• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thật ra, bạn mà Thái Dương nói là bạn qua mạng.

Ba năm trước, hai người quen biết nhau qua một tấm thiệp mời thảo luận mỹ thuật, càng nói chuyện càng hợp nhau nên hai bên kết bạn WeChat. Tin tức liên quan đến đủ hạng người trên đời, người bạn qua mạng này đặc biệt nhanh nhạy.

Thái Dương mở giao diện chat thoại, ấn lên phần cuộc gọi rảnh tay*, hỏi cách liên lạc của người chụp ảnh.

*Cuộc gọi rảnh tay (Hands - Free): Khi có cuộc gọi đến trong lúc bạn đang chơi game, một bảng tùy chọn sẽ xuất hiện và bạn có thể chọn ngắt cuộc gọi, trả lời cuộc gọi rảnh tay hoặc nhận cuộc gọi theo cách thông thường.

Bạn qua mạng nói: "Người này hả, bọn mình không liên lạc được. Ảnh được gửi từ mail nước ngoài tới, số điện thoại lưu lại là số đám mây*, một con số mà mỗi ngày có hơn nghìn người đang sử dụng. Chuyển tiền qua nền tảng ngoài luồng."

*Số đám mây là một phần mềm tích hợp trực tiếp trong điện thoại di động bao gồm danh bạ, liên lạc trực tiếp (gửi tin nhắn, gọi qua mạng) và tương tác mạng xã hội (SNS: Social Networking Services).

Thái Dương ngẩn người: "Hoàn toàn không để lại dấu vết ư?"

Bạn qua mạng: "Làm ăn kiểu bóng sạt mép bàn*, cẩn thận chứ."

*Bóng sạt mép bàn: Thường dùng với nghĩa bóng ý chỉ những lời nói hay hành động né tránh vấn đề mũi nhọn, vấn đề chính hoặc làm ở sát giới hạn quy định nhưng lại không hề trái với quy định ví dụ như đánh bóng sạt mép bàn, hoặc có thể hiểu theo từ tương tự trong tiếng Việt là lách luật

Thái Dương: "Ảnh sinh hoạt HD thôi mà, đề phòng vậy á?"

Bạn qua mạng hạ thấp giọng, nói: "Mình đoán là anh ta không chỉ làm ăn một đường đâu, còn những con đường khác nữa."

Thái Dương: "Đường gì?"

Bạn qua mạng: "Cái này thì không rõ, mình chỉ giao dịch một lần. Nghê Yến Quy, hì, mình thích cô ấy thế này, trên mạng có một từ để hình dung, gọi là gì ấy nhỉ... à, vừa đơn thuần lại vừa gợi cảm*!"

*Thuần dục: Từ ngữ mạng, thường để chỉ những cô gái có bề ngoài đơn thuần, đáng yêu nhưng lại có khí chất gợi cảm, làm người ta không dời mắt được. Vừa cho người ta cảm giác trong sáng của mối tình đầu nữ thần đồng thời lại khiến người ta có ý muốn phạm tội.

Trần Nhung nâng ngón trỏ, đẩy mắt kính lên sống mũi cao.

Thái Dương nhìn qua Trần Nhung, hỏi tiếp: "Lý Quân thì sao, lần này có không?"

Bạn qua mạng: "Có thấy trong danh sách, ai mua thì không biết. Đúng rồi, chuyện này mình chỉ tiết lộ với cậu thôi đó, cậu đừng có mà loan tin đi đó."

Thái Dương: "À, chỉ là mình... muốn ảnh của Lý Quân."

Bạn qua mạng: "Lần này chỉ có ảnh trong lễ tựu trường thôi, người người đều mặc kín, cúc áo cũng không thiếu cái nào, mình thấy tiền này của mình đi tong rồi. Sau này có cơ hội khác, mình sẽ làm mối cho cậu."

Bạn qua mạng tắt gọi thoại.

"Nghe ý của cậu ta, người kia còn có thứ thô tục hơn." Triệu Khâm Thư đứng lên, ra vẻ vì dân trừ hại: "Mai mình sẽ méc thầy, để phía trường học ra tay điều tra thử xem."

"Đúng rồi, Thái Dương." Trần Nhung nói: "Lần sau khi nào người này liên lạc lại với cậu thì để mình giao dịch cho."

Thái Dương: "Được."

*

Tối nay có một trận đấu bóng.

Ba bạn học đi tới kí túc của Triệu Khâm Thư nói là trận đấu bóng cần phải có bầu không khí, nhiều người mới náo nhiệt. Một bạn trong trong kí túc về nhà, chỉ còn lại Triệu Khâm Thư, Trần Nhung, Thái Dương. Cộng thêm Giáp, Ất, Bính, sáu người đồng loạt tụm lại xung quanh bàn học của Triệu Khâm Thư. Không còn gì khác, màn hình của Triệu Khâm Thư lớn nhất.

Đóng cửa lại, điều hòa không khí phả ra, đây chính là hướng dẫn xem trận đấu kinh điển nhất dành cho con trai. 4+2, sáu người bạn chia thành hai phe, vừa vỗ tay, vừa ủng hộ. Có lúc mạng chậm, ban công ở phòng kí túc đối diện, tiếng la hét luôn chậm hơn bọn họ mấy giây.

Cuộc đấu kết thúc, phe nhiều người thua hết, phe số ít bên kia là Triệu Khâm Thư và Thái Dương.

Thái Dương cười mấy tiếng 'ha ha' thì nhận được ánh mắt cảnh cáo, anh ta che kín miệng, không che được nụ cười, nói: "Hôm nay là cuối tuần, tụ tập một trận đi, không say không về."

Rượu là thứ hay, thắng thì có thể chúc mừng, thua có thể an ủi. Người như Triệu Khâm Thư ngày nào cũng đãng trí, lại càng cần mượn rượu giải sầu hơn.

Mọi người ghép hai chiếc ghế lại một chỗ, để tấm bản vẽ lên, trải một tấm giấy da ra là thành bàn rượu rồi.

Trần Nhung không rót rượu, cầm bình giữ nhiệt, bên trong bình là nước ấm. Anh ngồi dựa vào bên kia ban công, yên lặng nghe mọi người nói chuyện phiếm.

Triệu Khâm Thư nói tương đối ít. Thời gian đã là rạng sáng hôm sau nhưng cảm xúc của anh ấy vẫn dừng lại ở ngày hôm qua.

Bạn học Giáp càu nhàu với Triệu Khâm Thư: "Sao thế? Trên mặt không có gì ngoài thương Xuân buồn Thu, đội bóng cậu thích tối nay thắng đó." Bạn học Giáp giơ ngón tay cái lên với Triệu Khâm Thư.

Triệu Khâm Thư cười cười: "Bài tập mỹ thuật lần này của mình tương đối tệ, không biết liệu thầy giáo có cho đạt yêu cầu hay không?"

"Cắt." Giáp Ất Bính đồng thời phát ra tiếng 'xuỵt'. Bài tập chứ đâu phải thi, hơn nữa giáo viên mỹ thuật rất nhân từ, thường xuyên hạ thấp điểm đạt tiêu chuẩn.

Lý do của Triệu Khâm Thư đúng là sứt sẹo, nhưng anh ấy không có tâm trạng giải thích, trực tiếp nâng chén lên, cười to: "Cạn chén, cạn chén nào."

"Cạn chén, cạn chén." Các bạn học không tra hỏi nữa.

Triệu Khâm Thư rót một chén rượu, đưa tới trước mặt Trần Nhung, nói: "Không ngờ là trận đấu bóng cũng không khiến cậu kích động được."

Trong quá trình thi đấu, các bạn điên cuồng bứt tóc, vỗ mạnh bắp đùi, vỗ thành tiếng 'bộp, bộp'. Có người kêu gào om sòm, mới gào được một nửa thì bị một bạn học khác bịt miệng. Nói tóm lại, đều không kiềm chế nổi động tác chân tay

Còn Trần Nhung, dù tỉ số bị rớt lại đằng sau hay là đuổi tới san bằng, ngoại trừ vỗ tay thì cũng chỉ có vỗ tay.

Trần Nhung nhận chén rượu, trực tiếp đặt trên bàn: "Mình bị dị ứng với cồn."

Kí túc nâng chén nói chuyện ầm ầm, từ ngày thứ hai nhập học đã bắt đầu. Lúc đó Trần Nhung đã từ chối khéo vì tửu phẩm nhưng lần nào Triệu Khâm Thư vẫn rót rượu.

Triệu Khâm Thư nâng chén với Trần Nhung, một hơi hết nửa chén rượu. Anh ấy cũng không phải dân ghiền bóng cuồng nhiệt, không để ý tới việc thắng thua của đội bóng. Thứ dồn nén trong lòng anh từ đầu tới cuối là chuyện khác.

