Ở một bên khác.
Sau khi náo loạn một trận với Hạ Y Nhiên nhóm người Tuyệt Quán đường chẳng làm được gì nàng ta chỉ đành ôm một bụng bực tức rời đi.
“Con ranh chết tiệt, về sau còn để ta bắt gặp được nó ta nhất định sẽ lột da nó”: Phù Uyển bực tức nói, lần đầu tiên nàng bị một người phàm ức hiếp mà không thể làm gì.
“Phù Uyển, muội bình tĩnh lại đi chờ chúng ta hoàn thành nhiệm vụ xong rồi tìm con nhóc ấy tính sổ sau”: Lưu Vô Ảnh đặt tay lên vai Phù Uyển an ủi, hắn cũng cảm thấy kì lạ đường đường là một võ linh sư cửu cấp tiên phẩm như hắn mà lại đệ một con nhãi người phàm qua mặt.
“Các ngươi còn thời gian nói để ý đến con nhóc đó sao? Nhiệm vụ ám sát của các ngươi đã thất bại, thay vì thời gian các ngươi ở đây khó chịu với một con nhãi thì hãy nghĩ cách làm sao để hoàn thành nhiệm vụ lần này lấy công chuộc tội”: Lăng Sương nhìn hai người bọn họ nói.
Ánh mắt của hắn lạnh lẽo đến mức khiến cho hai người Lưu Vô Ảnh cảm giác như mình đang ở trong một hầm băng, bất giác hai người bọn họ cúi đầu xuống không dám nhìn thẳng vào mắt của Lăng Sương ,mô hôi lạnh túa ra hai người bọn họ liền chấp tay lại miệng lắp ba lắp bắp nói “Thuộc hạ…tuân, tuân mệnh!”.
Lăng Sương cũng không thèm để ý đến bọn họ nữa mà tiếp tục đi thẳng về phía trước, hắn vừa đi vừa trầm tư suy nghĩ ( Nhiệm vụ lần này tuy nói là bảo vệ Mộ Dung Thụy Thanh nhưng thực chất là bảo vệ Lăng quốc hoằng đế, theo thông tin mà đường chủ đưa cho hắn không chỉ có mỗi mình Mộ Dung Thụy Thanh và hoàng đế mà còn có Mộng Hoa công chúa và Hoàng Thái Tử cũng đi đến Cửu Linh phái dự tiệc, hắn cũng không hiểu chỉ là sinh thần của một con nha đầu mà hơn nửa hoàng thất phải đến chúc mừng).
“Á! Mặt ta đau quá!”: Phù Uyển sau khi bị tả sứ trách phạt thì im lặng cúi đầu đi theo sau, nhưng không hiểu tại sao từ lúc ở trong quán trà cho tới tận bây giờ trên mặt nàng lại cứ cảm giác nhói nhói, dần dần cảm giác nhói nhói không còn nữa mà thay thế nó là một cảm giác đau rát dữ dội.
“Phù Uyển! muội bị sao vậy?”: Không chỉ riêng Phù Uyển mà Lưu Vô Anh cũng có cảm giác đó nhưng hắn biết cách kiềm chế hơn, nghe thấy tiếng hét của Phù Uyển hắn quay lại nhìn ,thấy người mình thích đang đau đớn ôm mặt hắn liền hoảng loạn lo lắng ôm lấy nàng mà trấn an.
“Có chuyện gì thế?”: Lăng Sương thoát ra khỏi suy nghĩ của mình quay lại nhìn hai thuộc hạ của mình.
Lăng Sương nhìn vào mặt của hai người họ thì không khỏi bất ngờ, trên mặt của hai người xuất hiện những chấm đỏ , thấy thế hắn liền lại gần để xem thì phát hiện những chấm mụn còn chảy mủ nhìn không giống mắc bệnh mà giống như trúng độc hơn.
Lăng Sương liền bóp mạch cho hai người bọn họ nhưng không phát hiện ra điều gì bất thường, hắn nhớ lại xem trên đường có ăn phải thứ gì hoặc gặp phải loại con trùng độc lạ nào không, nghĩ ngợi một hồi cũng không thấy có gì bất thường chợt một suy nghĩ lóe lên trong đầu hắn, hắn nhờ không nhầm vừa nãy trong quán trà con nhóc kia đã hắt nước trà nên người bọn họ, hắn là người bị nước trà bắn lên nhiều nhất nhưng con nhóc kia không ngờ đến bản thân hắn là Độc Linh sư có thể chất hấp thụ độc tố biến nó thành sức mạnh, nên những chất độc bình thường không tổn hại đến hắn được nhưng bọn Lưu Vô Ảnh là Võ Linh sư chắc chắn không được may mắn như thế.
“Mau đưa bọn họ về quán trọ cho ta”: Lăng Sương lập tức kêu người đưa hai người Lưu Vô Ảnh về quán trọ, hắn nghĩ ( Thú vị thật có người hạ độc ngay trước mặt hắn mà hắn không phát hiện ra được đã thế chất độc này lại là một loại độc lạ hắn chưa từng gặp qua bao giờ, lúc đầu hắn cũng không để tâm đến con nhóc kia cho lắm nhưng bây giờ đã khác nếu còn có cơ hội gặp lại con nhóc kia hắn nhất định phải bắt lại mang về cùng hắn nghiên cứu độc dược) hắn nở một nụ cười thỏa mãn vì cuối cùng cũng gặp được một người hiểu biết về độc dược, chắc hẳn Tư Không Thiếu Vũ thoát chết cũng nhờ con ranh này.
…
“Hách xì! Hách..hách xì!”: Hạ Y Nhiên đang ngồi cùng với tất cả mọi người chờ Hạ Y Nguyệt tỉnh lại, không hiểu tại sao rõ ràng đang là mùa hè nàng còn đang ngồi trong một căn phòng kín thế quái nào bản thân nàng lại cảm thấy lạnh hết cả sống lưng liên tục hách xì , bộ có kẻ nào đang nhắc đến nàng sao?.
“Lục sư muội! muội không sao chứ? Trời chưa lạnh mà muội đã bị cảm lạnh rồi”: Hạ Y Cảnh lấy một tấm chăn mỏng ở trong phòng khoắc lên cho Hạ Y Nhiên, còn rót cho nàng một ly trà nóng .
“Ngũ sư huynh muội không sao, chắc là có ai đó đang nhắc đến muội thôi huynh đừng lo lắng”: Hạ Y Nhiên nói rồi cầm chăn để qua một bên chỉ nhận lấy ly trà nóng uống hết một hơi.
“Ta thấy từ khi xuống núi muội và nhị sư muội đều liên tục bị bệnh , ta chắc phải kê thêm mấy đơn thuốc bổ cho mọi người uống và thêm chế độ luyện tập sức khỏe mới được”: gương mặt Hạ Y Thần tỏ vẻ rất nghiêm trọng nói.
“Đừng mà! Ta không thích uống thuốc đâu”: sau khi nghe Hạ Y Thần nói vậy Hạ Y Nhiên và Hạ Y Cảnh gương mặt méo mó, khóc không ra nước mắt phản đối cách làm của đại sư huynh, hai người bọn họ cực kỳ ghét uống đắng.
Hạ Y Thần thấy thế liền quay mặt đi chỗ khắc không để tâm đến hai người kia nữa, hắn đã quyết định như vậy rồi phải tập luyệt tốt thì mới có sức khỏe để đi làm nhiệm vụ chứ.
Tư Không Thiếu Vũ từ lúc Hạ Y Nguyệt bị ngất cứ ngồi mãi bên cạnh giường nàng ai nói gì cũng không chịu đi không chịu rời đi.
Vừa nãy Hạ Y Thần nói Hạ Y Nguyệt là do bị cái gì đó kích thích thần kinh chưa kịp thích ứng được nên mới rơi vào trạng thái hôn mê, Hạ Y Thần phải dùng mười hai ngân châm đâm vào các kinh mạch do chịu kích thích mà tắc nghẽn giúp linh khi trong người nàng lưu thông trở lại, khoảng nửa canh giờ nữa Hạ Y Nguyệt có thể tỉnh lại được.
“Không ngờ ngươi lại biết y thuật”: Bạch Cảnh Dương lại một lần bất ngờ với Hạ Y Thần, suy nghĩ của hắn là đúng nhóm người này quả thật không phải phàm nhân bình thường, những người khác hắn không biết như thế nào nhưng hắn chắc chắn Hạ Y Thần chính là một Y Linh sư cấp cao.
“Những cái ngươi không ngờ tới còn ở phía sau cơ”: Hạ Y Thần nhìn Bạch Cảnh Dương rồi cười nhẹ một cái.
Bạch Cảnh Dương lập tức đỏ mặt khi bị Hạ Y Thần nhìn như vậy.
“Khụ Khụ..khụ..!”.
Sau một khoảng thời gian hôn mê Hạ Y Nguyệt cuối cùng cũng tỉnh lại, nàng mơ mơ hồ hồ một lúc sau mới lấy lại được tinh thần nhìn thấy mình đang nằm ở trong một căn phòng xa lạ.
“Nàng tỉnh dậy rồi à? Nàng thấy trong người như thế nào?”: Tư Không Thiếu Vũ thấy Hạ Y Nguyệt đã tỉnh dậy liền vui mừng không thôi.
Nghe Thiếu Vũ nói vậy mọi người liền lại gần giường xem.
“Nhị tỷ cuối cùng tỷ cũng tỉnh lại rồi, tỳ làm ta lo chết đi được” Hạ Y Nhiên sau khi nhìn thấy Hạ Y Nguyệt tỉnh lại liền chạy tới vừa khóc vừa ôm lấy nàng, nước mắt nước mũi chảy tùm lum.
Hạ Y Nguyệt giờ cảm thấy cổ họng nóng rát, nàng thều thào nói “ Nước..nước!”.
“Nước đây”: Tư Không Thiếu Vũ nghe Hạ Y Nguyệt nói vậy liền lấy một ly nước tới trước mặt nàng, đỡ nàng dậy rồi đút nước cho nàng.
Hạ Y Nguyệt nhận lấy ly nước từ từ uống, cuối cùng nàng cũng thấy thoải mái hơn nhiều rồi.
Lúc này nàng mới để ý đến xung quanh rồi quay ra nhìn Hạ Y Thần hỏi: “Đại sư huynh! Đây là nơi nào vậy?”.
“Đây là Vong Ưu các! Là nơi ở của Tư Không công tử”: Hạ Y Thần lại gần kiểm tra sức khỏe cho Hạ Y Nguyệt, thấy không sao nữa rồi mới yên tâm.
“Đây là nhà của ta, nàng cứ yên tâm ở lại đây dưỡng thương đi”: Tư Không Thiếu Vũ cẩn thận lấy một cái gối êm nhất nhét vào sau lưng nàng để nàng dựa vào.
“Đa ta công tử”.
“nàng không cần khách sáo với ta đâu, đây là điều ta nên làm”.
“Ta bị làm sao vậy?”
“Muội tự nhiên bị ngất xỉu”.