• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhóm người Hạ Y Thần sau khi nghe Bạch Cảnh Dương kể về lịch sử của Tuyệt Quán đường bọn họ bây giờ mới hiểu tại sao Tư Không Thiếu Vũ nhìn thấy kẻ đã từng ám sát mình mà lại có vẻ làm như chưa từng có việc xảy ra.

Hiểu rõ sự tình như vậy bọn người Hạ Y Thần cũng không thắc mắc gì nữa cũng chẳng quan tâm đến đám người Lăng Sương, nhưng Hạ Y Nhiên lại không nghĩ như vậy trong đám huynh đệ tỷ muội nàng là người có tính tình ương ngạnh nhất, bướng bỉnh nhất và cũng là một người nóng tính khó dây vào hồi sư phụ còn sống cũng phải bất lực với nàng.

Đối với nàng mà nói đám người Lăng Sương không chỉ hại mỗi mình Tư Không Thiếu Vũ mà còn hại chết nhiều người khác nếu mà không ngăn cản đám người này lại thì trong tương lai bọn chúng sẽ làm hại nhiều người hơn nữa, nàng biết đại sư huynh và nhị sư tỷ cũng nghĩ như vậy nhưng bọn họ vừa xuất sơn không thể dây vào đám người vừa có gia thế vừa nguy hiểm như vậy được ngộ nhỡ bị trả thù không chỉ ảnh hưởng đến tính mạng của bọn họ mà còn rất có thể liên lũy đến những người tiếp xúc với họ, nàng ngồi nghĩ nhớ đến việc nhóm người Lăng Sương là nguyên nhân dẫn đến việc Tư Không Thiếu Vũ bị trúng độc liên lụy nhị tỷ nàng liên tục gặp phải nhiều phiền phức không đáng có nàng liền đưa ra quyết định phải xử đám người Lăng Sương một trận.

Nàng đứng phắt dậy quay người đi về hướng đám người Lăng Sương.

Hạ Y Liên ngồi gần Hạ Y Nhiên nhất hắn suốt từ nãy giờ để ý Lục sư muội cừ ngồi thơ thẩn suốt từ lúc nghe xong câu chuyện của Bạch Cảnh Dương kể , hắn cũng không thắc mắc nhiều cứ nghĩ sư muội mình đang suy nghĩ câu chuyện đó mà thôi ai ngờ Lục sư muội tự nhiên đang ngồi bỗng nhiên đứng phắt dậy đi về một hướng nhóm người Lăng Sương đang ngồi hắn liền hét to hỏi : “Lục muội, muội đi đâu đấy?”.

Bọn người Hạ Y Thần và Bạch Cảnh Dương cũng thấy hành động của Hạ Y Nhiên thắc mắc không biết nàng ta định làm gì.

Hạ Y Nhiên đi đến trước bàn của nhóm người Lăng Sương không cần đợi người khác mời nàng trực tiếp ngồi thẳng xuống ghế , ngồi hướng đối diện với Lăng Sương .

Lưu Vô Ảnh và Phù Uyển nhìn thấy Hạ Y Nhiên từ chỗ đám người Bạch Cảnh Dương đi tới chỗ mình liền đề phòng ,bọn họ nghĩ rằng nàng và đám người Bạch Cảnh Dương là bạn bè của nhau cho nên nàng muốn trả thù cho Tư Không Thiếu Vũ, hai người bọn họ mỗi người đưa tay lấy từ trong áo ra một thanh chùy thủ nếu Hạ Y Nhiên có ý đồ xấu với họ, bọn họ sẽ trực tiếp giết nàng.

Lâm Huyền Phong nhìn thấy cảnh tượng ấy liền hoảng hồn đứng dậy tính chạy lại kéo Hạ Y Nhiên đi, hắn nghĩ ( bộ nàng ta muốn chết hay gì, nàng ta cùng lắm chỉ là một tiểu cô nương đâu biết được đám người của Tuyệt Quán đường nguy hiểm cỡ nào, có những người đã từng ỷ mình võ công cao cường đi gây hứng với người của Tuyệt Quán đường kết cuộc của bọn họ đều rất thảm không chết thì cũng tàn phế).

Nhưng chưa để Lâm Huyền Phong đi đã bị một bàn tay vươn ra giữ hắn lại, Lâm Huyền Phong quay đầu lại nhìn thì thấy mình đang bị Hạ Y Thần giữ lại.

“Ngươi làm cài gì vậy? nếu không qua kéo lục muội của ngươi về coi chừng nàng ta bị giết chết đấy”.

“Đúng vậy, mau đi kéo nàng ta về đi”: Bạch Cảnh Dương và Thiếu Vũ thấy Hạ Y Thần cản Lâm Huyền Phong lại làm cho bọn họ rất khó hiểu.

“Các ngươi yên tâm đi muội ấy sẽ không sao đâu, coi như là cho muội ấy cơ hội được luyện tập”: Hạ Y Nguyệt thản nhiên nói.

“Nhưng!”: Lâm Huyền Phong trong vô cùng khó hiểu hắn nghĩ ( các ngươi làm ơn mau kéo muội muội của các ngươi về đây đi, cho dù đám người Tuyệt Quán đường không phải là đối thủ của bọn ta nhưng Tả sứ giỏi nhất là dùng độc, nếu hắn mà độc chết muội muội của các ngươi bon ta cũng không kịp cản được).

“Không sao! ngươi đừng lo, Y Ngọc nếu lát nữa Y Nhiên có chuyện gì đệ phải kéo muội ấy về đấy”: Hạ Y Thần sau khi đảm bảo với Lâm Huyền Phong là sẽ không có chuyện gì xảy ra, rồi quay ra dặn dò Hạ Y Ngọc.

Đám người Bạch Cảnh Dương chẳng thể khuyên được Hạ Y Thần, không biết phải làm sao chỉ đành ngồi quan sát từng hành động của Hạ Y Nhiên nếu có chuyện gì xảy ra bọn họ cũng có thể kịp thời ứng cứu.

“Nhóc con ngươi là ai? tới kiếm ta có chuyện gì?”: Lăng Sương nói cũng không thèm nhìn Hạ Y Nhiên một cái.

“Ngươi chính là Tả sứ của Tuyệt Quán đường đúng không?”: Hạ Y Nhiên vừa nói vừa lấy trà trên bàn rót cho mình một ly.

“Phải thì sao mà không phải thì sao?”

“Nếu ngươi đúng là Tả Sứ, ta muốn ngươi phải xin lỗi bạn của ta về chuyện lần trước”: Hạ Y Nhiên nhìn Lăng Sương nở một nụ cười vô cùng dịu dàng, tay nàng cầm ly trà uống một ngụm nước nhỏ rồi nói tiếp – “Nếu không phải, ta vẫn muốn ngươi xin lỗi bạn ta”: nói tới đây vẻ mặt của nàng trở lên âm trầm , tay rất lưu loát mà hất nước trà lên trên người của Lăng Sương.

Lưu Vô Ảnh và Phù Uyển không kịp trở tay trước hành động của nàng bị một ít nước trà bắn lên mặt không chỉ riêng gì hai người bọn họ ngay cả Lăng Sương hắn cũng không cảm nhận được hành động của con nhóc trước mặt nên hắn cũng không kịp tránh, cả người hứng trọn hết nước trà.

“Con nhóc chết tiệt này!”: Lưu Vô Ảnh sau khi lấy lại được tinh thần, cầm lấy chùy thù tấn công về phía Hạ Y Nhiên.

Nhưng hắn chưa kịp đụng đến Hạ Y Nhiên, bỗng từ đâu một đống bụi trắng xuất hiện cản trở tầm nhìn của hắn, khi nhìn thấy lại được mọi thứ thì Hạ Y Nhiên không còn đứng ở chỗ đó nữa rồi.

“Lục sư tỷ, tỷ không sao chứ ?”: Hạ Y Ngọc không biết từ lúc nào đã kéo Hạ Y Nhiên về lại chỗ đám người Bạch Cảnh Dương.

“Ta không sao!”.

Đám người Bạch Cảnh Dương nhìn thấy toàn bộ sự việc được diễn ra một cách nhanh chóng, bọn họ không biết từ lúc nào mà Hạ Y Ngọc đã đến bên cạnh Hạ Y Nhiên kéo nàng trở về.

Tư Không Thiếu Vũ há hốc miệng ra, bây giờ hắn mới nhận ra là bọn người Hạ Y Thần không đơn giản tí nào, nhìn mấy người bọn họ trông ai nấy cũng yếu đuối vô hại ai ngờ lại có nhiều chiêu trò quỷ quái như vậy.

“Các ngươi trông yếu đuối vậy mà cũng lợi hại phết đấy, ngay cả ta cũng không nhìn ra được bất cứ hành động nào của thất đệ nhà ngươi”: Lâm Huyền Phong cảm thán không thôi trước thân thủ của Hạ Y Ngọc, bàn của bọn họ là bàn ngồi gần cửa sổ còn bàn của nhóm người Lăng Sương là ngay gần cầu thang khoảng cách cũng không gần nhau là mấy, cho dù hắn với Cảnh Dương và Thiếu Vũ có thân thủ tốt như thế nào cũng không thể nào xuất hiện ngay bên cạnh Hạ Y Nhiên được nếu dùng pháp thuật cũng chưa chắc nhanh bằng tốc độ của Hạ Y Ngọc.

Điều hắn thắc mắc là tại sao mọi hành động của Hạ Y Ngọc hắn hoàn toàn không cảm nhận được gì hết, trừ phi võ công và pháp lực của Hạ Y Ngọc cao hơn hắn, nhưng rõ ràng lúc Hạ Y Nhiên vừa mới hất nước vào người Lăng Sương hắn thấy tên nhóc này vẫn ngồi nguyên tại chỗ mà, mọi tình huống diễn ra một cách khó hiểu làm cho hắn càng tò mò về nhóm người Hạ Y Thần hơn.

“Cái con nhãi này, ngươi là muốn trả thù cho Tư Không Thiếu Vũ”: Phù Uyển nhìn thấy Lăng sương bị trà làm cho ướt hết người nàng ta quay lại nhìn về phía Hạ Y Nhiên, mặt mày tràn ngập sự phẫn nộ hai hàm răng nghiến chặt lại với nhau kêu ken két.

“Đúng vậy! thì sao nào?”: Hạ Y Nhiên không chút sợ hãi nhìn Phù Uyên cao giọng nói.

“Ngươi không biết giang hồ có luật cho dù Tuyệt Quán đường có làm gì, tuyệt đối không được trả thù Tuyệt Quán đường mà phải tìm kẻ đứng sau”.

“Ha! Nhóc con ngươi chán sống rồi à? Đụng ai không đụng lại dám cả gan gây sự với bọn ta”: Lăng Sương dùng khăn lau hết nước dính trên người mình, hắn nhìn về phía Hạ Y Nhiên cười lạnh một cái, gương mặt âm trầm nhưng trong sâu ánh mắt hắn nhìn nàng mang theo vài phần hứng thú.

“Ngài không cần phải phí lời với con nhóc này, thuộc hạ ngay lập tức sẽ xử lý nó”:Lưu Ảnh vừa dứt lời liền lao thẳng đến phía Hạ Y Nhiên, nhưng chưa kịp giải quyết Hạ Y Nhiên thì ngay lập tức một một luồng khí cức mạnh tấn công đến phía hắn, hắn không đề phòng trúng ngay một chưởng khiến hắn bị đánh bay về một phía khác, hứng trọn một chưởng mạnh như vậy hắn liền lập tức phun ngay một búng máu.

Ngửng đầu nhìn lại hắn đã thấy người vừa nãy tấn công hắn chính là Bạch Cảnh Dương, Tư Không Thiếu Vũ và Lâm Huyền Phong đứng tránh trước mặt Hạ Y Nhiên.

“Vô Ảnh! Được rồi dừng lại đi cho dù ngươi và Phù Uyển có hợp lực lại với nhau cũng không có cơ hội thắng được bọn họ đâu”: Lăng Sương đập mạnh tay xuống bàn ra lệnh cho Lưu Vô Ảnh và Phù Uyển dừng lại, sau đó hắn lại nhìn Hạ Y Nhiên từ trên xuống dưới nghĩ gì đó rồi nói tiếp- “Về phần con nhóc kia, ắt hẳn là lần đầu tiên bước chân vào giang hồ nên không biết quy tắc của chúng ta, chúng ta cũng không cần so đo với trẻ con làm gì”.

“Nhưng mà!”

“Không nhưng nhị gì hết, còn về phần con nhóc kia coi như là ta tha cho nó, nếu còn lần sau nữa thì ta sẽ không bỏ qua dễ dàng như vậy đâu”: hắn vừa nói vừa quay đầu lại cười với Hạ Y Nhiên một cái .

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK