• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Đây là một quán rất lâu đời, được kế thừa qua nhiều thế hệ." Nghê Yến Quy khuấy khuấy bát chè mè đen, "Đây là món tủ của quán."

Trần Nhung lẳng lặng nghe cô ca ngợi.

"Mè xay tay truyền thống." Cô chỉ chỉ một người đàn ông ở bên trong.

Người đàn ông dùng một cái cọc gỗ thô to giã vào cái cối đá. Cái cọc gỗ có đường kính chừng mười centimet, dài hơn một mét.

"Cái cây gỗ trên tay họ nghe nói là gỗ của một loại cây ăn quả. Chỉ dùng một vật như vậy mà giã mè đã là một việc tốn sức." Tiếp đó, Nghê Yến Quy nhìn vào phần quảng cáo của quán mà nói rành mạch, nào là thành phần chính, thành phần phụ. Nói xong, cô múc chè mè đen cho vào miệng, "Hương thơm đậm, trơn mềm mại."

Xô tào phớ của Trần Nhung ở bên cạnh.

Một xô tào phớ, một đĩa đường mật. Xô tào phớ bằng gỗ, vân rất đậm màu, gần như nâu. Chiếc đĩa sứ nhỏ mẻ hai chỗ nhỏ.

Cô hỏi: "Có phải cậu thấy không được vệ sinh không?"

"Mình nghe đến nhập tâm nên quên mất." Trần Nhung cho đường mật vào xô tào phớ, thấy cô ăn xong nửa bát, hỏi, "Có muốn một bát nữa không?"

Sao lại có chuyện con trai một miếng cũng chưa ăn, mình đã ăn đến cạn tàu ráo máng? Nghê Yến Quy dừng lại, lau lau miệng: "Mình no rồi."

Anh cũng không miễn cưỡng.

Cô lại hỏi: "Ngoài đọc sách ra, cậu còn thích gì nữa?"

"Vẽ tranh." Trần Nhung nuốt một ngụm tao phớ, "Từ nhỏ mình đã thích hội họa, cho nên mới đăng ký vào trường mỹ thuật."

Cô cho rằng nam sinh thường thích những trò chơi vận động liên quan đến quả bóng, không ngờ sở thích của anh lại an tĩnh như vậy. Thật tốt, cô vốn muốn tìm một người chồng hào hoa phong nhã như ý muốn. Cô tiếp tục hỏi: "Ở ký túc xá thì vẽ tranh thế nào?"

"Có đôi khi sẽ ra vườn trường vẽ cảnh." Trần Nhung hỏi, "Cậu thì sao?"

Cô? Cũng không thể nói bởi vì ba cô cảm thấy nghệ thuật là một ngành nghề bồi dưỡng tính tình nên cố tình cho cô đến đây rèn luyện. Trường là ba cô chọn. Lúc đó cô vốn không tình nguyện. Không nghĩ đến ở đây lại gặp được Trần Nhung, bây giờ lại cảm thấy nên yên ổn.

"Có lúc mình cũng sẽ vẽ tranh." "Có lúc" này của cô chính là khi cần phải nộp bài tập.

*

Đến dưới lầu ký túc xá.

Bạn học cùng để ý chào hỏi hai người họ còn nhiều hơn so với lúc ở tiệm bán đồ ngọt. Có một cô nữ sinh đứng trên hành lang lầu ba, vừa gọi điện thoại, vừa nhìn quẩn quanh đôi người đứng dưới lầu.

Nghê Yến Quy cong khuỷu tay, lắc qua lắc lại, động tác vẫy tay thực sự cứng nhắc.

Trần Nhung nở cụ cười: Đi nhanh đi, gần đến thời gian đóng cửa rồi."

"Cảm ơn chè của cậu." Ngọt đến tận trái tim cô.

"Đừng khách sáo, nghỉ ngơi sớm một chút. Đừng đặt chuyện đêm nay vào lòng."

Nghê Yến Quy gật gật đầu, xoay người đi. Đi vài bước lại xoay đầu lại.

Dì quản lý ký túc xá không phải mới năm một năm hai, gặp qua nhiều cặp tình nhân lưu luyến không rời. Với thái độ của đôi tình nhân nhỏ thế này, bà biết rõ đang là giai đoạn mập mờ. Bà liếc nhìn bâng quơ về phía bức tường, gõ gõ cửa: "Đóng cửa, đóng cửa. Cũng không phải là ngày mai không gặp nữa mà."

Ngày mai thật sự là không gặp ____ Bởi vì câu lạc bộ không có hoạt động. Nghê Yến Quy nói: "Hẹn gặp lại." Cô đi vào trong ký túc xá.

Trần Nhung vẫn đứng tại chỗ, cho đến tận khi cô đứng ở hành lang trên lầu vẫy tay về phía anh.

Cô giang cả hai tay, đối xứng nhau qua vai, lắc lắc với biên độ lớn, nụ cười còn xán lạn hơn cả bầu trời đêm.

Anh khẽ cười.

Tối hôm nay, mặt Nghê Yến Quy rất xinh, điểm khác biệt là đôi mắt trong suốt ngậm nước, nhìn qua vừa đơn thuần lại ngây thơ.

Nhưng, mỗi khi nhìn anh, mặt mày lại lấp lánh cảnh xuân, như thời thời khắc khắc mời gọi anh.

Giống như một cô yêu tinh ngây ngô.

*

Cửa đóng lại, Nghê Yến Quy nói: "A, mùa xuân đến đây!"

Liễu Mộc Hi vừa hoàn thành xong bản thảo, nửa nằm nửa ngồi trên giường xem tranh biếm họa. Cô ấy quay đầu: "Trúng tà. À, không, từ ngày cậu nhìn thấy Trần Nhung thì đã trúng tà rồi."

Nghê Yến Quy bước nhẹ nhàng, giống như bay qua. Cô ngửa đầu, túm thanh giường của Liễu Mộc Hi "Nói cho cậu một tin tốt."

Liễu Mộc Hi buông bức tranh biếm họa, nằm nhoài xuống: "Tóm được Trần Nhung?"

"Làm gì nhanh vậy. Hôm nay tiến được một bước nhỏ. Cậu ấy mời mình ăn chè mè đen. Đặc biệt ngọt." Nghê Yến Quy còn nhấn mạnh từ ""ngọt" một cách cường điệu.

Liễu Mộc Hi kêu to: "Bước này của cậu cũng thật sự dài quá rồi đó."

Nghê Yến Quy ngồi trên ghế, xoay qua xoay lại vài lần, rốt cuộc cũng nhịn không nổi, cười ha hả.

Liễu Mộc Hi trêu chọc: Cậu ở trước mặt cậu ấy có chú ý hình tượng không đó?"

"Dĩ nhiên là có." Nghê Yến Quy gác chân lên, tùy tiện buộc lại tóc, "Đoan trang thục nữ hẳn hoi, nói cũng không dám lớn tiếng."

Kiều Na gỡ một bên tai nghe xuống: "Sau này Trần Nhung mà biết được bộ mặt thật của cậu thì phải làm sao?"

Nghê Yến Quy không nghĩ xa xôi như vậy, nói: "Lừa được người trước rồi tính sau."

Vu Nhuế tắm rửa xong, đi ra nói: "Nếu Trần Nhung yêu cậu đến chết đi sống lại thì chắc chắn cũng sẽ bao dung cho khuyết điểm của cậu."

Kiều Na gắn tai nghe lại: "Thật không thể tin được khả năng ngụy trang của Nghê Yến Quy." Đại khái sẽ trong nháy mắt lơ đãng mà lộ ra bản chất.

*

Trong thời đại công nghệ thông tin, không có bức tường nào kín gió. Cuối tuần, sự kiện Ngô Thiên Hâm chụp lén đã lên men trong giới sinh viên, lan đến cả những trường khác.

Ngày thứ hai, nhà trường ra thông cáo, quyết định buộc thôi học đối với Ngô Thiên Hâm. Bởi vì liên quan đến việc lén lút quay chụp và bán những sản phẩm đó, trường cũng báo cảnh sát.

Lâm Tu từng trà trộn vào đủ hạng người nhưng không xâm nhập được vào đường dây của Ngô Thiên Hâm. Đối với việc này, anh ta hoàn toàn không biết gì cả. Thẳng đến khi nhận được thông cáo, lại nghe Nghê Yến Quy kể lại sinh động như thật tình hình trải qua đêm ấy, sắc mặt anh ta dần trở nên trắng bệch, nhìn cô đánh giá vài lần, hỏi: "Cậu thật sự không sao chứ?"

Nghê Yến Quy cười nói: "Không sao."

"Yến Quy..." Lâm Tu còn muốn nói thêm gì đó.

Bên ngoài, lớp trưởng đã gõ gõ cửa: "Nghê Yến Quy, đến văn phòng thầy Chu một chút."

Thầy Chu là hiệu phó. Gia Bắc có năm sáu hiệu phó, nhưng thầy Chu là người gần gũi, hay trò chuyện với sinh viên nhất. Học tốt cũng tâm sự, thành tích kém cũng tâm sự.

Nghê Yến Quy tự xét lại, thời gian này cô không làm ra chuyện gì xấu cả, sao đối tượng tâm sự lại thăng từ trưởng khoa Nhậm lên đến phó hiệu trưởng?

Cô đúc kết lại hồi lâu, gõ cửa văn phòng thầy Chu.

"Mời vào.” Không lớn tiếng như Trưởng khoa Nhậm, giọng điệu thầy Chu ôn hòa hiền hậu có từ tính.

Nghê Yến Quy phát hiện, trong văn phòng còn có những người khác.

Mao Thành Hồng và Ôn Văn đang ngồi nghiêm chỉnh.

Cô đi lên trước: "Chào thầy Chu."

"Ngồi đi." Thầy Chu rất tốt bụng, "Chuyện Ngô Thiên Hâm, nhà trường đã điều tra xong, phần còn lại giao cho cảnh sát. Gặp phải sự tình thế này, làm thầy giáo, thầy cảm thấy vô cùng có lỗi. May mắn là lúc đó không tạo ra thương tổn lớn gì.

"Cảm ơn thầy Chu." Nghê Yến Quy ngồi xuống, thẳng sống lưng.

Thầy Chu: "Bạn học Nghê Yến Quy, về tình huống của hôm đó, em theo góc độ của bản thân mà nói một câu."

Nghê Yến Quy lời ít ý nhiều mà kể qua một lần.

Thầy Chu chuyển sang Ôn Văn: "Ngô Thiên Hâm là đạo đức cá nhân bại hoại sẽ không làm liên lụy đến câu lạc bộ. Mọi người bắt người đúng lúc, vô cùng quyết đoán."

"Thầy Chu, đây là chuyện nội bộ của chúng em. Chuyện phát sinh ở câu lạc bộ của chúng em. Chúng em không thể trốn tránh trách nhiệm." Ôn Văn nói, "Chúng em chấp nhận chịu phạt."

Ôn Văn và Mao Thành Hồng là đàn ông chính trực, không biết quanh co. Nghê Yến Quy ở câu lạc bộ tán đả gặp phải sự cố ngoài ý muốn, người phụ trách đương nhiên phải chịu phạt theo.

Thầy Chu cười rộ lên: "Hôm nay gọi mọi người đến đây không phải là để trách phạt. Ngược lại, còn phải khen ngợi. Thưởng phạt công minh là quy củ của Gia Bắc. Giống như bạn học Nghê Yến Quy này."

Nghê Yến Quy cảm thấy lời này không ổn, sẽ không muốn thư kiểm điểm chứ?

Quả nhiên, thầy Chu nói: "Biết sai có thể sửa, đây là chuyện vô cùng tốt."

Nghê Yến Quy cảm thấy may mắn vì lòng mình cứng rắn như sắt thép.

"Hôm nay gọi mọi người đến là có chuyện khác." Hiệu phó Chu mở một video trong máy tính ra, "Ngô Thiên Hâm chụp được một người khác. Lại nói, người này quả thật đã cản trở Ngô Thiên Hâm, nếu không Ngô Thiên Hâm đã được toại nguyện. Ôn Văn và Mao Thành Hồng liếc mắt nhìn nhau.

Buổi tối hôm đó, trên mặt Ngô Thiên Hâm có vết thương, cằm bị trật. Lời anh ta nói hẳn là thật _____ Anh ta quả thật bị đánh.

Nhưng lúc Mao Thành Hồng đuổi theo chỉ phát hiện Ngô Thiên Hâm. Ở hiện trường, Nghê Yến Quy cũng không nhìn thấy người thứ hai ở hiện trường.

Mao Thành Hồng: "Hiệu phó Chu, Ngô Thiên Hâm không khai ra người kia là ai sao?"

"Cậu ta không nhìn thấy rõ. Người này không nói không rằng đã biến mất. Tôi nghĩ hỏi mọi người một chút xem có ấn tượng gì không." Thầy Chu xoay màn hình máy tính lại.

Ôn Văn và Mao Thành Hồng rướn người đến xem.

Đoạn clip vừa tối vừa rung lắc dữ dội.

Hiệu phó Chu: Ngô Thiên Hâm nói, cậu ta vừa đến được bên cửa sổ đã bị đánh, sau đó người đàn ông đó chạy biến đi mất, không nhìn thấy đâu."

Đoạn clip tiếp tục phát. Đầu tiên là bầu trời đêm, sau đó mà bãi cỏ, bóng tối bao trùm trong một khoảng thời gian dài. Bỗng nhiên, một cái gì đó hiện ra, rất nhanh, tầm một giây.

Hiệu phó Chu tua lại đoạn phim, bấm dừng hình ảnh lại vài lần, xác định thời điểm.

Nghê Yến Quy cũng nhìn thăm dò. Đây là...

Mặt nạ sơn dương?

Gương mặt chú dê là được vẽ ra, khối màu trên hốc mắt biến dạng vì vẽ tay. Phần mũi chiếc mặt nạ khá hẹp, kẻ xuống bằng màu đỏ, hai bên được vẽ ngoằn ngoèo bằng mực tàu.

Hiệu phó Chu: "Mọi người từng nhìn thấy chiếc mặt nạ này chưa?"

Ôn Văn nghĩ nghĩ: "Không có."

Hiệu phó Chu: "Về người này, mạnh mối chỉ có chiếc mặt nạ nửa mặt này. Đúng rồi, học viên của câu lạc bộ mọi người, lúc đó ai không có mặt tại hiện trường?"

"Rất nhiều học viên đều không có mặt." Bởi vì Nghê Yến Quy muốn thay quần áo, Mao Thành Hồng cũng thuận tiện mà cho các học viên tự do nghỉ ngơi.

Hiệu phó Chu: "Được rồi, nhà trường sẽ tiếp tục điều tra. Lý do người đàn ông này xuất hiện tạm thời không rõ lắm. Ngô Thiên Hâm nói, người này cũng là đến chụp ảnh. Qua thảo luận của các giáo viên, cách nói này không chính xác lắm. Người đứng bên cạnh cửa sổ mới có thể chụp ảnh được. Theo góc độ người này tấn công Ngô Thiên Hâm cho thấy, lúc đó cậu ta đứng dưới tán cây bên hồ, cách phòng thay quần áo một khoảng."

Nghê Yến Quy nghĩ thầm, sẽ không có người trốn ở đó, chờ nửa đêm nhảy xuống hồ đi?"

Ôn Văn: "Hiệu phó Chu, lầu thực nghiệm không phải có camera sao?"

"Từ tầng hai trở lên đã bị bỏ hoang. Tầng một có nhưng bên hồ thì lại không." Thầy Chu nói, "Chúng tôi sẽ liên hệ bên an ninh để theo dõi thêm."

Ba người đi ra khỏi văn phòng.

Ôn Văn hỏi: "Bạn học Tiểu Nghê, cậu có suy nghĩ gì về chuyện này không?"

Nghê Yến Quy: "Cảm giác như trường chúng ta có hơi nhiều tên biến thái."

"Huấn luyện viên Mao thì sao?" Ôn Văn để ý, Mao Thành Hồng dường như hơi trầm mặc.

Mao Thành Hồng đột nhiên hỏi: "Các em cảm thấy chưa từng thấy qua chiếc mặt nạ đó?"

Nghê Yến Quy: "Chưa từng thấy qua hình ảnh sơn dương quái lạ như vậy."

Ôn Văn cũng lắc đầu.

Mao Thành Hồng: "Thầy có cảm giác từng thấy, nhưng lại nghĩ không ra."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK