• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Mấy người là ai, sao tối rồi mà còn đi lại ở trong rừng vậy?”: Lâm Đường Đường cùng mọi người đi theo sự dẫn dắt của Bạch Cảnh Dương thì bắt gặp nhóm người Hạ Y Thần ở đây, nhìn cách ăn mặc và vẻ ngoài của họ đoán chắc chỉ là những người dân bình thường, trời đã tối thế này còn đi lại trong rừng cũng không mang theo vũ khí phòng thân, nếu gặp phải thú dữ hoặc người xấu thì mất mạng như chơi.

“Bọn ta chỉ là những người bình thường đi ngao du thôi, các hạ không cần phải để ý”:Hạ Y Thần nhìn cách ăn mặc của họ thì biết được rằng mấy người kia gia thế chắc không tầm thường ai nấy đều mang theo nhiều loại vũ khí khác nhau, vì không muốn gây thêm phiền phức hắn liền cúi đầu chấp tạy lại cung kính trả lời bọ họ.

“Ta có điều muốn hỏi mấy người các ngươi, các ngươi đã từng gặp qua người này chưa”:Bạch Cảnh Dương nói mà chẳng thèm nhìn người trước mặt mình là ai giọng điệu lạnh lùng mất kiên nhẫn , hắn không muốn lãng phí quá nhiều thì giờ ở đây.

Hạ Y Thần nghe hắc y nam tử kia nói như vậy liền ngửng đầu lên nhìn vào bức tranh đó hắn liền nhận ra đây không phải là tên đang nằm trong xe ngựa sao? Nhưng hắn không biết tên nam tử này với người bọn hắn cứu có quan hệ gì là kẻ thù hay bạn, Hạ Y Thần cũng không trả lời ngay mà dò hỏi Bạch Cảnh Dương: “Ngươi với người trong tranh này là gì của nhau?”

Cảnh Dương nghe thấy câu hỏi của Hạ Y Thần lúc này mới nhìn thẳng vào mặt của y nói: “Hắn với ta là…..huynh…” – nhưng chưa kịp nói hết câu liền bị gương mặt của Hạ Y Thần làm cho lời hắn muốn nói ra bị nuốt ngược trở lại Bạch Cảnh Dương lúc này trong đầu đã nảy ra một suy nghĩ (Kể từ lúc hắn bị người mình yêu phản bội, trái tim hắn đã nguội lạnh từ lâu biết bao nhiều mỹ nhân kể cả đệ nhất mỹ nhân Lâm Đường Đường trao tình cảm cho hắn, cũng không thể nào khiến hắn rung động thêm lần nữa nhưng tại sao hắn nhìn khi hắn nhìn thấy người đang đứng trước mặt hắn lại khiến tim hắn đập nhanh đến vậy?).

“Các hạ, các hạ! ngươi có nghe ta nói không, ngươi và người trong tranh có quan hệ như thế nào?”: Hạ Y Thần thấy nam nhân kia cứ nhìn chằm chằm vào mặt mình suốt từ nãy đến giờ, hắn có cảm giác ớn lạnh hết người, bầu không khí xung quanh cũng trở lên lạ lùng hơn.

“Cảnh Dương chẳng nhẽ huynh vừa gặp đã thích “cô nương” nhà người ta rồi à”: Lâm Huyền Phong nhìn thấy Cảnh Dương nhìn người ta chằm chằm mà đơ hết cả mặt liền nên tiếng trêu đùa.

“Huynh nói linh tinh gì đấy?”: Lâm Đường Đường cũng đã nhìn ra được biểu cảm Cảnh Dương đối với “vị cô nương” trước mặt này nàng đã rất khó chịu rồi , đại ca của nàng còn nói thêm vài câu nữa nàng thật sự bây giờ cực không vui.

“Cô nương! Xin thứ lỗi cho sự lỗ mạng của tại hạ”: Bạch Cảnh Dương lúc này mới lấy lại được tinh thần biết mình đã mạo phạm ngươi ta liền chấp tay cúi đầu xin lỗi Hạ Y Thần.

“Ngươi gọi ai là cô nương cơ?”: Hạ Y Thần nhìn Cảnh Dương bằng ánh mắt mờ mịt, hắn thấy Cảnh Dương suốt từ nay đên giờ nói chuyện với hắn chứ đâu có nói chuyện với sư muội hắn đâu, tiếng cô nương này là đang nói ai vậy?

“Vậy là không phải gọi là cô nương sao chẳng nhẽ phải gọi là nương tử đúng không? Tại hạ thất lễ rồi mong nương tử thứ lỗi”: Cảnh Dương không hiểu mình đã gọi sai chỗ nào bèn suy nghĩ một lúc rồi mới thốt ra một câu như vậy.

Lâm Huyền Phong và Lâm Đường Đường nghe thấy Cảnh Dương gọi Hạ Y Thần là nương tử thì giật hết cả mình, suýt nữa thì té xuống ngựa, Lâm Huyền Phong lúc này mới dùng tay đập lên người Cảnh Dương rồi nói : “ Huynh có biết nương tử là gì không,bộ huynh muốn lấy cô nương nhà người ta về làm vợ à?”

