Hạ Y Nguyệt lại một lần nữa có cảm giác cổ như sắp bị bóp nát ra thành vụn, nàng không thể phát ra âm thanh nào lực tay của người nam nhân trước mặt nàng còn mạnh hơn lúc đầu gặp hắn, mọi người bên ngoài hình như cũng không phát hiện trong kiệu có gì bất thường, nàng không thể làm gì ngoài cố gắng dùng tay mình đẩy tay hắn ta ra.
Thiếu Vũ lúc này mới lấy lại được tinh thần, bây giờ mới nhìn rõ người trước mặt mình là ai, trước mặt hắn là một cô nương rất xinh đẹp, quần áo kiểu tóc dù có quê mùa rách rưới ra sao cũng không che được vẻ đẹp động lòng người ấy, gương mặt nhỏ nhắn làn da trắng nõn mịn màng, đôi môi nhỏ nhắn hồng hào, đặc biệt là đôi mắt hoa đào quyến rũ khiến hắn càng nhìn càng không thể rời mắt khỏi gương mặt của nàng ta, Tư Không Thiếu Vũ hắn là chủ nhân của Vong ƯU các chưa có mỹ nhân nào là hắn chưa gặp qua đối với hắn Lâm Đường Đường là người xinh đẹp nhất nhưng cô nương trước mặt hắn còn đẹp hơn Lâm Đường Đương gấp nhiều lần.
Hắn nhìn gương mặt nhỏ nhắn của nàng đỏ lên vì bị nghẹt thở nước mắt chảy xuống như hạt châu , đôi tay đang cố gắng đẩy tay hắn ra làm người ta cảm thấy xót thương, hắn cũng là người biết thương hoa tiếc ngọc liền thả tay ra.
Hạ Y Nguyệt thoát khỏi bàn tay của Thiểu Vũ cơ thể liền mềm nhũn ngã xuống thở hổn hển nàng cứ nghĩ mình sắp chết rồi, đột nhiên một thứ cảm giác mềm mại tiếp xúc với môi nàng, khi lấy lại được lý trí nhìn rõ được mọi vật xung quanh đập vào mắt nàng là gương mặt của Thiếu Vũ, thấy vậy nàng liền giãy giụa cố gắng đẩy Thiếu Vũ ra nhưng không được lần này nàng đã thật sự tức giận không suy nghĩ gì nữa giơ tay đập một phát vào mặt của Thiếu Vũ.
“Bộp!”
“Trong xe sảy ra truyện gì đấy?”: Tiếng tát rất lớn, tất cả mọi người bên ngoài đều nghe thấy liền dừng lại không đi tiếp nữa.
“Nhị Tỷ, tỷ có sao không?”: Hạ Y Cảnh nghe thấy tiếng động như vậy hướng về phía xe ngựa hỏi nhưng một hồi lâu chưa thấy ai trả lời.
Thấy vậy Hạ Y Nhiên liền nhảy xuống ngựa chạy lại xe ngựa kiểm tra.
…
Lúc này trong xe.
Thiếu Vũ bị đánh một cái thật đau khóe miệng còn bị chảy máu, hắn giận dữ nhìn Hạ Y Nguyệt.
Sau khi thoát ra khỏi tay Thiếu Vũ, Hạ Y Nguyệt cảm thấy tên này thật là nguy hiểm nên phải tránh xa hắn ra càng nhanh càng tốt.
Cùng lúc đó Hạ Y Cảnh ở ngoài gọi với vào hỏi nàng.
Hạ Y Nguyệt định trả lời lại, nàng chưa kịp lên tiếng liền có một bàn tay to lớn bịt miệng nàng lại rồi kéo nàng quay trở lại thật mạnh, Hạ Y Nguyệt ngã trọn vào lòng của Thiếu Vũ.
“Tiểu mỹ nhân, nàng giỏi lắm dám đánh ta à? xem ta trừng trị nàng như thế nào đây”: Hắn nở một nụ cười tà mị nói thì thầm vào tai nàng.
Hạ Y Nguyệt cảm thấy toàn thân ớn lạnh, da gà nổi hết lên.
THiếu Vũ thấy mỹ nhân trong lòng cứ dẫy giụa, làm hắn càng muốn trêu đùa.
Hắn quan sát nàng thật kỹ, nhìn khắp từ trên xuống dưới ánh mắt hắn va vào chiếc vòng ngọc trên tay nàng, ánh mắt từ trêu đùa chuyển sang giận dữ hắn vật nàng xuống dưới rồi đè lên người nàng.
Hạ Y Nguyệt từ nhỏ đến lớn chưa trải qua việc này bao giờ cả không biết phải làm gì, cả người run rẩn người toát ra mồ hôi lạnh ánh mắt tràn ngập sợ hãi, trước đó do Thiếu Vũ còn đang trong tình trạng hôn mê mà phi lễ với nàng, nàng cũng không chấp một tên đầu óc không được tỉnh táo để làm gì nhưng lần này lại khác tên nam nhân này hoàn toàn tỉnh táo, nàng nghĩ ( nếu giờ mà dùng được võ công thì tốt rồi).
“Nói! Ngươi là ai? Sao dám ăn trộm vòng tay của ta?”: Tư Không Thiếu Vũ ánh mắt của hắn nhìn nàng như muốn giết người tới nơi.
“Thả… thả..ta..ra!”: Nàng run rẩy nói.
“Ngươi làm gì đấy? buông tỷ tỷ của ta ra”: Hạ Y Nhiên vì lo lắng cho tỷ tỷ của mình liền chạy lại vén rèm lên xem tình hình bên trong, thì nhìn thấy cảnh tượng Nhị tỷ của mình bị một người nam nhân bắt nạt như vậy liền xông vào muốn tách hai người ra, nhưng không được.
“Mau thả tỷ tỷ ta ra, tên điên này!”.
Thiếu Vũ không quan tâm đến Hạ Y Nhiên, mà vẫn nhìn Hạ Y Nguyệt chằm chằm rồi hét to : “ Nói mau! Không ta sẽ giết ngươi”
Hạ Y Lẫm nhìn thấy tình hình không ổn liền cùng những người khác tới giúp.
Hạ Y Thần nhìn thấy cảnh tượng như vậy, liền tức giận hai mắt đỏ lên nếu không phải bị Bạch Cảnh Dương điểm huyệt thì hắn đã chạy tới đâm cho Thiếu Vũ một cây kim độc rồi.
“Thiếu Vũ dừng tay lại mau!”: Bảnh Cảnh Dương hét to, giọng nói còn mang theo nội lực cực đại khiến mọi người xung quanh cũng bị ảnh hưởng.
Tư Không Thiếu Vũ nghe thấy tiếng của Bạch Cảnh Dương gọi mình liền giật mình quay đầu lại nhìn, thì nhìn thấy Bạch Cảnh Dương và hai huynh đệ Lâm gia đứng ở đây đi cùng ba người bọn họ còn có vài người khác đang nhìn hắn bằng ánh mắt căm giận.
…
Một hồi sau Bạch Cảnh Dương kể lại rõ đầu đuôi sự viêc cho Tư Không Thiếu Vũ nghe.
“Thật sao?”
“Đúng vậy, Thiếu Vũ người nên đi tạ nỗi với cô nương nhà người ta đi”.
Nghe Bạch Cảnh Dương nói vậy, hắn cũng biết mình sai liền đi tới chỗ Hạ Y Nguyệt đang ngồi.
“Ta vừa nãy quá lỗ mãng rồi, mong cô nương đại nhân đại lượng mà tha thứ cho những gì ta đã gây ra cho cô vào những ngày qua”: Thiếu Vũ cúi đầu chấp tay xin lỗi Hạ Y Nguyệt, hắn không khỏi liếc nhìn người con gái mà hắn trong lúc dù hôn mê hay tỉnh mà phi lễ, thấy Hạ Y Nguyệt cư trốn đằng sau lưng của Hạ Y Thần không dám nhìn hắn cảm giác có lỗi càng tăng lên.
Lần đầu tiên gặp đã muốn giết người ta, Hạ Y Nguyệt không những không bỏ mặc hắn mà còn cứu hắn, lần thứ hai hắn lại ép người ta đeo vòng tay của mình đã thế còn nhầm tưởng cô nương nhà người ta thành người hắn thích mà phi lễ, lần này hắn tỉnh dậy không hỏi câu nào liền muốn giết nàng ta thêm một lần nữa, đối với vị ân công đã cứu sống mình hắn cảm thấy những việc mình làm thật khốn nạn.
“Ngươi cút ra chỗ khác , đừng có mà lại gần muội muội ta”: Hạ Y Thần đứng tránh trước mặt Hạ Y Nguyệt, muội muội của hắn đâu có dễ bị dọa sợ thành như thế này đâu sau khi gặp tên này liền có vẻ mặt rụt rè sợ hãi , thân là đại ca mà lại để muội muội mình hai lần bị kẻ khác phi lễ hắn cũng tự trách bản thân mình rất nhiều, quay ra nhìn Thiếu Vũ thì thấy hắn ta cứ nhìn chằm chằm vào sư muội mình không khỏi tức giận.
“Ta..ta!”: Thiếu Vũ thấy biểu cảm của Hạ Y Thần , liền không biết phải làm sao suy cho cùng hắn cũng là nười sai.
“Ta không sao! suốt khoảng thời gian đó ngươi bị trúng độc nên đầu óc cũng không được tỉnh táo lắm ta không trách ngươi, chuyện vừa nãy cũng chỉ là hiểu lầm nhưng ta mong rằng về sau công tử đừng lỗ mãng như vậy nữa ít nhất cũng phải nghe người khác giải thích”:Hạ Y Nguyệt thấy Thiếu Vũ có sự hối lỗi như vậy cũng không còn để ý chuyện cũ nữa, liền từ đằng sau lưng Hạ Y Thân đi lên phía trước đối diện với Thiếu Vũ, nàng đưa cánh tay đang đeo vòng ra trước mặt Thiếu Vũ: “Huynh là chủ nhân của nó chắc sẽ biết cách tháo nó ra.”
“Chuyện này…!”
“Sao thế ? có vấn đề gì à?”
“Cặp vòng này đeo thì dễ, tháo ra thì khó”.
“Tại sao lại như vậy”: Tất cả mọi người thắc mắc hỏi.
“Nó có liên quan đến một truyền thuyết”.
………………………………………………………………….
Cặp vòng Khởi Linh có nguồn gốc rất đặc biệt, tương truyền vào ba trăm năm trước thừa tướng Hạ Thái Nghiêm của triều đại Họa Thiên, ông có hai người con gái, đích nữ tên là Hạ Ngọc Liên, thứ nữ Hạ Sơ Nguyệt.
Lúc bấy giờ quốc gia chiến loạn không thôi, nhưng nhờ có đại tướng quân Dạ Quân Vũ chinh chiến nhiều năm nên mới đổi lại được thái bình cho đất nước, sau khi chiến loạn kết thúc Hoàng đế ban chiếu cho gọi Dạ tướng quân cùng các tướng sĩ khác cùng về kinh thành nhận thưởng, Hạ thừa tướng cùng gia đình đi tiếp đón binh sĩ thắng trận trở về ngày hôm đó chính là ngày đầu tiên Dạ Quân Vũ gặp Hạ Sơ Nguyệt và cũng là sự khởi đầu của tất cả mọi việc.
Nhà họ Hạ và Nhà họ Dạ đều giữ chức vị rất cao trong triều định, Hạ gia vốn luôn phản đối Dạ gia nắm giữ hết binh quyền trong tay, Hạ Thái Nghiêm bèn phái con gái mình là Hạ Sơ Nguyệt tiếp cận Dạ Quân Vũ để thăm dò tình hình sau đó ngụy tạo chứng vu oan Dạ gia bán nước khiến cho Dạ Quân Vũ bị xử tử, Hạ Sơ Nguyệt sẽ được gả cho thái tử làm trắc phi còn tỷ tỷ của nàng sẽ trở thành thái tử phi ,nhưng Hạ Thái Nghiêm không ngờ rằng Hạ Sơ Nguyệt lại yêu Dạ Quân Vũ không chịu thực hiện theo kế hoạch của ông ta , hai người họ đã tự ý đính ước với nhau.
Hạ Sơ Nguyệt còn nhờ một Linh Mộc công* giỏi nhất thời ấy làm lên cặp vòng khởi linh, chỉ cần hai người cho máu của mình vào cặp vòng tự động nó sẽ nhận chủ chỉ khi cả hai ngươi cùng chết mới tháo ra được . Khi Hạ Thái Nghiêm phát hiện ra chuyện này liền phái người bắt cóc Hạ Sơ Nguyệt đem dấu đi, khiến cho Dạ Quân Vũ vì tập chung đi tìm Hạ Sơ Nguyệt mà mất cảnh giác thuận lợi cho Hạ Thái Nghiêm bầy mưu vu oan giá họa cho Dạ Quân Vũ.
Dạ Quân Vũ cũng không ngu hắn cũng đề phòng Hạ Thái Nghiêm, nhưng không ngờ lão cáo già đó lại dùng tính mạng Hạ Sơ Nguyệt uy hiếp hắn yêu cầu hắn phải ám sát thái tử bấy giờ hắn mới biết Hạ gia đã quy thuận thái tử, đối với thái tử mà nói Dạ Quân Vũ chính là cái gai trong lòng phải nhỏ đi . Dạ Quân Vũ vì cứu Hạ Sơ Nguyệt mà đồng ý yêu cầu của Hạ Thái Nghiêm đi ám sát thái tử .Ngay ngày mà Hạ Sơ Nguyệt thân mang kịch độc và bị trói buộc bởi khế ước nô lệ gả cho thái tử cũng là lúc Dạ Quân Vũ ám sát thái tử thất bại bị giết chết trước mặt nàng, lúc đó Hạ Sơ Nguyệt đã thu hết vào mắt cảnh tượng Dạ Quân Vũ bị vãn tiễn xuyên tim mà chết nàng đau lòng gào khóc lấy từ trong người ra một thanh chùy thủ chạy tới bên xác của Dạ Quân Vũ ôm lấy hắn mà tự sát, Hạ Thái Nghiêm nhìn con gái mình tự tử mà đau lòng không thôi dù ông ta không yêu thương gì đứa con gái này là mấy nhưng nói thế nào đi nữa Hạ Sơ Nguyệt cũng là con ruột của ông ,Thái tử đứng đằng xa nhìn thấy cảnh tượng này cũng chỉ lạnh lùng bỏ đi. Cặp vòng Khởi Linh cũng bị tháo ra rơi trên đất Mộc Linh công làm vòng cho hai người cũng ở đó, sau khi thu dọn tàn cuộc hắn liền cầm lấy cặp vòng Khởi Linh mang đi từ đó không còn ai gặp lại Mộc Linh công này, từ đó tương truyền cặp vòng Khởi Linh đeo vào thì dễ nhưng muốn tháo ra thì hai người phải cùng chết, ý nghĩa của cặp vòng là sự khởi đầu của hai con người mang linh hồn thuần khiết mà đến với nhau cùng sinh cùng tử.
Nghe tới đây mọi người đều im lặng không nói gì.
“Sao tao cảm thấy cái tên Hạ Sơ Nguyệt và tên của nhị tỷ giống nhau thế nhỉ?”: Hạ Y Cảnh thắc mắc hỏi.
“Đúng vậy, giống thật nhị tỷ tên Là Hạ Y Nguyệt, cô gái trong chuyện tên cũng là Hạ Sơ Nguyệt”: Nghe thấy Y Cảnh hỏi vậy, Y Nhiên mới nhận ra tên của cô gái kia và nhị sư tỷ chỉ khác một chút.
“Cái gì? Nàng ấy tên là Hạ Y Nguyệt”: Thiếu Vũ quay ra nhìn Hạ Y Nguyệt, gương mặt tỏ vẻ không thể tin nổi.
“Thiếu Vũ! Ta mới nhớ ra tên tự của ngươi có phải là Tư Không Dạ Quân đúng không?”: Lâm Huyền Phong quay ra hỏi Thiếu Vũ.
“Đúng vậy! ta thấy chủ nhân của cặp vòng này với ta cũng cùng tên, cảm thấy có duyên với nó nên đã mua về để làm lễ vật tặng cho Đường Đường.
“Sao ta có cảm giác cậu truyện này thật kỳ lạ, không phải ngươi bịa ra chứ?”: Hạ Y Thần nhìn Thiếu Vũ bằng ánh mắt sắc lim, Hạ Y THần cảm thấy sao trên đời lại có chuyện trùng hợp như vậy chứ trừ phi Thiếu Vũ bịa chuyện để lừa bọn họ.
“Ta không có lừa mọi người, câu truyện này đã được lưu truyền trong dân gian từ rất lâu rồi không tin ngươi cứ hỏi bọn họ mà xem”: Thiếu Vũ chỉ về phía của nhóm người Bạch Cảnh Dương nói.
“Thiếu Vũ nói không sai, quả thật có chuyện này”: Bạch Cảnh Dương nhìn Hạ Y Thần nói, bản thân hắn cũng nhớ ra lúc trước cũng từng nghe câu chuyện này trong một tửu lầu khi đó Lâm Huyền Phong còn trêu Thiếu Vũ với nhân vật chính trong câu truyện là chuyển kiếp của nhau vì tên của hai người bọn họ giống nhau.
“Vậy được rồi ta tạm tin các ngươi vậy”: Hạ Y Thần thấy ánh mắt Bạch Cảnh Dương nhìn mình rất chân thành, hắn liền cảm thấy ánh mắt này nhìn rất quen nhưng không nhớ là đã nhìn thấy ở đâu, trong lòng nhói lên một cái hắn không biết làm sao bèn quay mặt ra chỗ khác tránh ánh nhìn của Bạch Cảnh Dương.
“Nếu cái vòng này đã ở trên tay của cô nương thì coi như nó có duyên với cô, cô hãy giữ lại đi”: giờ mọi chuyện đã lỡ hắn cũng chẳng biết phải làm gì nữa hắn nhớ tới người bán cho hắn cặp vòng này đã nói mọi việc xảy ra trên đời này đều là vô thường ngày hôm nay chúng ta có thể hạnh phúc hôm sau có thể không còn hạnh phúc nữa, chúng ta chẳng thể níu giữ được gì cả , có được rồi cũng sẽ mất đi, cặp vòng này có duyên với ngươi nhưng chưa chắc là đã có duyên với người ngươi thích, nếu như ngươi gặp phải điều gì không đúng ý ngươi thì mong ngươi đừng quá bám chấp vào đó, tùy duyên mà làm lỡ đâu điều hiện tại ngươi gặp phải ngươi nghĩ nó là xấu nhưng lại là điều tốt đối với ngươi trong tương lai.
“Thôi vậy! ta sẽ đeo chiếc vòng này, dù gì cũng không gỡ ra được ta biết chiếc vòng này rất quan trọng với ngươi, xin lỗi ngươi nhiều.”
“Không phải lỗi của cô mà do ta không được tỉnh táo nên mới làm ra hành động như vậy”.
Hạ Y Nguyệt nhìn Thiếu Vũ hồi lâu, trong mắt chợt lóe lên một tia sáng như đã quyết định điều gì đó, nàng liền lấy ngọc bội đeo bên hông mình đưa về phía Thiếu Vũ nói: “Ta biết chiếc vòng này rất quan trọng đối với ngươi, đây là ngọc bội mà sư phụ ta để lại cho ta nay ta đưa cho ngươi nếu một ngày nào đó ta với ngươi không chết mà vẫn có thể tháo vòng ra, ngươi hãy trả lại ngọc bội cho ta.
“Muội làm cài gì..?”:Hạ Y Thần nhìn thấy Hạ Y Nguyệt đưa ngọc bội cho Thiếu Vũ thì muốn lên tiếng nói gì đó nhưng bị Hạ Y Nguyệt ngăn lại.
“Huynh không cần nói nhiều đây là quyết định của ta”.
“Cô không cần phải vậy, cô đã cứu ta một mạng coi như chiếc vòng này ta tặng cho cô đi”:Thiếu Vũ nhìn vào biểu hiện của Hạ Y Thần, hắn đã biết miếng ngọc bội này đối với họ quan trọng đến nhường nào, hắn không dám nhận.
“Ngươi cứ cầm lấy đi, hai chuyện này khác nhau ơn cứu mạng và những chuyện người làm với ta chẳng nhẽ ngươi dùng vàng bạc châu báu để đền bù hay sao?”
“Ta không có ý đó.”
“Nếu không có ý đó thì cầm lấy”: Hạ Y Nguyệt đặt ngọc bội lên tay của Thiếu Vũ.
Thiếu Vũ không biết làm gì hơn bèn lấy miếng ngọc của Hạ Y Nguyệt, cầm trên tay miếng ngọc bội hắn nhìn kỹ thì thấy, ngọc bội được khắc hình một con phượng hoàng đường nét hoa văn tinh xảo sống động, chất liệu của ngọc bội này cũng có phẩm chất rất cao là huyết ngọc ngàn năm cực hiếm có tác dụng phòng độc, tránh lạnh tránh nóng, làm tăng linh khí của người đeo, người trong hoàng thất chưa chắc có thể sở hữu được, hắn nghĩ ( Nhìn cách ăn mặc của nhóm người Hạ Y Nguyệt trông cũng không phải người giàu có gì, Hạ Y Nguyệt nói đây là ngọc bội mà sư phụ để lại cho nàng ấy chắc hẳn vị tiền bối này thân phận không tầm thường) nhưng đó cũng không phải chuyện hắn cần quan tâm.
“Vây ta sẽ giữ miếng ngọc này đến khi nào cô nương trả lại vòng cho ta”
“Mọi chuyện coi như đã giải quyết xong hết rồi, chúng ta tiếp tục lên đường thôi”:Lâm Huyền Phong thấy mọi chuyện đã giải quyết xong hết rồi bèn lên tiếng.
Mọi người vẫn ngồi như cũ, Thiếu Vũ vẫn còn bị thương chưa khỏi nên vẫn ngồi trong xe ngựa cùng với Hạ Y Nguyệt.
…
Khoảng nữa canh giờ sau họ cuối cùng cùng đến được thành Hoa Linh.
“Oa! đây là thành Hoa Linh sao? Thật đẹp”:Hạ Y Ngọc lần đầu tiên mới nhìn thấy một nơi đẹp như vậy, trong thành người đi kẻ lại tấp lập ai cũng ăn mặc rất đẹp và sang trọng, các gian nhà cao lớn xa hoa, hai bên đường có nhiều sạp hàng Thành Hoa Linh quả thật rất giàu có và phát triển.
“Đệ thấy đẹp sao?”: Hạ Y Lẫm nghe vậy liền quay đầu lại hỏi Hạ Y Ngọc.
“Đúng vậy ạ”
“Đại sư huynh đã đồng ý cho chúng ta ở lại chơi vài ngày rồi sẽ đi tiếp, đệ thấy vui không?”
“Vui, vui chứ!”:Hạ Y Ngọc vui vẻ cười tít mắt lại trông rất đáng yêu.
“Các vị muốn ở đây bao lâu, nếu chưa có chỗ ở thì chi bằng ta sắp xếp chỗ nghỉ ngơi cho các vị” :Lúc này bọn họ đã vào trong một quán trà để nghỉ ngơi, Thiếu Vũ bèn ngỏ ý muốn sắp xếp chỗ nghỉ cho nhóm người Hạ Y Thần.
“Không cần phiền vậy đâu, chúng ta tự tìm là được rồi”: Hạ Y Lẫm hướng Thiếu Vũ nói.
“Không phiền, mọi người đã cứu ta đây là việc ta nên làm mà”:Thiếu Vũ thành khẩn nói.
“Vậy! chúng ta đa tạ Tư Không công tử đã nguyện ý giúp đỡ”: Hạ Y Thần nhìn Thiếu Vũ bằng nửa con mắt, giọng điệu chua chát.
Thiếu Vũ không dám nói gì thêm chỉ đành cười cười cho qua.
…………………………………………………………………………..
*Linh Mộc công: các thợ làm trang sức bằng linh khí trong người mình, Linh Mộc công càng mạnh thì linh khí càng nhiều, đưa linh khí vào trong thành phẩm của mình từ đó sẽ làm ra nhiều thành phẩm có những công dụng đặc biệt tùy theo yêu cầu của người mua.