Mỗi một con người chúng ta đều có khả năng và sức mạnh khắc nhau, không phải ai cũng có thiên phú võ học trong người.
Sẽ có những người có thiên phú vẽ tranh, đánh đàn, nấu ăn và....v.v
Những người tu luyện võ học sẽ được gọi là Võ Linh sư, đồng thời tùy vào thiên phú của từng người trong từng lĩnh vực khác nhau thì sẽ có Mộc Linh sư , Nhạc Linh sư, Thuật Linh sư, Y Linh sư, Mị Linh sư, Độc Linh sư....v.v
Khi những đứa trẻ vừa tròn chín tuổi sẽ được đưa đến các môn phái khác nhau để kiểm tra thiên phú của từng người, bằng cách tổ chức các kỳ thi khác nhau cầm kỳ thi họa, võ công,...v.v , trừ Nhạc Linh sư ,Thực Linh sư và những người thường không có thiên phú cũng như không có linh khí trong người thì hầu như tất cả mọi người đều sẽ được nhận vào môn phái khác nhau, những người không được chọn đều được các trường bình thường dưới núi thu nhận, những trường học này cũng thuộc quyền quản lý của các môn phái.
Điều quan trọng nhất là bản thân phải có linh khí trong người, sau khi được các môn phái thu nhận, các đệ tự phải học lưu chuyển khí trong cơ thể từ đó kết thành kim đan , công dụng của kim đan là chưa linh khí mà khi được tạo thành không chỉ phải hấp thụ ở bên ngoài tự nhiên mà con dựa vào khả năng tạo ra linh khí bằng cách luyện tập và cảm nhận của bản thân người tu luyện nữa.
Vi dụ ngươi là một Võ Linh sư phải cảm nhận và hòa mình vào công pháp bản thân đang luyện tập, cơ thể sẽ tự sản sinh linh khí lưu chuyển trong các mạch máu của ngươi tu luyện , từ đó mà đã thông toàn bộ các kinh mạch bổ trợ cho việc hấp thụ linh khí bên ngoài một cách dễ dàng hơn.
Không chỉ thế các linh sư phải luyện tập để lên cấp, các cấp của Linh Sư bao gồm hạ phẩm linh sư, trung phẩm linh sư, thượng phẩm linh sư, Tiên phẩm linh sư, Tiên Thiên phẩm linh sư, Thiên phẩm linh sư và cuối cùng là Thần phẩm linh sư mỗi phẩm cách nhau chín tầng, tương truyền chỉ cần vượt qua cảnh giới Thần phẩm linh sư cửu cấp thì có thể vượt thời không thoát ra khỏi hồng trần này.
Tuổi thọ của các linh sư tùy vào cảnh giới mà có thể sống đến mấy nghìn năm.
Giang hồ vào ba trăm năm trước đã có bảy linh sư đã đạt đến cảnh giới cửu cấp Thần phẩm linh sư khi mới ở tuổi hai mươi, nhưng lai lịch của bảy người họ lại không có ai biết, từ đó về sau câu truyện về bọn họ trở thành một truyền thuyết trong giang hồ bởi vì trong lịch sử các linh sư bước chân vào cảnh giới cửu cấp Thần phẩm linh sư chỉ đếm trên đầu ngón tay, mà độ tuổi của họ khi đó phải hơn nghìn tuổi.
"Vậy giờ mấy người các người ở là linh sư cấp mấy": Hạ Y Thân hỏi Bạch Cảnh Dương.
"Ta hiện tại là tam cấp Tiên Thiên phẩm võ linh sư, Thiếu Vũ là nhất cấp Tiên Thiên phẩm võ linh sư, Huyền Phong là cửu cấp Tiên phẩm Võ linh sư, Đường Đường là lục cấp Tiên phẩm võ linh sư".
"Wow! bây giờ ta mới biết các ngươi lợi hại đến vậy?": Hạ Y Cảnh cảm thán nói, quả thật bọn họ đã sống tách biệt với thế giới bên ngoài quá lâu, thì ra những chuyện mà đại sư huynh hắn mỗi ngày liên thuyên kể ở bên tai của bọn họ quả thật không phải thoại bản mà là sự thật , hắn quyết định trước khi về thôn Hoàng Hạ hắn phải học hỏi tất cả các kiến thức nơi này để về dậy cho đám trẻ con trong thôn.
"Sao! bây giờ đã biết ta lợi hại như thế nào rồi đúng không?": Lâm Huyền Phong thấy Hạ Y Cảnh đang suy nghĩ đăm chiêu liền lại gần choàng tay mình lên vai y ngả ngớn nói.
"Đúng ngươi rất lợi hại, hay là ngươi dậy ta một chút võ công và kể cho ta nghe lịch sử của các linh sư đi!": Hạ Y Cảnh không hề khó chịu với hành động thân mật của Lâm Huyền Phong như trước mà ngược lại hắn còn nhìn Lâm Huyền Phong bằng ánh mắt long lanh đầy sao.
Lâm Huyền Phong nhìn ánh mắt như muốn nói rằng ta rất hiếu học cầu ngươi chỉ dậy ta của Hạ Y Cảnh, trong lòng hắn bất giác cảm thấy rất thành tựu liền vui vẻ kéo Hạ Y Cảnh đi hào sảng nói: "Được thôi! ngươi thích học gì? nghe gì? ta đều sẽ làm hết chỉ cần ngươi ngoan ngoãn gọi ta một tiếng ca ca".
"Lâm ca ca ! mong ngươi chỉ dậy ta nhiều thêm": Hạ Y Cảnh là người co được giãn được liền rất phối hợp mà gọi Lâm Huyền Phong một tiếng ca ca.
"..." Hạ Y Thần chỉ có thể im lặng nhìn ngũ đệ nhà mình bị người ta lừa đi.
"Ngươi đừng nhìn nữa bọn họ đã đi xa rồi, vậy ngươi có muốn biết thêm gì về cách thức tu luyện không? ta có thể nói cho ngươi nghe": Bạch Cảnh Dương không khỏi khen ngợi huynh đệ của mình, hắn cũng học hỏi Lâm Huyền Phong quay ra hỏi ý của Hạ Y Thần.
"Được!": Hạ Y Thần gật đầu đồng ý, dù sao hắn cũng phải học hỏi thêm kiến thức .
"Đã thế thì ngươi đi theo ta!": Bạch Cảnh Dương vui mừng không thôi, hắn không ngờ cách này thế mà cũng có tác dụng với Hạ Y Thần.
"Bạch ca ca! chờ muội với": Lâm Đường Đường thấy ai cũng tản ra mỗi người đi một hướng, nàng vốn muốn đi theo Bạch Cảnh Dương, nhưng tiếc rằng Bạch ca ca của nàng dẫn Hạ Y Thần đi quá nhanh khi nàng kịp phản ứng thì đã không thấy bóng dáng của hai người bọn họ đâu nữa rồi, trong lòng dấy lên một cảm giác chua sót và không cam chỉ đành quay đầu bỏ đi.
"Ta thấy hình như có gì đó hơi sai sai ở đây hay là do ta suy nghĩ nhiều quá?": Hạ Y Nhiên cứ có cảm giác Bạch Cảnh Dương thích đại sư huynh mà Lâm tiểu thư lại thích Bạch Cảnh Dương, ôi ai đó hay nói với nàng là nàng đã nghĩ quá nhiều đi.
"Đúng như những gì tỷ đang nghĩ đấy": Hạ Y Ngọc nhìn lục sư tỷ của mình đang trong trạng thái rối não mà thành thật nói.
Sự thật vả thẳng vào mặt Hạ Y Nhiên một phát nàng chỉ biết cười gượng rồi quay ra nhìn tam sư huynh nhà mình bằng một ánh mắt mong chờ.
Hạ Y Lẫm đang đắm chìm trong suy nghĩ của mình, là một người cẩn thận hắn đã để ý tất cả những chuyện mà họ đã trải qua sâu chuỗi với câu truyện mà bọn Bạch Cảnh Dương nói mốc thời gian đều vào ba trăm năm trước, truyền thuyết về cặp vòng khởi linh và bảy vị cửu cấp Thần phẩm linh sư và bắt đầu cho hành trình này của họ là phát hiện ra di thư của sư phụ rõ ràng hai việc này chẳng hề liên quan đến nhau mà sao trong lòng hắn lại cảm thấy chúng có quan hệ với nhau kỳ là thật.
"Tam sư huynh ! tam sư huynh!": Hạ Y Ngọc thấy Hạ Y Lẫm cư đơ ra liên huơ tay gọi Hạ Y Lẫm.
"Hả!".
"Huynh nghĩ gì mà đứng đơ ra vậy?": Hạ Y Nhiên thắc mắc hỏi.
"Ta không sao, ơ ! bây giờ ta mới để ý tứ đệ đâu rồi?": Bọn họ từ nãy đến giờ mải tập trung vào những việc xung quanh mà quên mất Hạ Y Liên không có ở đây.
"Nhắc mới nhớ ,suốt từ nãy đến giờ đệ cũng không thấy huynh ấy ở đâu cả".
"Tứ sư huynh thật là, chỗ xa lạ này chúng ta đâu biết đường đâu mà huynh ấy lại đi lung tung như vậy, muội mà tìm được huynh ấy muội phải cho huynh ấy biết tay mới được!".
"Đi! chúng ta trước tiên đi tìm được đệ ấy cái đã".
Nói rồi bọn họ cũng rời hết đi mà không biết rằng có một hắc y nhân đang đứng từ xa nhìn bọn họ.