“Hạ huynh, chúng ta gặp nhau là có duyên hay là cùng kết giao làm huynh đệ với nhau đi ?”: Bạch Cảnh Dương nhìn Hạ Y Thần nở một nụ cười dịu dàng nói.
Hạ Y Thần nghe Bạch Cảnh Dương nói vậy liền quay mặt lại từ chối nhưng đập vào mắt hắn lại là một gương mắt tú cộng thêm nụ cười tỏa nắng của Bạch Cảnh Dương, lúc này đại não của Hạ Y Thần trống rỗng trong đầu hắn xuất hiện một đoạn ký ức mơ hồ về một người nam nhân cũng có nụ cười dịu dàng và ấm áp như vậy, trong lúc hắn thần trí không được tỉnh táo mà đã buộc miệng đồng ý: “Được! chúng ta kết giao với nhau đi”.
“Hả!”: Tất cả mọi nghe thấy Hạ Y Thần đồng ý với lời đề nghị của Bạch Cảnh Dương thì kinh ngạc không thôi.
Bạch Cảnh Dương cũng không tin được điều mình vừa nghe thấy, sao y có thể đồng ý với mình nhanh như vậy?
Hạ Y Thần giờ mới lấy lại được tinh thần thì cảm thấy xấu hổ vô cùng măt mày đỏ như quả cà chua chín không dám nhìn thẳng vào mặt Bạch Cảnh Dương, hắn không muốn như thế đâu nhưng đã lỡ miệng đồng ý rồi sư phụ đã từng dạy phàm đã đồng ý việc gì với người khác thì phải làm nên hắn không thể rút lời lại được, chỉ đành ngậm ngùi chấp nhận : “Bọn ta và các ngươi từ nay trở đi chính là bạn hữu của nhau”.
“Được! chúng ta là bạn hữu của nhau”: Bạch Cảnh Dương ôm lấy Hạ Y Thần vui vẻ nói.
“Người làm gì vậy? buông ta ra”:mặt của Hạ Y Thần càng lúc càng đỏ nhưng cũng không như lúc trước đẩy Bạch Cảnh Dương ra.
“Ta cũng muốn kết giao với các ngươi”:Lâm Huyền Phong nói.
“Ta cũng vậy”:Thiếu Vũ cũng vui vẻ nói.
“Được thôi!”: Nhóm người Hạ Y Thần đồng thanh nói.
Đại sư huynh đã đồng ý chẳng nhẽ bọn họ lại nói không.
Mọi người lúc này ai nấy cũng vui vẻ chỉ riêng một người là Lâm Đường Đường, nàng nghĩ rằng cũng lắm là giúp bọn người Hạ Y Thần tìm chỗ ăn chỗ ở hoặc cứ trực tiếp đưa tiền cho bọn họ là được coi như là mọi việc đã được giải quyết xong, ai mà ngờ Bạch ca ca của nàng muốn kết giao với bọn họ ,một mình Bạch ca ca thì không nói đã thế Thiếu Vũ và ca ca của nàng cũng muốn kết giao với mấy người bọn họ nhưng cho dù trong lòng nàng có bao nhiêu tức giận bao nhiêu nàng cũng giữ bình tĩnh không thể hiện ra ngoài.
…………………………………………………………….
Ở một bên khác.
“Tả sứ ,lần này đường chủ giao cho chúng ta nhiệm vụ là phải bảo vệ một người đến từ kinh thành, hắn là ai vậy?”:Phù Uyển từ sau khi hoàn thành nhiệm vụ ám sát Tư Không Thiếu Vũ cùng với Lưu Vô Ảnh, bọn họ trở về Tuyệt Quán đường báo cáo nhiệm vụ đã hoàn thành nhưng chưa kịp để bọn họ nghỉ ngơi đường chủ đã trực tiếp đưa ra một nhiệm vụ mới đó là nàng cùng với Lưu Vô Ảnh và Tả Sứ bảo vệ một người đến từ kinh thành.
Lăng Sương nghe nàng hỏi cũng chẳng thèm nhìn nàng một cái âm trầm nói: “Nhiệm vụ lần này đường chủ giao cho chúng ta là phải bảo vệ Nhị hoàng tử Mộ Dung Thụy Thanh trong lễ sinh thần của con gái Lâm chưởng môn”.
“Tả sứ thuộc hạ có điều không hiểu”: Lưu Vô Ảnh nhìn Lăng Sương thắc mắc hỏi.
“Nói!”
“Xét về võ công thì chúng ta có Hữu sứ, tại sao không giao nhiệm vụ này cho bên Quán đường của hữu sứ mà phải giao cho bên Tuyệt đường của chúng ta?”
Tuyệt Quán đường được chia ra làm hai một là Quán đường hai là Tuyệt đường, đứng đầu là đường chủ sau đó là hai vị Tả Hữu hộ pháp những người còn lại một là đệ tử hai là thuộc hạ. Đường chủ là một người bí ẩn trừ hai vị hộ pháp ra thì chưa có ai biết được mặt của đường chủ, bản thân đường chủ cũng chẳng có đệ tử thân truyền, còn hai vị hộ pháp mọi người nắm một nửa quyền lực của Tuyệt Quán đường thay thế đường chủ xử lý các công vụ trong phái, Hữu sứ cai quản Quán đường chuyên về các mói quan hệ, kinh doanh mua bán và sẽ là nơi tiếp nhận các yêu cầu của khách hàng như thu thập tin tức, ám sát,bảo vệ,…v.v, Tả sứ đứng đầu Tuyệt đường chuyên điều chế độc, cung cấp sát thủ cho bên Quán đường. Tuy là Tả sứ cai quản toàn bộ sát thủ của Tuyệt Quán đường nhưng ngài ấy lại không biết võ công hữu sứ thì ngược lại ngài ấy có võ công cực kỳ cao cường.
“Đường chủ tự có tính toán riêng của mình, các ngươi chỉ cần nhận nhiệm vụ và hoàn thành nó đừng thắc mắc nhiều”: Lăng Sương liếc nhìn Lưu Vô Ảnh bằng một ánh mắt sắc lịm, giọng điệu âm trầm mang theo sát khí cảnh cáo Lưu Vô Ảnh.
“Thuộc hạ lỡ lời tả sứ thứ tội”: Lưu Vô Ảnh nhìn thấy sát khí từ giọng điệu của Lăng Sương liền cúi đầu nói, trên thái dương hắn chảy đầy mồ hôi lạnh người thì run rẩy.
“Lần này các ngươi mang theo bao nhiêu người?”
“Thuộc hạ đã đem theo hai mươi lăm người, bọn họ sẽ đi thám thính khắp nơi và ẩn náu xung quanh đây chỉ cần ra hiệu thì bọn họ sẽ xuất hiện”.
“Đều là những người có võ công cao cường nhất chứ?”
“Thưa tả sứ, đều là những người mạnh nhất của chúng ta”.
“Được rồi! ”
“Tả sứ ở đằng kia có một quán trà chúng ta vào đó nghỉ ngơi một lát thuộc hạ sẽ cho người đi thuê phòng trọ”: Phù Uyển nhìn từ xa thì thấy một quán trà xa hoa, bọn họ cũng đi đã lâu giờ đến thành Hòa Linh phải nghỉ ngơi dưỡng sức.
“Được! đi thôi”: Lăng Sương nói.
…
“Ông chủ cho một bình trà và một ít điểm tâm ra đây”:Phù Mộng đến bên quầy gọi món.
“Các vị cứ lên trên lầu trước đi, chúng ta sẽ chuẩn bị trà và điểm tâm mang lên ngay đây”.
Nói rồi ông chủ gọi một tiểu nhị tới đưa đám người Lăng Sương lên lầu.
Tiểu nhị vừa sắp xếp xong chỗ ngồi cho bọn họ thì rời đi.
Phù Uyên nhìn xung quanh để kiểm tra mọi thứ không có gì bất thường cho đến khi nàng nhìn về một bàn gần phía cửa sổ thì vô nàng nhìn thấy Tư Không Thiếu Vũ đang ngồi ăn uống nói chuyện vui vẻ với một số người, nàng giật mình suy nghĩ ( đáng lẽ ra Tư Không Thiếu Vũ phải chết rồi chứ, cứ coi như hắn có thể không bị nước cuốn chết đi nhưng rõ ràng hắn đã trúng kịch độc của Tả sứ nếu không có thuốc giải của Tả sứ thì đừng mong có thể giải được độc, làm sao mà hắn có thể sống tới bây giờ được chứ?).
Thấy Phù Uyển vẻ mặt khó tin nhìn chằm chằm về một phía Lưu Vô Ảnh cũng nhìn theo hướng ánh mắt của nàng đồng tử hắn co rút lại, hắn nhìn thấy Tư Không Thiếu Vũ còn sống : “Hắn ta còn sống, không thể nào”.
Lăng Sương cũng nhìn thấy Tư Không Thiếu Vũ hắn cũng khá bất ngờ chất độc hắn dùng để hạ độc Tư Không Thiếu Vũ là một chất độc không có thuốc giải người trúng độc chỉ có một con đường chết, mà Tư Không Thiếu Vũ chẳng những không chết mà còn khỏe mạnh như vậy, có thể giải được độc của hắn khiến bản thân hắn cảm thấy khá thú vị.
Tư Không Thiếu Vũ đang ngồi nói chuyện vui vẻ nói chuyện với mọi người đột nhiên hắn cảm thấy có rất nhiều ánh mắt đang nhìn về phía mình theo phản xạ quay đầu lại nhìn, trước mắt hắn chính là ba gương mặt vô cùng quen thuộc chẳng phải đây là những người đã ám sát hắn sao, đúng thật là oan gia ngõ hẹp mà .
“Thiếu Vũ ngươi làm sao đấy?”: Lâm Huyền Phòng thấy Thiếu Vũ đang nói chuyện dột nhiên dừng lại hắn liến lấy tay lay người của Thiếu Vũ.
“À! Không có gì, chỉ là gặp người quen thôi”: Thiếu Vũ nhếch mép cười một cái ánh mắt không rời khỏi ba người kia.
Lăng Sương thấy vậy cũng không sợ hãi mà dùng một ánh mắt đầy khiêu khích đáp trả lại.
“Hả!”:Lâm Huyền Phong mặt ngày ra không hiểu Thiếu Vũ đang nói cái gì, quay ra nhìn Bạch Cảnh Dương – “Cảnh Dương ngươi có hiểu hắn đang nói cái gì không?”: Thì đã thấy đám người Hạ Y Thần cùng Bạch Cảnh Dương ánh mắt hướng về cùng một phía, hắn cũng nhìn theo.
“Ồ! Ngươi đang nhìn ba người này à? bọn họ là ai thế? Ngươi quen sao?”: Lâm Huyền Phong nhìn ba người xa lạ trước mặt khó hiểu hỏi.
“Đó là những người đã ám sát ta”: Thiếu Vũ nói rồi quay đầu lại tiếp tục uống trà của mình cũng không thèm nhìn ba người kia nữa.
“Cái gì! Là bọn họ á”: Hạ Y Cảnh và Hạ Y Liên chỉ về phía nhóm người Lăng Sương vô cùng bất ngờ nói.
“Hay lắm ta tính đi tìm người ám sát người để tính sổ không ngờ bọn họ đã tự tìm đến cửa bọn họ, ta phải bắt họ về để điều tra xem kẻ nào đứng đằng sau chuyện này là kẻ nào”: Bạch Cảnh Dương tay rút lấy kiếm đeo bên hông mình định xông ra bắt đám người Lăng Sương, nhưng chưa kịp để hắn hành động Thiếu Vũ đã cản hắn lại.
“Không cần đâu bọn họ là người của Tuyệt Quán đường, trong số ba người bọn họ thì người mặc hồng y ngồi ở giữa chính là tả hộ pháp Lăng Sương”.
“Là vậy sao? Ta hiểu rồi”: Bạch Cảnh Dương nghe thấy là người của Tuyệt Quán đường thì đút lại kiếm vào vỏ rồi ngồi xuống uống trà.
Lâm Huyền Phong với Lâm Đường Đường nghe vậy dường như hiểu ra điều gì đó liền im lặng quay mặt đi không nhìn bọn Lăng Sương nữa.
“Ngươi không bắt bọn họ lại nữa hả?”:Hạ Y Thần thấy Bạch Cảnh Dương không đi bắt người nữa làm hắn rất khó hiểu, kẻ ám sát huynh đệ của mình ngay trước mắt mà không bắt lại tính sổ mà vẫn bình tĩnh uống trà.
Thấy vẻ mặt khó hiểu của Hạ Y Thần, Bạch Cảnh Dương liền giải thích cho y biết: “Tuyệt Quán đường là một tổ chức sát thủ nhưng lại được các môn phái trong giang hồ công nhận là chính phái, lý do cũng là bắt nguồn từ ba trăm năm trước năm đó sau khi Dạ tướng quân bị sử chết quân địch biết được tin này liền tấn công vào biên giới Họa Thiên, chiến loạn liên miên không dứt dân chúng lầm than, lúc ấy hoàng thái tử vừa lên ngôi chưa ổn định được triều đình mà đất nước không còn vị tướng nào tài giỏi như Dạ Quân Vũ nhưng vị thái tử này cũng không phải kẻ tầm thường y vốn đã có nhiều mối quan hệ trong giang hồ liền nhờ đến các mốn phái trong giang hồ trợ giúp đánh giặc, sau khi kết thúc chiến tranh giành lại được đất nước các môn phái giúp đỡ đều được luận công ban thưởng trong số đó có công lớn nhất đó chính là đường chủ Tuyệt Quán đường đã có công ám sát chủ soái của địch làm cho quân địch tan rã không thể chiến đấu được nữa, cho dù lúc đó Tuyệt Quán đường chỉ là một tổ chức sát thủ bị các môn phái coi như là tà đạo truy sát cũng được xá tội, từ lúc đó Tuyệt Quán đường có một tuyên bố rằng bọn họ chỉ nhận tiền rồi thực hiện nhiệm vụ nếu như muốn trả thù thì tự đi tìm những kẻ đứng sau tuy nhiên bọn họ cũng sẽ không tiết lộ thông tin của những người ủy thác, điều này đã được hoàng đế chấp thuận và đồng ý sẽ bảo vệ cho Tuyệt Quán đường mãi mãi sau khi hoàng đế bằng hà đã để lại di chiếu yêu cầu các đời hoàng đế sau này phải bảo vệ Tuyệt Quán đường, từ đó trong giang hồ có luật chỉ cần là những vụ án liên quan đến Tuyệt Quán đường thì sẽ đi tìm người đứng sau tuyệt đối không được trả thù Tuyệt Quán đường”.