“Không phải Thiếu Vũ luôn xứng hô với mấy cô nương xung quanh hắn là tiểu nương tử sao?”: Thật ra hắn cũng biết nương tử là cách xưng hô dành cho người mình cưới sau này, nhưng hắn cứ thích gọi như thế đấy có gì chỉ cần đổ thừa cho Thiếu Vũ là được ai bảo hắn quá không đàng hoàng.

“Huynh là đang trêu đùa cô nương nhà người ta đấy, sao huynh lại đi học thời xấu của Thiếu Vũ chứ? Đúng là gần mực thì đen gàn đèn thì sáng mà”: Lâm Đường Đường khó chịu nói.

“Ha ha ha ha! hắn gọi huynh là cô nương, đã thế còn sửa lại thành nương tử nữa cơ hắn muốn cưới huynh , hahaha! Cười chết chúng ta rồi”: Lúc này cả đám người Hạ Y Nguyệt đằng sau nghe thấy cuộc nói chuyện kì dị này liền cười không ngớt, chỉ riêng Hạ Y Nguyệt không có biểu cảm gì chỉ đứng im quan sát tất cả.

Lúc này mặt của Hạ Y Thần đã đen kịt như đít nồi rồi.

Cảnh Dương thấy cách xưng hô của đám người đứng sau Hạ Y Thần với y thì đơ hết cả người, thắc mắc sao bọn họ lại gọi vị “cô nương” này là “huynh” nhỉ, cho dù nàng ấy mặc y phục nam nhân nhưng nhìn một phát là đã biết là nữ cải nam trang rồi, dù giọng nói không giống nữ nhi lắm chắc hẳn là cố y bắt trước giọng nam nhân .

“Con mắt nào của ngươi nhìn thấy ta là nữ nhân vậy”: Hạ Y Thần bình tĩnh lại nở một nụ cười tươi , rồi lấy tay cởi hết quần áo ra rồi nói tiếp: “Người nhìn kỹ xem lão tử có phải là nữ không?”

Mọi người quá bất ngờ không kịp phản ứng nên đã nhìn thấy hết cơ thể của Hạ Y Thần, thần hình cũng rất săn chắc, làn ra thì trắng muốt đặc biệt là ngực phẳng tanh.

Cảnh Dương và Huyền phong đơ hết cả người luôn, Lầm Đường Đường thì hoảng hốt che mắt đi mà đám người dứng đằng sau Hạ Y Thần thì không ngừng cười.

“Tại hạ thất lễ rồi mong huynh đài thứ tội”: Cảnh Dương biết mình đã nói sai liền xấu hổ xin lỗi Hạ Y Thần, trong đầu hắn nghĩ ( Mình mà lại trêu ghẹo phải một nam nhân, mà tên nay cùng đẹp quá mức đi còn đẹp hơn cả nữ nhân nữa chứ, với nhan sắc này mà đi ra ngoài chỉ có thể gặp họa thôi) tuy suy nghĩ như vậy nhưng hắn không thể hiện ra bên ngoài, gương mặt đầy vẻ thành khẩn cầu xin tha thứ.

“Không sao, ta không để ý bây giờ quay lại vấn đề chính, ta hỏi ngươi và người trong tranh có quan hệ gì”: Hạ Y Thần nhìn gương mặt thành khẩn ấy của Bạch Cảnh Dương cười khẩy một cái cũng chẳng thèm tính toán với hắn nữa làm gì.

“Người đó là huynh đệ của ta, hắn mấy ngày trước đã đi khỏi thành Hoa Linh đi đến trấn Huyễn Vũ có việc đã đi rất lâu không thấy trở về bọn ta rất lo lắng cho hắn nên đã phái người đi điều tra, liền nhận được thông tin có một nhóm tám người thuê xe ngựa trong số đó có một người bị hôn mê bất tỉnh đi về phía thành Hoa Linh, nên chúng ta đã đuổi tới đây thì gặp các ngươi.

“Ngươi tên là gì ?”: Hạ Y Thần hỏi.

“Tại hạ Bạch Cảnh Dương đại đệ tử Thiên Long phái, hai vị đi cạnh ta đây là Lâm Đường Đường và Lâm Huyền Phong của Cửu Linh phái còn người trong tranh chính là Tư Không Thiếu Vũ của Vong ưu các”

“Cái gì?”: nghe thấy danh tính của những người kia cả đám người Hạ Y Thần đơ ra một lúc không hẹn mà đồng thanh nói.

“Ngươi chính là Bạch Cảnh Dương đại sư huynh của Thiên Long phái đứng thứ nhất trên bảng sếp hạng cao thủ giang hồ, còn người chúng ta cứu là chủ nhân của Vong ưu các, còn hai người kia là công tử và tiểu thư của Cửu Linh phái, ngươi lừa ông đây à làm gì có việc trong một ngày gặp toàn thiếu niên thiên tài trong giang hồ như vậy?”: Hạ Y Thần dùng ánh mắt ta đâu có ngu đến nỗi để mấy người các ngươi lừa.

Cảnh Dương nhìn thấy ánh mắt kinh bỉ của Hạ Y Thần liền xấu hổ cười trừ , rồi lấy từ trong người một tấm lệnh bài màu đen hoa văn khắc hình một con giao long ở giữa khắc chữ Thiên Long, trên giang hồ chỉ có Thiên Long phái mới có lệnh bài này, Bạch Cảnh Dương đưa lệnh bài ra trước mặt của Hạ Y Thần : “ Các hạ đã tin ta chưa?”.

Hạ Y Thần tuy chưa thấy lệnh bài của Thiên Long phái như thế nào nhưng hắn đã đọc được ở trong sách miêu tả về lệnh bài Thiên Long, tấm lệnh bài trên tay Bạch Cảnh Dương nhìn có vẻ rất giống với cái được miêu tả trong sách, lúc này cả đám người Hạ Y Thần mới tin Cảnh Dương nói thật .

Suy nghĩ một hôi lâu Hạ Y Thần mới lên tiếng cung kính nói : “ Nếu như các hạ và Tư Không công tử là người quen của nhau thì bọn ta yên tâm, vài ngày trước sư muội của ta đã cứu được ngài ấy ở trong rừng nhưng không biết là thân phận của Tư Không công tử cũng không biết phải đưa ngài ấy đi về đâu lúc đầu chúng ta tính nhờ người vẽ cáo thị để người thần của ngài ấy biết mà tới tìm nhưng vì không có tiền và lúc cứu người bọn ta thấy vết thương trên người ngài ấy do bị người khác gây ra, bọn ta nghĩ là kẻ thù của Tư Không công tử nên cũng không dám manh động, đến bây giờ ngài ấy còn hôn mê chưa tỉnh”.

Lâm Huyền Phong nhìn cách ứng xử của Hạ Y Thần thật sự rất cạn lời , rõ rằng hắn ta vừa nãy đâu có lễ nghĩa như vậy.

“Đa tạ các vị đã cứu Thiếu Vũ, ân nghĩa này tại hạ sẽ đền đáp xứng đáng”: Bạch Cảnh Dương cúi đầu tạ ơn.

“Báo ơn thì không cân, nhưng ta muốn nhờ các hạ một việc nhỏ”: Hạ Y Thần vẫy tay cười cười, đôi mắt híp lại nhìn rất gian xảo nhìn Cảnh Dương rồi nói.

Bạch Cảnh Dương nhìn gương mặt xinh đẹp tươi cười của Hạ Y Thần một hồi lâu như bị hút mất hồn, trong đầu trống rỗng không có bất kì suy nghĩ nào mà gật đầu đồng ý với Hạ Y Thần.

“Là chuyện gì? trừ những việc thương thiện hại lý ra, chuyện khó đến đâu ta cũng sẽ cố gắng làm hết sức ”.

“Bọn ta đang có việc quan trọng cần đến thành Hoa Linh, các vị có thể cho chúng ta đi nhờ được không?”

“Chuyện nay thì đơn giản, nhưng phải chờ sáng mai lên đường giờ này chắc cổng thành đã đóng rồi”.

“Được !cứ quyết định như vậy đi, các ngưới cứ nghỉ ở chỗ này cùng bọn ta rồi chúng ta sáng mai lên đường”.

“Vậy làm phiền các vị rồi”.

“không có gì”: Hạ Y Thần phất tay không để ý nói.

……………………………………………………………………………………………..

Bọn họ cùng nhau ngồi xung quanh đống lửa nghỉ ngơi ăn uống nói chuyện với nhau rất rồm rã, chỉ có Lâm Đường Đường ngồi ở một góc trầm tư suy nghĩ.

Lâm Đường Đường khi biết Hạ Y Thần là nam nhân thì cũng khá yên tâm, nhìn biểu hiện vừa nãy của Cảnh Dương với Hạ Y Thần cũng làm cho nàng rất lo lắng, nàng đã thích Cảnh Dương từ rất lâu rồi không muốn trong cuộc đời huynh ấy lại xuất hiện thêm một người chiếm lấy trái tim huynh ấy như Cẩm Tuyết Liên khi xưa, nghĩ đến đây nàng bất giác siết chặt tay lại.

Lâm Huyền Phong đã chú ý đến biểu cảm khác lạ của muội muội mình từ lúc Bạch Cảnh Dương lỡ miệng gọi Hạ Y Thần là nương tử, biết rằng nàng ta đang nghĩ đến một số chuyện cũ chỉ biết thở dài không nói gì, cầm một túi nước mang đến chỗ muội muội mình rồi đưa cho nàng uống.

“Muội uống tý nước đi”.

Lâm Đường Đường vươn tay cầm lấy túi nước uống một hơi rồi nói : “Cảm ơn, Ca ca”.

“Muội đừng lo lắng cả hai người họ đều là nam nhân”.

“Muội biết rồi, huynh đừng lo lắng”: nàng nhìn ca ca của mình cười nhẹ nhàng một cái.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK