• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Loại thuốc mà bình thường Nghê Yến Quy hay hút là thuốc lá bạc hà, vị rất nhạt, tạo cảm giác thanh mát trong miệng, không cay không gắt, vị đọng lại có mùi thơm ngọt.

Loại thuốc lá của Lâm Tu có mùi rất nồng, cô nhất thời không quen, suýt chút nữa đã ho sặc sụa. Cô chỉ hút hai hơi rồi kẹp giữa ngón tay chơi đùa.

Tất cả mọi người ở đây chỉ có cô là phách lối nhất.

“Nếu anh ta đánh thật thì làm thế nào?” Miệng Lâm Tu gần như không động đậy, lời thoát ra ngoài từ giữa kẽ răng nên rất mơ hồ, nghe kiểu gì cũng thấy giống như đang kêu “Ý y ỳ y”.

Nghê Yến Quy phải dựa vào sự ăn ý bao nhiêu năm của hai người mới đoán ra anh ta đang nói gì. Cô cúi đầu, gẩy tàn thuốc vào gạt tàn, “Thế thì tới luôn thôi.”

Lâm Tu tiếp tục “y ý ỳ y”, nói: “Cậu nói nhẹ nhàng thế, nếu làm náo loạn đến đồn cảnh sát, xem ba cậu xử cậu thế nào.”

Kể từ lúc bắt đầu cãi vã, bên ngoài dần có đám người qua đường quây lại xem, thật sự chỉ là người qua đường, tất cả đều đang hóng chuyện, không một ai đứng ra khuyên can.

Người khuyên can thật tâm ở đây chỉ có chủ quán.

Mấy tên đàn ông kia đều cao to vạm vỡ, trong đó có một người có vẻ hung hãn hơn. Chủ quán ra sức cười xòa với bọn họ, ông ấy nào hay, mấy cô cậu học sinh này cũng không phải dạng hiền lành. Một bên thách thức, một bên đổ thêm dầu vào lửa, có vẻ sắp sửa coi cái quán này thành chiến trường đến nơi rồi. Lúc này ông chủ ra dấu tay cho nhân viên gọi điện thoại.

Nhân viên lập tức hò lên: “Báo cảnh sát đây, tôi đi báo cảnh sát đây.” Nói xong liền chạy vào trong bếp.

Tên đàn ông A trừng mắt nhìn Nghê Yến Quy. Con nhỏ kiêu căng kia đã giẫm lên lòng tự tôn đàn ông của anh ta. Anh ta chưa từng tập võ cận chiến chân chính bao giờ, thường thức căn bản ai chẳng biết thể lực nam nữ chênh lệch, đứng trước ưu thế tuyệt đối, kỹ xảo chỉ là cái mác ngoài. Anh ta chỉ cần giáng một đấm xuống là có thể đánh cho cô gái kia nổ đom đóm mắt.

Tên đàn ông A nghĩ như vậy, lập tức bước lên phía trước, định dạy cho Nghê Yến Quy một bài học.

Người đàn ông B lập tức kéo người lại, khuyên can: “Bọn trẻ ranh không biết trời cao đất dày, ông sắp ba mươi đến nơi rồi, chấp bọn nó làm gì?” Người đàn ông B đánh mắt ra hiệu với hai người bạn khác.

Lúc này hai người kia mới hành động, cùng đi đến kéo người đàn ông A.

Người đàn ông B nhân lúc đó ghé tai người đàn ông A: “Cảnh sát mà đến là không dễ giải quyết đâu. Dù sao chủ quán đã nói giảm giá rồi, chúng ta cũng không chịu thiệt.” Anh ta tự tính tiền được giảm, để lại một tờ một trăm tệ rồi kéo người đàn ông A đi ra ngoài.

Không phải chủ quán chưa gặp tình huống đánh lộn bao giờ, đập ghế, đập bàn, đập cửa sổ, có gì đập đó. Đối với người làm ăn, thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện. Nếu không phải vạn bất đắc dĩ, ông cũng không muốn báo cảnh sát. Ông nói với những thực khách khác: “Không sao rồi, không sao rồi. Mọi người cứ yên tâm ăn đi, buổi trưa hôm nay thật ngại quá, tôi xin được tạ lỗi với mọi người.”

Lâm Tu không nghiến răng nữa, nói: “Đã nói cậu bao nhiêu lần là đừng manh động rồi mà.”

“Loại người đó không được dung túng, đụng phải người khác xin lỗi là phép lịch sự, anh ta không những không xin lỗi mà còn dọa dẫm con gái. Anh ta tưởng anh ta có cơ ngực là giỏi lắm à.” Trên điếu thuốc lại đùn một đống tàn thuốc, Nghê Yến Quy trực tiếp dụi tắt, “Vị thuốc này của cậu gắt mũi quá.”

“Mình đã bảo cậu hút không quen từ lâu rồi mà.” Lâm Tu nhìn ra bên ngoài.

Trong đám đông vây quanh có mấy người mặc đồng phục trường Gia Bắc, họ đã đứng ở đó được một lúc rồi. Trong lúc người hai bên đang đôi co với nhau, chẳng ai để ý đến người vây xem.

Triệu Khâm Thư nhìm chằm chằm bóng lưng của Nghê Yến Quy, khẽ cười một tiếng, “Đây là người đọc bản kiểm điểm trong lễ tựu trường thì phải.”

“Đúng, đúng, đúng, đúng!” Nam sinh nọ gật đầu lia lịa, có thể là do quá ngạc nhiên nên anh ta đã lặp lại một từ mấy lần, sau đó nói: “Chiến quá, thảo nào phải viết bản kiểm điểm.”

Triệu Khâm Thư quay đầu về phía Trần Nhung, “Chính là nữ sinh ngồi bên cậu đấy.”

“Thế à?” Trần Nhung nói, “Không để ý.”

Nam sinh A: “Trông xinh thế.”

“Xinh thì xinh thật, cơ mà tính nết như này...” Triệu Khâm Thư lắc đầu.

“Như vậy mới thích, thú vị.” Nam sinh B đột nhiên nói chen vào, phát ra tiếng cười bằng chất giọng thô kệch. Cậu ta đứng chếch phía sau Trần Nhung, nhìn thấy Trần Nhung nghiêng đầu liếc mình một cái.

Nam sinh A ngây người. Bỗng dưng cậu ta cảm thấy, ánh sáng kim loại trên gọng kính mảnh của Trần Nhung rất sắc bén.

Một đám người bước vào quán đồ nướng.

Khi Nghê Yến Quy lướt mắt về phía trước, cô lập tức cứng đờ, cả người hóa đá, chỉ có đôi mắt vẫn chuyển động theo bóng dáng của Trần Nhung. Cô nói: “Toang rồi.”

Lâm Tu không nghe rõ, cúi xuống hỏi: “Cái gì?”

Nghê Yến Quy lẩm bẩm: “Tình yêu, toang rồi.”

--

Về đến ký túc xá, Nghê Yến Quy lập tức lên giường ngủ. Hơn một tiếng đã trôi qua mà cô vẫn chưa dậy, hoặc có thể đã tỉnh nhưng vẫn không chịu nhúc nhích.

Liễu Mộc Hi đã dậy từ sớm, chơi xong một ván game. Còn nửa tiếng nữa mới đến giờ vào học, cô ấy ngẩng đầu lên hò về phía đầu giường đối diện: “Yến Quy.”

Nghê Yến Quy vẫn không có động tĩnh.

“Yến Quy.” Liễu Mộc Hi tăng volume: “Nghê Yến Quy.”

“Giai nhân đã mất, có gì cứ đốt vàng mã.” Trên giường vang lên giọng nói không có chút sức lực nào.

“Cậu sao vậy?”

Nghê Yến Quy nhổm người dậy, tựa cằm lên thành giường, nói: “Lúc đó Trần Nhung cũng ở quán thịt nướng.” Lại còn tận mắt chứng kiến cô xích mích với gã đàn ông kia. Cô nhớ lại những lời mình đã nói và những việc mình đã làm, thô lỗ vô lễ, chẳng ra dáng con gái con đứa một chút nào.

Liễu Mộc Hi an ủi: “Sáng nay cậu đã cố tình ngụy trang. Trần Nhung là một nam thẳng, cậu thay bộ đồ khác, đổi kiểu tóc khác, cậu ta không nhận ra đâu.”

“Cậu ấy là nam thẳng chứ có phải tên ngốc đâu.” Ngụy trang cũng chỉ là kẹp tóc mái giả, đeo chiếc kính đen to đùng, chỉ có người mù mới không nhận ra cô. Nghê Yến Quy nói: “Hay là... mình giả vờ có một chị gái sinh đôi, đổ hết chuyện xấu cho ‘chị gái’ của mình làm, không liên quan đến mình.”

“Nếu Trần Nhung mà là tên ngốc thì cách này có thể dùng được đấy.”

Nghê Yến Quy lại thở dài thườn thượt, “Ra trận chưa đánh đã tử vong, luôn khiến anh hùng lệ lưng tròng.”

“Đừng rầu rĩ nữa.” Liễu Mộc Hi nghĩ một lúc lâu, nghĩ ra được một khả năng: “Chưa biết chừng, Trần Nhung thích kiểu con gái dũng cảm mạnh mẽ cũng nên.”

Đến bản thân Nghê Yến Quy cũng chẳng tin vào khả năng này. Ai lại đi thích loại con gái thích đánh đấm cãi lộn? Chưa nói đến nam sinh ngoan ngoãn như Trần Nhung mà ngay cả Lâm Tu, một người hay trốn học bỏ về trước, chuyện xấu không thể đếm xuể cũng nói cô hành xử bốc đồng.

Suy cho cùng, không có “Mười hai điếu thuốc” thì sẽ chẳng có đại hội kiểm điểm, và dĩ nhiên cũng chẳng có chuyện ở quán thịt nướng. Nghê Yến Quy hô toáng lên: “Mình muốn giết tên “Mười hai điếu thuốc” kia!”

Liễu Mộc Hi chợt vỗ tay cái đụp, “Mình có một thứ, có lẽ có thể bù đắp cho tâm hồn vỡ tan của cậu.”

“Gì thế?”

Liễu Mộc Hi lắc lắc điện thoại, “Mình đã quay lại phần phát biểu trong buổi lễ của Trần Nhung rồi.”

Nghê Yến Quy tức khắc bật dậy. Lúc Trần Nhung phát biểu xong Nghê Yến Quy mới nhớ ra, sao mình không chụp ảnh anh để làm kỷ niệm nhỉ.

Tinh thần phấn chấn trở lại, cô cầm bao thuốc và bật lửa đi ra ban công.

Liễu Mộc Hi bật cười, “Cái này đổi lấy một bữa cơm, vẫn còn dư chán nhỉ.”

Nghê Yến Quy ngậm một điếu thuốc, “Được.”

Đốm lửa bật lên từ bật lửa, lay lắc trong gió, cô nhìn chăm chú một hồi rồi đóng nắp lại. Tiếng “Ting” lanh lảnh vang lên, ngọn lửa biến mất khi chỉ cách điếu thuốc chừng một tấc.

Liễu Mộc Hi uể oải nhìn cô, “Sao thế?”

Nghê Yến Quy lấy điếu thuốc chưa kịp châm lửa ra khỏi miệng, “Nghĩ đến ‘Mười hai điếu thuốc’ cũng ngồi dưới khán đài nghe mình đọc bản kiểm điểm, mình đã thấy không cam tâm.”

Liễu Mộc Hi hỏi: “Cậu thật sự không nhìn thấy đối phương sao?”

Nghê Yến Quy lắc đầu, đáp: “Không, mình nhìn thấy đầu lọc thuốc lá đầy trên đất là lên cơn thèm thuốc. Chưa kịp hút một hơi thì lãnh đạo nhà trường đã hùng hùng hổ hổ kéo đến rồi.”

“Mười hai điếu...” Liễu Mộc Hi ngẫm nghĩ giây lát rồi nói: “Có thể không phải một người hút thì sao.”

“Là một người. Một đống thuốc lá toàn chừa lại một phần ba, cứ như được đo sẵn vậy.” Độ nhạy cảm với hình dáng tỉ lệ của sinh viên mỹ thuật cao hơn người bình thường, nhưng cái khoản hút thuốc cũng “siêng năng” như vậy. Nghê Yến Quy nói: “Người đó chắc chắn có chứng ám ảnh cưỡng chế.”

“Người chung một bệnh.” Liễu Mộc Hi cũng có chứng ám ảnh cưỡng chế. Chữ “Hi” không dùng bộ Mộc cũng khiến cô cảm thấy tên của mình đã mất đi phần nào thú vị. Có điều ba mẹ cô ấy không đồng ý cho cô ấy đổi tên thành “Liễu Mộc Hiến”*.

*Chữ Hi (曦) trong tên của LMH và chữ Hiến (桸) cùng một phiên âm nhưng khác nghĩa.

“Mình mà biết được ai là ‘Mười hai điếu thuốc’, mình sẽ lột da người đó.” Nghê Yến Quy ngậm điếu thuốc, xòe tay về phía Liễu Mộc Hi.

Liễu Mộc Hi ngây ra, ngơ ngác hỏi: “Muốn gì?”

“Video cậu quay Trần Nhung.”

“Ờ.” Liễu Mộc Hi gửi video cho cô, “Mình phát hiện Trần Nhung rất ăn ảnh, chèn thêm mấy lớp ánh sáng dịu mắt là giống hệt diễn viên phim thần tượng thanh xuân vườn trường rồi.”

Nghê Yến Quy tươi cười, “Dĩ nhiên rồi, người mình chấm thì kém làm sao được.”

Lúc này một bạn cùng phòng tên là Kiều Na bưng chậu ra ngoài.

Thấy cô ấy định phơi quần áo, Liễu Mộc Hi bèn quay vào phòng.

Nghê Yến Quy chưa hút thuốc xong, tựa vào góc ban công xem lại video của Trần Nhung.

Kiều Na phơi chiếc váy liền màu đen lên, bên cạnh chính là chiếc váy ngắn màu xanh rêu của Nghê Yến Quy. So hai cái với nhau, vải của chiếc váy dài đủ để may ba chiếc váy ngắn của Nghê Yến Quy.

Nghê Yến Quy bỗng hỏi: “Trong số những nam sinh theo đuổi cậu, có phải người có tính cách hướng nội chiếm đa số không?”

Kiều Na có một đôi mắt rất có hồn, là kiểu mắt mà giáo viên mỹ thuật hay lấy làm mẫu để chỉ ra những lỗi sai trong giờ vẽ mắt. Lý thuyết là thứ chết, động thái của con người mới sống động. Đôi mắt u oán cực kỳ dễ phân biệt cùng phần tóc mái bằng dày khiến Kiều Na có vài nét giống nhân vật hoạt hình Tomie, người theo đuổi cô ấy ở trường nhiều vô kể.

“Sao cậu lại hỏi thế?” Ánh mắt của Kiều Na như một đầm nước chết.

Nghê Yến Quy cười cười, thở ra một làn khói thuốc. Vì người nào đó nhìn thấy đùi của cô đã thẹn thùng đến mức không dám nhìn thêm. Với lá gan của Trần Nhung, anh chỉ có thể theo đuổi nữ sinh bảo thủ mà thôi.

Trong sách hay viết, hồ ly tinh thích dụ dỗ thư sinh.

Chàng trai thật thà thực sự khiến người ta yêu thích.

--

Nghê Yến Quy khoanh một vòng tròn trên lịch.

Cô dùng bút lông màu đỏ cho may mắn, vì đó là ngày cô “tái xuất giang hồ”.

Quãng thời gian nửa tháng đủ để Trần Nhung lãng quên một cô bạn học không mấy quan trọng.

Một người bạn của Lô Vĩ học cùng khoa với Trần Nhung, theo tin tức của cậu ta, chắc hẳn Trần Nhung vẫn chưa có bạn gái.

Nghê Yến Quy coi Trần Nhung là người độc thân.

Về phần Lý Quân, có khi là đối thủ cạnh tranh chăng?

--

Cuối tháng chín, các câu lạc bộ trong trường lần lượt tổ chức hoạt động chiêu mộ, các câu lạc bộ dựng lều của mình trên quảng trường giữa hồ.

Lều đỏ, lều lam, lều vàng, lều xanh... Từ trên tầng nhìn xuống dưới giống như những khối rubic trải dài.

Hồi trung học, Liễu Mộc Hi đã tận dụng giờ ra chơi để đăng truyện tranh lên mạng, không ngờ tác phẩm của cô ấy lại nổi tiếng, vẫn còn sáng tác đến tận bây giờ. Thời điểm điền nguyện vọng đại học, không biết cô ấy trúng phải gió gì lại chọn khoa tranh sơn dầu. Sau khi nhập học mới hối hận, vì thực ra cô ấy không thích phong cách sơn dầu.

Đứng từ góc độ thu thập tài liệu mà nói, Liễu Mộc Hi là kiểu người chỗ nào đông người thì chạy đến chỗ đó. Quảng trường ở giữa hồ náo nhiệt nên tất nhiên không thể thiếu phần của cô ấy được.

Liễu Mộc Hi hỏi: “Hoạt động của câu lạc bộ bắt đầu rồi, cuối tuần đi ngó nghía tí đi?”

“Được.” Nghê Yến Quy đang trong giai đoạn nghỉ lấy sức, dáng vẻ đầy biếng nhác.

Những tấm poster đủ thể loại kiểu dáng dựng ở quảng trường giữa hồ. Có một câu lạc bộ đồ họa 2D còn trưng bày mô hình cao lớn ra ngoài. Các câu lạc bộ đua nhau khoe tài để lôi kéo sinh viên năm nhất.

Cả đoạn đường họ nghe thấy rất nhiều câu “Đến đây đi nào” nhưng rốt cuộc đó là lời mời gọi của câu lạc bộ nào thì họ không thể phân biệt được.

Liễu Mộc Hi cầm một tờ rơi, sự lựa chọn càng nhiều thì con người càng mê man.

Nghê Yến Quy hỏi: “Cậu muốn vào câu lạc bộ nào?”

“Câu lạc bộ nào có thể gợi ra linh cảm sáng tác nhỉ? Kịch nói? Điện ảnh? Âm nhạc?” Liễu Mộc Hi ngẩng đầu nhìn thấy căn lều trước mặt dựng một tấm poster cực lớn. Hình vẽ không giống lắm nhưng chữ viết rất ngay ngắn -- Câu lạc bộ boxing.

Trên tấm poster gần bọn họ nhất in khuôn mặt của một chàng trai. Có điều người nọ lại cúi đầu, nhìn ảnh không thể nhìn thấy biểu cảm hoàn chỉnh của người đó. Không hiểu sao Liễu Mộc Hi lại cảm thấy, chàng trai đang không vui. Cô ấy nói: “Hóa ra con trai chơi boxing thú vị ra phết.”

Người đứng trước căn lều của câu lạc bộ boxing không chỉ có nam sinh, lúc này có hai nữ sinh cũng đứng ở đó.

“Nghê Yến Quy? Bạn là Nghê Yến Quy phải không?” Một người đứng ở chỗ chiêu mộ hô to gọi nhỏ.

Khóe môi Nghê Yến Quy giật giật. Quả nhiên cô nổi tiếng rồi, chỉ mong Trần Nhung không nhớ sự tích huy hoàng của cô.

Một bạn nữ trong số đó nhìn về phía Nghê Yến Quy.

“Hà Tư Ly, cậu có muốn vào câu lạc bộ boxing không?” Một bạn nữ khác hỏi.

Nghê Yến Quy lập tức ngoảnh đầu lại, đụng phải ánh mắt của Hà Tư Ly.

Hai người chẳng nói chẳng rằng, chỉ quan sát lẫn nhau.

Hà Tư Ly để kiểu tóc xoăn sóng, mắt hạnh mày xếch, mang khuôn mặt trẻ con phúng phính.

Hà Tư Ly dời mắt đi trước, “Mình nghĩ đã.” Nói xong là bỏ đi ngay.

Liễu Mộc Hi huých Nghê Yến Quy một cái, “Sao? Cậu quen cô ấy à?”

Nghê Yến Quy cười cười, “Không quen.”

Lâm Tu đi đến trước mặt hai người, trên tay cũng có một xấp tờ rơi dày cộp. Anh ta không gấp gọn lại mà cuộn thành hình tròn. Anh ta đi đến hỏi hai người: “Hai cậu định vào câu lạc bộ nào?”

Liễu Mộc Hi nói: “Đang nghĩ.”

Lâm Tu chú ý đến tấm poster của câu lạc bộ boxing đằng sau, “Yến Quy vào câu lạc bộ kia à?”

Nghê Yến Quy lắc đầu, “Không vào, không vào.”

Sau đó ba người đi lòng vòng không có mục đích.

Đến một căn lều khác, Nghê Yến Quy lại nhìn thấy Hà Tư Ly.

Có lẽ Hà Tư Ly đã tìm hiểu xong, xoay người đi khỏi đó.

Nghê Yến Quy nhìn về phía đó, lại là một câu lạc bộ võ thuật, lần này là câu lạc bộ Tán đả*

*Tán đả hay Sanda/Tán thủ lôi đài là bộ môn sử dụng võ thuật đấm, đá, nhấn, quăng, quật và các kỹ thuật tấn công, phòng thủ khác, môn này được coi như một môn thể thao chiến đấu hiện đại và là một phần quan trọng của võ thuật Trung Hoa (Google)

Lâm Tu cũng có đơn xin gia nhập câu lạc bộ, anh ta để xuống dưới cùng. Anh ta không phải người thích đánh đấm, ban nãy đến đây vốn định lượn một vòng rồi đi, ai ngờ nam sinh tuyển thành viên nói hết nước hết cái, Lâm Tu đành coi như làm việc tốt trong ngày, nhận đơn rồi đi ngay.

Nam sinh kia tưởng Lâm Tu quay lại để nộp đơn, niềm nở vẫy tay: “Thế nào? Thế nào? Đến đây đi.”

Lâm Tu từ chối khéo léo: “Có lẽ em hợp với câu lạc bộ an tĩnh hơn.”

Liễu Mộc Hi ngó dáo dác xung quanh.

Công tác chuẩn bị tuyển thành viên của câu lạc bộ này rất sơ sài, trong gian lều ngay cả vật trang trí cũng không có, chỉ có một chiếc bàn dài, một cái ghế và một nam sinh.

Trên tấm poster của câu lạc bộ boxing còn liệt kê các giải thưởng của thành viên, còn chỗ này thì ngay cả poster cũng lược bỏ nốt.

Liễu Mộc Hi hỏi: “Boxing và tán đả có gì khác nhau không?”

Nghê Yến Quy đáp: “Nói đơn giản thì boxing chỉ dùng nắm đấm, còn tán đả dùng cả tay lẫn chân.”

Lâm Tu hỏi: “Yến Quy, cậu có hứng thú tập môn tán đả không? Cậu có kỹ thuật đá chân, chỉ luyện mỗi tay không thì lãng phí quá.”

“Tán đả? Đánh lộn?” Nghê Yến Quy khẽ phe phẩy cây quạt, “Con gái mà đánh đánh đấm đấm, đáng sợ, quá đáng sợ.”

Lâm Tu: “...”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK