt Trần Nhung thật sự đoan trang, quá là căng thẳng.”

Bấy giờ, ở bên trong vọng tới tiếng của Kiều Na: “Nghê Yến Quy, đến phiên cậu tắm.”

“Tới đây.” Nghê Yến Quy dập khói.

Bước vào trong phòng tắm, cởi áo ra, cô bỗng dưng quay lưng về phía chiếc gương.

Nửa người trên ở trong gương, hình vẽ sau lưng cô phản chiếu rõ ràng.

Lúc đầu cực kỳ nhẹ nhàng, một chú hồ ly nhỏ nằm trong hốc nhỏ. Dương oai phách lối chính là chín chiếc đuôi kéo dài ra phía bên ngoài, tựa như một ngọn lửa phủ kín bờ vai. Xen kẽ trong đó là một vài đường vân màu xanh xanh, ngay chóp đuôi điểm xuyết hoa văn màu trắng.

Hay là quấn khăn đi ngâm suối nước nóng nhỉ.

Nếu không con hồ ly chín đuôi này không có chỗ nào để mà ẩn náu mất.

—--------------------

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK