Ở giữa đống vụn gỗ là một quyển trục nhỏ bị ố vàng cũ kĩ kèm theo bên cạnh nó là một lá thư.
Hạ Y Nguyệt lại gần quyển trục và lá thư ấy , sau một hồi xem xét kỹ lưỡng không có vấn đề gì nàng mới từ từ cầm lá thư lên mở ra đọc, sáu người còn lại ôm nhau rúc lại một chỗ mở to mắt nhìn nàng chằm chằm.
“Sao rồi Nhị sư tỷ, trong đó viết gì vậy?”: Hạ Y Ngọc thấy nhị sư tỷ cầm lá thư đọc chăm chú mà không phản ứng gì thì tò mò hỏi.
“Đây là do sư phụ để lại ,người nói muốn chúng ta xuống núi”: Hạ Y Nguyệt cau mày nói.
“Muội nói vậy có ý gì?”: Hạ Y Thần thắc mắc hỏi, hắn cũng muốn biết sư phụ muốn nhắn nhủ điều gì với họ.
“Ừm! Sư phụ nói là: Các con ngoan khi các con phát hiện ra lá thư này thì ta đã không còn ở bên các con nữa , nếu các còn đã phát hiện ra lá thư này thì chắc cũng thấy được thứ đồ bên cạnh nó. Đó là một vật rất quan trong ta muốn các con xuống núi đưa cho một người, người đó hiện đang ở thành Hoa Nghiêm, tên Trang Vệ Lan trưởng lão của Thiên Long phái . Khi mà đưa cho người đấy quyển trục này các con sẽ nhận được một vạn lượng hoàng kim nhưng nên nhớ các con không được mở quyển trục này ra đọc nếu không nó sẽ mất hết giá trị các con cũng không nhận được một cắc nào, mà giữ nó ở lại hoặc vứt đi thì tính mạng của các con cũng không được bảo toàn, nhất định phải các con phải chính tay đưa nó cho Trang Vệ Lan , chúc các con may mắn”.
“…?”
Bảy người nhìn nhau bằng ánh mắt phức tạp khó tả, trong lòng bọn họ giờ rất muốn chửi thề.
“Đại sư huynh bây giờ chúng ta phải làm gì đây?”:Hạ Y Nguyệt nhìn sư huynh của mình đang nhìn chằm chằm quyển trục kia hận không thể xé nát nó ra, mà bất lực hỏi.
“Ta thấy lời của sư phụ nói có nhiều điểm rất vô lý, nếu vật này quan trọng tới vậy sao Vệ trưởng lão không tự mình đích thân đến lấy ,sư phụ lúc còn sống có thể tự tay mang đến giao cho Vệ trưởng lão được mà , cứ coi như là người không kịp thực hiện điều này đi nhưng trước khi người ra đi tại sao lại không nói sớm cho chúng ta biêt mà lại phải chờ đến lúc chúng ta phát hiện ra cái thứ mới yêu cầu chúng ta thực hiện nhiệm vụ quan trọng này?”
Nghe lời Hạ Y Thần phân tích có vẻ đúng, trong đầu mấy người họ không hẹn mà cùng chung một suy nghĩ ( tại sao sư phụ phải bầy nhiều trò như vậy để làm gì, trực tiếp thực hiện hoặc nói với chúng ta luôn không được sao?).
“Ta nghĩ sư phụ làm vậy tự ách có lý do riêng, chúng ta không cần suy đoán nhiều cứ thực hiện những gì người yêu cầu này coi như thực hiện di nguyện cuối cùng của người đi”: Sau khi xem xét lại nhưng gì sư phụ viết một hồi, Hạ Y Thần đã quyết định sẽ thực hiện nhiệm vụ mà sư phụ Yêu cầu chắc hắn chuyện này có liên quan đến sự an toàn của bọn họ cho nên sư phụ phải bầy nhiều trò như vậy.
Tất cả mọi người quay đầu nhìn đại sư huynh của mình rồi lại nhìn nhau trong lòng mỗi người đều có một suy nghĩ riêng nhưng họ từ nhỏ đã rất tôn trọng và nghe lời sư phụ của mình chuyện mà sư phụ yêu cầu bọn họ cũng sẽ không bao giờ từ chối, nay sư phụ đã mất đại sư huynh đã chăm sóc bọn họ như cha như thầy , bọn họ cũng rất kinh trọng và nghe lời đại sư huynh của mình chuyện gì cũng sẽ tin tưởng sư huynh, một hồi lâu sau bọn họ đã suy nghĩ kỹ càng quyết tâm sẽ hoàn thành di nguyện của sư phụ liền nhìn Hạ Y Thần gật đầu đồng ý nói.
“Được! bọn đệ sẽ nghe theo sự xắp sếp của đại sư huynh”.
“Vậy đêm nay, các đệ mau chóng chuẩn bi hết đồ đạc cần thiết đi sáng mai chúng ta khởi hành”.
“Vâng! Thưa đại sư huynh”.
Nói rồi mỗi người tách nhau ra để chuẩn bị cho một hành trình dài phía trước mà không biết rằng chuyển đi này là sẽ là bước ngoặt làm thay đổi toàn bộ cuộc sống bình yên của họ.
………………………………………………………………………………………
Nghĩ đến di nguyện cuối cùng của sư phụ làm cho mấy người bọn họ trằn trọc cả đêm không ngủ được sáng hôm sau tỉnh dây mắt ai lấy đều thăm đen như gấu trúc mặt mày ẩm đạm , trừ đại sư huỳnh là thần thanh khi sảng mặt mày tươi tắn.
“Các đệ đêm qua không ngủ sao mà mặt mày thiếu sinh khí thế?”: Hạ Y Thần nhìn thấy đám sư đệ sư muội của mình mặt mày thiếu sức sống mắt thì thâm quầng giật mình hỏi.
“Bọn đệ nghĩ đến chuyện của sư phụ cả đêm không tài nào ngủ được”: Hạ Y Lẫm uất ức nói.
“Tam sư đệ à ta thấy mấy người các đệ nghĩ nhiều làm gì cho nó mệt, sư phụ của chúng ta lúc nào cũng sẽ nói nhiều câu vô lý khó hiểu nhưng chưa bao giờ nó không trở thành sự thật cả, chúng ta cứ làm theo lời người nói đến lúc đó chúng ta sẽ biết người muốn làm gì”: Hạ Y Thần thần vừa nói vừa lấy tay xoa đầu an ủi Hạ Y Lẫm.
“Vâng!”.
“Tất cả đã chuẩn bị xong chưa chúng ta chuẩn bị đị thôi nào”:Hạ Y Nguyệt đứng trước cổng sơn môn gọi với vào bên trong giục mọi người , nàng quay đầu nhìn lại nơi mà mình đã sinh sống từ nhỏ đến lớn, chưa bao giờ nàng đi quá xa nơi này cũng không biết rằng hành trình này sẽ kéo dài trong bao lâu mới có thể quay trở về, nhưng rồinàng hít một hơi thật sâu và nghĩ ( không quản hành trình này khéo dài trong bao lâu, nguy hiểm như thế nào chỉ cần có mọi người bên cạnh nàng cũng không cảm thấy sợ hãi nữa) nghĩ như thế nàng liền bình tĩnh trở lại.
“Đã chuẩn bị xong rồi thưa nhị sư tỷ bọn đệ đến đây”
Vừa dứt lời mọi người lao nhanh về phía sư tỷ của mình, trên mặt mọi đều nở một nụ cười tươi trong sáng của thiếu niên, nàng nhìn thấy cảnh tưởng ấy bất giác nở một nụ cười dịu dàng , có lẽ rằng được gặp gỡ và ở bên cạnh họ là điều hành phúc nhất đời này của nàng, nàng cũng không còn mong cầu điều gì hơn chỉ mong họ luôn bình an hạnh phúc.
…………………………………………………………………………………………
Dưới chân núi Vân Chi là thôn Hoàng Hạ, đây là một thôn nhỏ , trong thôn chỉ có tầm mười mấy hộ gia đình đang sinh sống, trước đây khi muốn mua vật dụng và lương thực họ thường mua tại nơi đây. Buôn bán ở đây cũng không được phát triển, người dân trong thôn cứ một tháng là phải đi đến những thành trấn khác để mua nguyên liệu, địa hình của thôn cũng không được tốt bốn bề xung quanh đều là một mảnh đất cằn cỗi khô héo, phàm có người muốn vào trong thôn thì phải có người trong thôn chỉ đường hoặc là phải có bản đồ nếu không sẽ đi lạc, vì vậy quanh năm nơi đây đều không có khách bên ngoài đến thăm và cũng không có ai biết đến sự tồn tại của Hoàng Hạ thôn, sau khi xuống núi họ dừng chân ở một quán trà miễn phí trong thôn, để lên kế hoạch cho nhiệm vụ lần này.
Hạ Y Nguyệt lấy từ trong người ra một tấm bản đồ rồi nói: “ Nếu muốn đến thành Hoa Nghiêm chúng ta phải đi qua thành Hoa Linh và thành Linh Tề mà mỗi nơi cách nhau bảy đến tám trăm dặm chắc phải mất khoảng hơn một tháng mới đến nơi nếu chúng ta đi bộ”.
“Chúng ta không thể thuê xe ngựa hay ngựa được sao ?”: Hạ Y Nhiên nhìn các sư huynh, sư tỷ của mình thắc mắc hỏi.
“…”
Mọi người quay lại nhìn chằm chằm tiểu sư muội, mà nghĩ ( nhìn lại trên người bọn họ mà xem từ trên xuống dưới quần áo thì rách nát có chỗ phải vá đi vá lại nhiều lần, giày thì được làm từ rơm với cỏ khô, trên người không có trang sức nào cả kiếm cũng không có luôn ,chẳng biết có tiền để ăn không huống chi là thuê xe ngựa).
“Lục sư muội à, muội nghĩ chúng ta có tiền không mà thuê xe ngựa?”:Hạ Y Liên lấy tay xoa xoa cái trán đang nổi đầy gân xanh, giọng nói còn mang theo vài phần bất lực.
“À! Thì ra chúng ta không có tiền”.
“…”
À! là có ý gì? vậy là muội ấy bấy giờ mới biết chúng ta không có tiền.
“Kệ muội ấy đi, giờ trước tiên chúng ta sẽ phải đi về phía Thành Hoa Linh ”: Hạ Y Thần chỉ tay vào một điểm trên bản đồ quay sang nhìn Hạ Y Nguyệt rồi nói.
“Đúng vậy chờ tam sư đệ và thất sư đệ mua xong lương thực rồi đi tiếp, chúng ta không có nhiều tiền chắc chuyến này chỉ có thể ăn bờ ngủ bụi mà thôi”: Nàng vừa nói vừa thở dài.
“Đại sư huynh chúng ta mua xong lương thực rồi”.
Trong lúc bọn họ nói chuyện, Hạ Y Lẫm và Hạ Y Ngọc đã mua lương thực quay trở về.
“Được rồi, lương thực đã có đủ chúng ta đi thôi”:Hạ Y Thần đứng dậy kiểm tra toàn bộ mọi thứ lại một lần nữa, thấy không còn thiếu cái gì nữa, vậy tay với đám sư đệ sư muội của mình rồi nói.
Bọn họ đứng dật chuẩn bị đi thì có tiếng nói khàn khàn truyền tới: “Đợi đã!”.
Cả bọn nghe thấy tiếng gọi thì quay đầu lại nhìn thì thấy một ông lão, người thì gầy yếu nhưng trên gương mặt nhăn nheo của ông lúc nào cũng cũng mang vẻ hiền từ ,bọn họ nhìn phát là nhận ra ngay đây chính là Hoàng gia gia, nhà của Hoàng gia gia là nhà bán gạo duy nhất ở trong thôn t,rước đây chúng ta xuống núi mua lương thực nhưng không có đủ tiền cứ mỗi lần đến nhà Hoàng gia gia mua gạo, là lão nhân gia không những không lấy tiền của bon ta mà con cho bọn họ thêm ít lương thực. Hoàng gia gia là một người rất tốt nếu không có ông ấy cho lương thực có lẽ bọn họ đã chết đói từ lâu rồi bọn họ từ lâu đã coi Hoàng gia gia như người thân của mình mà rất kính trọng ông.
“Hoàng gia gia, người gọi chúng con có chuyện gì ạ ?”: Tất cả bọn họ chấp tay cúi người lễ phép chào Hoàng gia gia rồi hỏi.
“Sáng nay, ta thấy các con xuống núi mà trên người đứa nào đứa nấy đều mang theo hành lý , ta nghĩ có phải các con sẽ đi xa trong một khoảng thời gian dài đúng không?”
Nghe Hoàng gia gia hỏi, Hạ Y Thần lễ phép đáp :“Dạ vâng, thưa Hoàng gia gia lần này chúng con xuống núi là để thực hiện nhiệm vụ cuối cùng của sư phụ giao cho bọn con ạ”.
“Haizz! Ta cũng coi như nhìn các con từ lúc sư phu các con mang các con về đây cho đến khi trưởng thành, kể từ lúc đó chưa bao giờ các con đi qua xa thôn Hoàng Hạ, nhưng thế cũng tốt các con còn trẻ không thể mãi mãi cứ chôn vùi bản thân ở cái thôn nhỏ này, cũng nên phải ra ngoài trải nghiệm thế giới bên ngoài như thế nào, học hỏi nhiều điều mới, làm quen thêm nhiều bạn hữu mới , ta không có gì nhiều chỉ có chút lương thực và nước các con cầm lấy để ăn trên đường”:Nói rồi ông đưa tay nải to cho bọn Hạ Y Thần.
“Huynh đệ tỷ muội chúng con cảm ơn Hoàng gia gia”
Mọi người nhìn về phía Hạ Y Thần, thấy y gật đầu một cái bọn mới đưa tay ra nhận lấy tay nải của Hoàng gia gia, rồi cúi đầu cảm ơn ông.
“Không cần cảm ơn, ta từ lâu cũng đã xem các con như con cháu trong nhà, chặn đường này còn dài không biết sẽ có chuyện gì xảy ra ta chỉ mong các con bình an mà sớm quay trở về”.
Nói tới đây cả bảy người rưng rưng nước mắt khấu đầu tạ ơn Hoàng gia gia, ngoài trừ sư phụ chỉ có Hoàng gia gia là người đối xử tốt với họ nhất.
“Thôi các con đi đi”: Hoàng lão gia gia ôm từng người an ủi nói.
“Gia gia cũng giữ gìn sức khỏe chờ bọn con trở về sẽ mua thật nhiều đồ cho người”: Hạ Y Ngọc nước mắt nước mũi tèm lem nói.
“Ừ! Đi đi”:Hoàng gia gia nở một nụ cười hiền từ chào tạm biệt họ.
Chờ khi họ đã đi xa không còn bóng dáng nụ cười của Hoàng gia gia đã tắt gương mặt trần lại ngửng mặt lên trời mà thở dài:”Haizz! Thanh Dao nhất định phải làm vậy sao?”.