Ba bình rượu trước mặt bạn học Ất đã trống, mặt anh ta đỏ bừng, đột ngột đứng lên, loạng choạng muốn đi nhưng người lại đứng không vững, bổ nhào ngã ngồi trên đất, anh ta dứt khoát ngồi xếp bằng trên đất. Người này nói: "Mình nhớ, ngày mình chia tay ấy cũng giống như hôm nay, đội bóng mình ủng hộ bị thua trận, chuyện này đã đủ mình bực tức rồi thế mà kết quả bạn gái lại gửi tin nhắn chia tay cho mình nữa. Ngày đó mình tức giận muốn nổ tung, mua rượu trắng về, uống đến tối tăm mù mịt. Mình không chỉ tức giận mà còn khó chịu hơn. Khó chịu cái gì? Khó chịu con, mẹ, nó! Mỗi lần đội bóng mình ủng hộ thua trận, mình sẽ nhớ tới bạn gái cũ." Trong lớp anh ta thường xuyên hi hi ha ha, lúc này rõ ràng là đang say khướt.

"Khó chịu, khó chịu." Bạn học Bính dựa lưng vào thang giường, khép hờ mắt: "Mình cũng khó chịu."

Tác dụng mượn rượu giải sầu mất đi hiệu lực, ngược lại càng khiến bầu không khí đi vào trong hồi ức thương tâm.

Triệu Khâm Thư thờ dài than thở, thình lình nói một câu: "Đúng vậy, trận bóng thua, bạn gái cũng bỏ đi."

Lúc này mọi người lập tức yên lặng mấy giây.

Thái Dương là người đầu tiên hoàn hồn lại: "Cậu cũng chia tay à? Mình cứ tưởng cậu cứ ngoắc ngoắc tay là được, cậu là người vạn người mê cơ mà."

Triệu Khâm Thư: "Cái gì mà ngoắc ngoắc tay, cũng đâu phải gọi taxi đâu."

Dường như sự khác thường của Triệu Khâm Thư hôm nay đã có đầu mối, các bạn học vểnh tai, cho là anh ấy sắp kể câu chuyện tình yêu trai gái gì đó. Ai ngờ anh ấy lại nói: "Qua rồi, đã qua rồi."

Trong sáu người tại chỗ, ba người có quá khứ, ba người còn lại thì trống hoác.

Do mới tới ở chung, Trần Nhung đặt mình ở ngoài cuộc.

Nhưng Triệu Khâm Thư cứng rắn lôi anh vào, quay đầu nói: "Trần Nhung, hay là nói chuyện của cậu chút đi."

Thái Dương trêu chọc nói: "Đừng nói học sinh ngoan ngay cả mối tình đầu cũng không có đó chứ?"

Bạn học Giáp: "Coi thường ai đó, với gương mặt của Trần Nhung, cậu ấy muốn yêu ai mà không được chứ."

Trần Nhung giữ im lặng.

Triệu Khâm Thư: "Lớn vậy rồi, hẳn là cậu cũng gặp được cô gái mình thích rồi chứ."

"Mình độc thân." Trần Nhung đáp lại một nẻo.

Câu trả lời không hề bất ngờ. Triệu Khâm Thư cười một tiếng. Anh ấy mới quen Trần Nhung từ khi lên đại học. Tính Trần Nhung không xấu, chỉ là quá yên tĩnh. Không nói chuyện của mình cũng không hỏi chuyện người khác, thiếu chút khói lửa nhân gian.

"Nói chứ, đơn phương thầm mến cũng là một kiểu mối tình đầu." Thái Dương nói: "Phải không, phải không, mình cũng có chuyện để kể đây."

Rượu không đủ uống, Triệu Khâm Thư bưng đồ uống có độ cồn thấp mình mới mua ra. Anh ấy mở một chai cho Trần Nhung, tận tình khuyên nhủ nói: "Cậu là một chàng trai trưởng thành, đừng có lúc nào cũng như người già vậy, ngày nào cũng ôm bình giữ nhiệt."

Trần Nhung: "Nước sôi tốt cho sức khỏe."

Triệu Khâm Thư: "Nếm thử chút đi, đây mới là gu của thanh niên."

Trần Nhung: "Mình bị dị ứng với cồn."

Triệu Khâm Thư: "Cocktail không có cồn."

"Không có cồn, không phải rượu." Thái Dương chen miệng vào nói.

Bạn học Giáp nghe thấy chuyện tình đơn phương, tỏ tình thê thảm không có kết quả, vừa oán trách Triệu Khâm Thư thương Xuân buồn Thu đã thấy lòng chua xót, anh ta là người đầu tiên lau nước mắt.

Trần Nhung bưng 'cocktail không có cồn', nếm thử một ngụm. Mùi vị tương tự như nước trái cây, có lẽ chỉ có gừng, hương vị tương đối cay. Uống được nửa chén, anh cảm thấy không đúng lắm. Anh không hề nói dối, anh vô cùng nhạy cảm với cồn, tửu lượng thấp đến mức không thể thấp hơn nữa.

Anh nghe Triệu Khâm Thư nói: "Mình là đồ cặn bã."

Sau đó anh bất tỉnh nhân sự.

*

Cảm giác này vừa nặng nề vừa dễ chịu.

Khi Trần Nhung tỉnh lại, mùi rượu trong không khí đã tiêu tán.

Có người khiêng anh lên giường nhưng lười không kéo rèm. Cửa ban công đóng lại, rèm cửa sổ mở toang, chùm ánh trăng bàng bạc chiếu từ bên ngoài vào.

Sau khi ngồi dậy, Trần Nhung đưa một tay day trán. 'Say' của anh có thể không phải là say, không có nhức đầu nóng não, chỉ cảm thấy như trán bị đập vào đâu. Anh ấn rồi xoa, xoa rồi ấn, chắc chắn đây là bị thương ngoài da.

Ở bên đối diện, chăn dồn đống ở cuối giường, trên giường không một bóng người.

Trần Nhung nhìn xuống dưới.

Triệu Khâm Thư ngồi dựa vào băng ghế, nhắm hai mắt, ngậm chặt miệng, không biết có phải đang ngủ không.

Thái Dương ngáy như sấm, sau cùng còn ngân lên giai điệu.

Trần Nhung rón rén đi xuống, tiếng động phát ra chắc chắn không bằng được Thái Dương ngáy.

Nhưng Triệu Khâm Thư bỗng mở mắt ra, con ngươi đen như mực sáng kinh người dưới ánh trăng. Thấy Trần Nhung, anh ấy nói: "Các cậu đều say tới mơ hồ."

Trần Nhung hỏi: "Cậu không ngủ cả đêm à?"

Triệu Khâm Thư dùng tay trái nâng cổ, vòng qua vòng lại vài vòng: "Bận chăm sóc cho cậu mà."

"Cậu nói cái chén đó không có cồn."

"Mình đâu biết đâu, cậu dính chút xíu cồn cũng không được."

"Cậu đi ngủ đi, mình không sao."

Triệu Khâm Thư tựa đầu vào ghế dựa, dựa gần vào đằng sau một chút rồi ngồi thẳng lại: "Người khác thì say rượu, cậu thì trực tiếp bất tỉnh, khi đó mình thiếu điều gọi 120 rồi."

"Sau này hễ là đồ có 'cồn', mình sẽ từ chối."

"Cậu có ký ức lúc say rượu không?"

"Nếu mình nhớ thì bây giờ mình đã có thể đọc làu làu câu chuyện cặn bã của cậu rồi. Đáng tiếc là mình không nghe được."

Triệu Khâm Thư cười: "Muộn là mất rồi, chỉ lúc đó mình mới có mong muốn dốc hết bầu tâm sự."

Trần Nhung cũng không phải nhất quyết phải biết bằng được.

"Thật ra thì, bọn họ ai cũng say nên không nghe rõ mình đã nói gì thì đúng hơn." Triệu Khâm Thư đứng lên, khởi động bả vai: "Cậu đó, bình thường không ầm ĩ, không điên cuồng thế mà lúc say lại không như vậy."

Trần Nhung hỏi: "Chẳng lẽ mình say bí tỉ ầm ĩ à?"

"Cậu nói mê sảng." Triệu Khâm Thư ngừng lại một lát rồi nói thêm: "Có thể không phải là mê sảng."

"Mình nói cái gì?"

Triệu Khâm nâng mắt, liếc mắt nhìn về phía Thái Dương: "Chỉ có một mình mình nghe. Không sao, tổn thương vì tình không mất mặt, nói được hết là hết chuyện. Cũng như là, hôm nay mình nói một phần ba câu chuyện, mình hy vọng là có thể giải phóng được một phần ba."

Trần Nhung rất bình tĩnh: "Tổn thương vì tình?"

Triệu Khâm Thư nhướng máy: "Muốn nghe không?"

Trần Nhung: "Sẵn lòng nghe kỹ càng."

Triệu Khâm Thư gác lên vai Trần Nhung, nhìn ra ngoài cửa sổ.

Vừa khéo giữa hai bộ đồng phục trường treo trên giá phơi quần áo là ánh trăng lưỡi liềm.

Triệu Khâm Thư nói: "Cậu có một bạch nguyệt quang."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK