“Các vị đây có thể cho ta biết tôn tính đại danh , về sau ta còn biết để báo đáp lại ân tình này của các vị”: Bạch Cảnh Dương hướng về phía Hạ Y Thần đang nướng đồ ăn hỏi.
“Trả ơn thì không cần đâu! Chúng ta cũng chỉ là vô danh tiểu tốt không đáng nhắc đến”: Hạ Y Thần tập chung nướng thịt, còn không nhìn Bạch Cảnh Dương một cái nào, giọng điệu tùy tiện như chẳng quan tâm cái gì.
“Thế sao được, mọi người đã cứu mạng huynh đệ ta thì chính là ân nhân của chúng ta rồi, vừa nãy bọn ta cũng cho các người biết thân phận của bọn ta rồi còn gì mấy người các ngươi còn không cho ta biết các ngươi là ai chẳng công bằng tí nào cả”: Bạch Cảnh Dương vừa nói vừa tiến lại gần Hạ Y Thần mắt cứ nhìm chằm chằm vào gương mặt xinh đẹp của y, từng đường nét trên gương mặt Hạ Y Thần dường như đã khác sâu vào trong tâm trí của hắn, hắn cứ ngồi ngày ngốc ngắm Hạ Y Thần cho đến khi thấy thịt nướng trên tay y đã chín liền chồm tới giật lấy thịt nướng từ tay y.
“Trả lại đây!”: Hạ Y Thần bị cướp đồ ăn trong lòng cảm thấy khó chịu, giận dữ chìa bàn tay của mình ra trước mặt Bạch Cảnh Dương , đôi mày chau lại hai má phồng lên gằn giọng nói.
Bạch Cảnh Dương nhìn Hạ Y Thần biểu hiện như vậy cảm thấy thật đáng yêu, trong lòng hắn lúc này chỉ muốn tiếp tục trêu chọc y.
“Trừ phi ngươi nói tên của ngươi cho ta biết”.
“Hứ! Nằm mơ đi”.
Hạ Y Thân không chịu khuất phục lao thẳng về phía của Bạch Cảnh Dương giành lấy thịt, Bạch Cảnh Dương thấy vậy liền giơ tay cao hơn tránh xa tầm với của Y Thần. Hai người họ tranh nhau gây ra tiếng động lớn khiến cho mọi người xung quanh phải chú ý đến họ.
“Nhị tỷ, đại sư huynh đang làm gì vậy?”: Hạ Y Cảnh ngồi đối diện với Hạ Y Thần và Bạch Cảnh Dương , nhìn thấy cảnh tượng sư huynh nhà mình đang nhào vào lòng của nam nhân khác trong lòng hắn cảm giác vi diệu khó tả.
“Sư huynh ngươi đang giao lưu tình cảm với huynh đệ của ta mà thôi, ngươi không cần để ý nhiều thế đâu.”: Không biết từ lúc nào Lâm Huyền Phong ngồi xuống cho bên cạnh Hạ Y Cảnh –“ Chúng ta gặp nhau là có duyên chi bằng kết giao bằng hữu với nhau đi, tiểu huynh đệ ngươi tên là gì thế?”
Hạ Y Cảnh nhìn Lâm Huyền Phong một lúc lâu mới thành thật đáp: “ Ta tên là Hạ Y Cảnh”.
“Ô! Tiểu Cảnh nhìn dáng vẻ ngươi như thế này chắc chỉ tầm mười sáu mười bảy tuổi”: Vừa nói Lâm Huyền Phong lấy tay véo lên mặt của Hạ Y Cảnh – “ Chà! da thịt thật mịn màng nha”.
Hạ Y Cảnh quay mặt sang chỗ khác thoát khỏi cái tay đang nhéo mặt của mình kia, ôm gương mặt bị nhéo đến sưng đỏ của mình ngồi dịch ra chỗ khác tránh xa Lâm Huyền Phong.
Nhưng hắn càng dịch sang chỗ khác cái tên đáng ghét kia lại càng lấn tới, đến khi không còn chỗ để dịch được nữa thì thôi.
“Ta và ngươi mới gặp nhau chưa thân đến mức thế đâu, mong ngươi hãy tự trọng đừng động chạm lung tung và cũng đừng gọi ta là Tiểu Cảnh”.
“Tên nhóc con này ta chỉ trêu ngươi tí thôi, người có cần phải hung dữ với ta như vậy không?”: Lâm Huyền Phong nhìn Hạ Y Cảnh mà cười một cách gian xảo.
“Oai!”
Mọi người nghe thấy tiếng kêu liên quay đầu lại nhìn, thì ra Hạ Y Thần không nhưng không giành được thịt mà còn ngã trọn vào lòng Bạch Cảnh Dương.
Bạch Cảnh Dương thấy vậy liền lấy tay ôm chặt lấy người ta luôn không chịu buông.
“Thả ta ra tên kia, thả ra”: Hạ Y Thần giẫy giụa mãi mà không thoát ra được, trong lòng lúc này cực kỳ tức giận và xấu hổ hắn đường đường là một nam nhân mà bị một nam nhân khác ôm lấy ,cố gắng mãi mà không thoát ra được khỏi người Bạch Cảnh Dương Hạ Y Thần liền lấy ra trong người ba cây kim tẩm độc tính cho Bạch Cảnh Dương biết tay, nhưng chưa kịp để y ra tay Hạ Y Nguyệt liên ra tay cản.
“Bạch công tử, người không nên trêu chọc sư huynh nhà chúng ta nữa , nếu ngài không muốn mình bị trúng độc thì nên thả đại sư huynh ra trước đã”: Hạ Y Nguyệt nắm lấy cổ tay của Hạ Y Thần ngăn cản hành động của hại người của sư huynh mình, rồi nàng nhìn về phía Bạch Cảnh Dương bất lực nói.
Bạch Cảnh Dương nghe vậy liền cười cười nghĩ ( Hạ Y Thần không vô hại như vẻ ngoài của y , đúng là người càng đẹp thì càng độc), cuối cùng cũng chịu thả Hạ Y Thần ra.
“Ta tên là Hạ Y Nguyệt nhị đệ tử của Vân Chi môn, còn huynh ấy là đại sư huynh của chúng ta Hạ Y Thần , kia là tam sư đệ Hạ Y Lẫm, tứ sư đệ Hạ Y Liên, ngũ sư đệ Hạ Y Cảnh , lục sư muội Hạ Y Nhiên và thất sư đệ Hạ Y Ngọc”: Hạ Y Nguyệt chỉ từng người một nói.
Nhóm người Bạch Cảnh Dương nhìn Hạ Y Nguyệt chỉ từng người từng người một mới chợt nhận ra nhóm người Hạ Y Thần từ nam đến nữ, từ nhỏ cho tới lớn ai cũng rất xinh đẹp chỉ nhìn riêng hai vị cô nương cũng đã xinh đẹp hơn Lâm Đường Đường rồi, chẳng qua họ quá xinh đẹp không có gia tộc hoặc môn phái chống lưng để họ ra ngoài chắc chắn sẽ gặp phải nhiều kẻ có ý đồ xấu tệ nhất có thể bị bán đi làm nô lệ cho những tên biến thái có tiền.
“Vân Chi môn là môn phái nào? Sao ta lại chưa bao giờ nghe qua”: Lâm Đường Đường im lặng suốt từ nãy bây giờ mới chịu lên tiếng.
“Môn phái của chúng ta chỉ là một môn phái nhỏ, nằm ở một ngọn núi hoang, trong tông môn cũng chỉ có duy nhất bảy người bọn ta, đây cũng là lần đầu tiên bọn ta xuất sơn tiểu thư không biết cũng đúng”: Hạ Y Ngọc nói.
“A! Thì ra là vậy sao?”: Lâm Huyền Phong nói.
“Chốn giang hồ hiểm ác, các người đây là lần đầu xuất sơn khó tránh khỏi sẽ bị kẻ xấu lừa gạt hay là các vị đi cùng bọn ta đi, bọn ta sẽ chuẩn bị nơi ăn nghỉ cho các vị”: Bạch Cảnh Dương nói.
“Vậy có làm phiền các ngươi không?”: Hạ Y Nguyệt suy nghĩ một hồi lâu mới nhìn Bạch Cảnh Dương hỏi.
“Các vị đã cứu mạng Thiếu Vũ là ân nhân của bọn ta, chút chuyện nhỏ này không làm khó được chúng ta đâu”.
“Vậy , bọn ta đồng ý đa tạ Bạch huynh”: Hạ Y Thần nhìn Bạch Cảnh Dương suy nghĩ ( dù gì Trang trưởng lão cũng đang ở Thiên Long phái đi theo hắn có khi sẽ dễ dàng gặp người hơn) bèn đồng ý.
Cả nhóm người Hạ Y Nguyệt quay ra nhìn Hạ Y Thần thắc mắc ( đại sư huynh sao lại đồng ý nhanh như vậy?), nhưng cũng không lâu bọn họ đã quyết định nghe theo sự sắp xếp của Hạ Y Thần.
“Thật vậy sao?: Nghe được câu trả lời của Hạ Y Thần, làm hắn vui mừng trong lòng hắn cứ nghĩ là Hạ Y Thần sẽ từ chối hắn cơ.
“Đa tạ công tử đã giúp chúng ta”: Hạ Y Thần thành kinh đáp.
“Không có gì? Các ngươi nghỉ ngơi sớm đi mai chúng ta lên đường”
Lâm Đường Đường nghe cuộc đối thoại của bọn họ mà cả người khó chịu không thôi, ánh mắt của nàng lúc nào cũng chỉ hướng về Bạch Cảnh Dương nên đã nhìn thấy hết cảnh tượng Bạch ca ca của nàng nhìn một người khác mà không phải nàng bằng một ánh mắt dịu dàng như thế.
……………………………………………………………….
Sáng sớm hôm sau, tất cả mọi người chuẩn bị đồ đạc để lên đường, do nhóm người Hạ Y Thần không có ngựa cũng không biết cưỡi ngựa nên đành phải đi chung ngựa với nhau.
“Tại sao ta phải ngồi chung ngựa với ngươi chứ?”: Hạ Y Thần mặt mày nhăn nhó, miệng không ngừng cằng nhằn, tối qua Hạ Y Thần nghe Hạ Y Cảnh kể lại chuyện Bạch Cảnh Dương nhìn mình chằm chằm bằng ánh mắt khó tả khiến hắn nổi hết cả da gà không dám ngồi chung ngựa với tên biến thái này.
“Biết sao được! chúng ta cũng không mang đủ ngựa đành phải vậy thôi”: Bạch Cảnh Dương mặt mày hớn hở mà ôm lấy eo của Hạ Y Thần.
“Ta có thể ngồi trong xe ngựa hoặc là nhờ Lâm công tử được mà, đâu nhất thiết phải là ngươi?”.
“Không được! Thiếu Vũ chính là một tên lưu manh, nếu để ngươi ở chung một chỗ với hắn lỡ hắn bất ngờ tỉnh dậy phi lễ với ngươi thì sao?, còn Huyền Phong muốn ngồi chung ngựa với Ngũ sư đệ của ngươi, Đường Đường cũng đã chở Lục muội , thuộc hạ ta mang theo có ba người thì đã chở ba vị sư đệ còn lại của ngươi rồi”
“Ai cũng ngồi đằng sau, sao chỉ có ta ngồi đằng trước”.
“Tại ngươi yếu quá, ta sợ ngươi ngồi không vững sẽ bị té”: Bạch Cảnh Dương thản nhiên nói.
“ Sao ta cảm thấy từ khi Cảnh Dương gặp Hạ Y Thần, hắn lại lưu manh giống Thiếu Vũ vậy nhỉ?” : Lâm Huyền Phong nhìn muội mình trêu đùa nói.
“Huynh im đi, huynh đừng so sánh Bạch ca ca với cái tên xấu xa Thiếu Vũ kia”: trong lòng nàng càng ngày càng cảm thấy rất khó chịu, Bạch ca ca của nàng là một người lạnh lùng, vô tình chưa bao giờ có dáng vẻ cười đùa trêu chọc ngươi khác như bây giờ, làm nàng bây giờ thật sự cảm thấy rất bất an.
Hạ Y Thần thấy Bạch Cảnh Dương nói như vậy cảm thấy, hắn mới là tên lưu manh chính hiệu mà còn đi nói người khác, đột nhiên như nhận ra điều gì đó hắn quay lại nhìn Bạch Cảnh Dương rồi hét to.
“Ngươi nói Tư Không Thiếu Vũ là một tên lưu manh không dám để ta một mình với hắn mà ngươi lại để cho Y Nguyệt ở chung một chỗ với hắn, cái tên điên này mau thả ta xuống”.
Hạ Y Thần giẫy giụa muốn nhảy xuống ngựa, nhị sư muội còn là cô nương chưa xuất giá tên lưu manh kia bất ngờ tỉnh dậy rồi làm gì muội ấy , thì sau này muội ấy làm sao có thể gả cho người khác được nữa, chưa kịp để Hạ Y Thần làm gì Bạch Cảnh Dương đã điểm huyệt, không cho Hạ Y Thần có cơ hội xuống ngựa.
“Ngươi ngồi im cho ta”.
Hạ Y Thần trừng mắt nhìn Bạch Cảnh Dương, như muốn nói rằng ( muội muội ta mà xảy ra chuyện gì ta sẽ xé xác ngươi ra thành trăm mảnh).
…………………………………………………………………………………………………………
Lúc này trong xe ngựa, Hạ Y Nguyệt nhìn chằm chằm Thiếu Vũ làm nàng không khỏi nhớ tới chuyện tối qua.
Hôm qua sau khi gặp nhóm người Bạch Cảnh Dương, nàng đã gặp được Lâm Đường Đường người trong lòng của Tư Không Thiếu Vũ, nàng cứ nghĩ hai người bọn họ là người yêu của nhau nên đã muốn nhờ Lâm Đường Đường tháo vòng ra khỏi tay nàng, nhưng kết quả nàng chọc tức Lâm Đường Đường.
…
“Lâm Tiểu thư, có phải tên của tiểu thư là Lâm Đường Đường đúng không?”: Hạ Y Nguyệt sau khi giải vây giúp Hạ Y Thần nàng định tìm một chỗ nghỉ ngơi thì nhìn thấy Lâm Đường Đường đang ngồi ở một góc cây, nàng nhờ rằng hôi nãy Lâm Huyền Phong gọi nàng ta là Đường Đường mà người con gái trong lúc Tư Không công tử hôn mê gọi tên cũng tên là Đường Đường, lúc trước nàng cũng nghe đại sư huynh nhắc đến hai người họ thích nhau nên đoán hai người họ là người yêu của nhau liền đến bắt chuyện.
“Đúng! Ta chính là Lâm Đường Đường, cô nương tìm ta có chuyện gì?”: Lâm Đường Đường vốn đã khó chịu với sự xuất hiện của Hạ Y Thần, mà Hạ Y Nguyệt lại là muội muội của hắn ta nên nàng cũng không thích Hạ Y Nguyệt, giọng điệu cũng gay gắt hơn cũng không cho Hạ Y Nguyệt sắc mặt tốt.
Hạ Y Nguyệt không hiệu tại sao Lâm tiểu thư này có vẻ rất khó chịu với nàng, nàng chỉ đành cười trừ nhẹ giọng nói: “ Lúc chúng ta cứu được Tư Không công tử, ngài ấy còn đang trong tình trạng hôn mê không phản biệt được thật giả đã nhận nhầm ta với tiểu thư.” Vừa nói nàng vừa vén tay áo của mình lên-:“ Cho nên đã đeo cái vòng tay này cho ta, tiểu thư và ngài ấy đã là người yêu của nhau vậy chắc có cách tháo chiếc vòng này ra, ta đã cố thử mọi cách để tháo vòng ra nhưng không được ta nghĩ vật này là của tiểu thư chắc cô sẽ có cách tháo nó ra”.
“Hahaha, muội và Thiếu Vũ cuối cùng cũng đến với nhau rồi à? Ta sẽ về báo với phụ thân để chọn ngày gả muội cho Thiếu Vũ, không cần phải vất vả tổ chức tỉ võ chiếu thân vào sinh thần của muội nữa rồi.”: Lâm Huyền Phong vốn cũng ngồi gần đấy nghe nên đã nghe rõ hết tất cả mọi chuyện , hắn biết muội muội mình chỉ thích Bạch Cảnh Dương, nếu được chọn hắn cũng muốn muội muội hắn gả cho Bạch Cảnh Dương, chỉ tiếc là Cảnh Dương lại không thích muội ấy , nhưng Thiếu Vũ thì lại thật lòng thích muội ấy y cũng là một người có gia cảnh cực kì tốt rất xứng với thân phận của Dường Đường, gả muội muội cho hắn cũng không thiệt thòi cho muội ấy, nhưng y lại quá trăng hoa chỉ mong rằng Thiếu Vũ sau khi lấy muội muội mình hắn có thể sửa hết được tật xấu của bản thân mình.
Bạch Cảnh Dương cũng nghe thấy cuộc nói chuyện đấy, cười cười nói: “ Vậy tôt quá rồi muội muội tốt và huynh đệ tốt của ta sắp kết thành phu thê rồi, về ta phải chuẩn bị quà mừng sớm thôi”.
Lâm Đường Đường nghe Bạch Cảnh Dương nói vậy cảm thấy rất đau lòng, rõ ràng hắn biết nàng thích hắn mà cứ gán ghép nàng với tên xấu xa Thiếu Vũ kia, mắt nàng đỏ hoe nước mắt trào ra.
Thấy Lâm Đường Đường như vậy Hạ Y Nguyệt tưởng mình đã nói sai cái gì khiến cho Lâm Đường Đường hiểu lầm giữa mình Tư Không công tử có gì đó mờ ám nên nàng ta mới như vậy liền vội vàng giải thích.
“Lâm tiểu thư giữa ta và hắn không có quan hệ gì đâu cô đừng hiểu lầm, Lâm tiểu thư! Lâm…!”
Chưa kịp nói hết câu nàng đã bị Lâm Đường Đường mắng cho một trận: “ Ai là người yêu của hắn chứ? Ta với tến lưu manh đó không có quan hệ gì cả, hắn tặng vòng tay cho cô thì cô cứ giữ lại đi hỏi ta làm gì?.”- Vốn Lâm Đường Đường đã ghét Hạ Y Nguyệt , nhất là khi Hạ Y Nguyệt nói nàng và Thiếu Vũ là người yêu của nhau nên mới làm cho Bạch ca ca hiểu lầm nàng thích Thiếu Vũ, giờ nàng cảm thấy rất không vui khi phải nhìn mặt Hạ Y Nguyệt nói xong liền nóng giận bỏ đi.
“ Này cô có ý gì thế, nói năng cái kiểu gì vậy? nhị tỷ ta nói chuyện với cô đàng hoàng tử tế như thế mà cô còn,…”: Hạ Y Nhiên nhìn thấy sư tỷ mình bị bắt nạt liên tức giận nói Lâm Đường Đường nhưng bị Hạ Y Lẫm cản lại.
“Muội bớt nói vài cầu đi”.
“Nhưng mà…!”.
Hạ Y Lẫm không để nàng nói thêm lời nào nữa liền nhét quả tao vào miệng nàng. Hạ Y Nhiên không cam lòng mà im lặng không nói gì nữa, vì nàng cũng biết càng nói thì mọi chuyện càng tệ hơn thôi nàng không muốn gây thêm phiền phức cho nhị tỷ.
Thấy tình hình như vậy tất cả mọi người không ai giám nói gì nữa.
…
“Haizz!”: Nhớ đến tình cảnh hôm qua nàng liền thở dài, không khỏi nhìn Thiếu Vũ một cái từ trên xuống dưới, bất chợt ánh mắt của nàng nhìn vào một vật được Thiếu Vũ nắm chặt trong tay.
“Đó không phải là ngọc bội của mình sao?”: Nàng liền lục khắp người mình , thì phát hiện ngọc bội sư phụ để lại cho mình không còn trên người, nàng nhìn lại về phía tay trái của Thiếu Vũ xác nhận đây chính là ngọc bội của mình.
Ngọc bội này là do sư phụ để lại cho bọn họ mọi người một cái của đại sư huynh là một con hồ ly trắng, của nàng là một con phượng hoàng, tam sư đệ là bạch hổ, tứ sư đệ là khổng tước, ngũ sư đệ là bạch trạch, lục sư muội là thỏ và thất sư đệ là một con rồng.
Nàng thơ ra một hơi rồi nghĩ (May là phát hiện ra kịp nếu không sẽ chẳng bao giờ tìm lại được mất),Hạ Y Nguyệt liền nhẹ nhàng lại gần cầm lấy cánh tay của Thiếu Vũ, tách từng ngón tay của Thiếu Vũ ra khỏi miếng ngọc bội của nàng.
Nhưng chưa kịp để nàng lấy được ngọc bội, Thiếu Vũ hôn mê bây lâu nay đột nhiên tỉnh dậy, hắn chỉ cảm nhận được có người đang làm gì đó với tay mình liền nắm chặt tay mình lại rồi bật dậy theo bản năng tấn công về phía người trước mặt.
Hạ Y Nguyệt thấy tay của Thiếu Vũ đột nhiên nắm chặt lại liền giật mình, nàng chưa kịp phản ứng lại cổ lại một lần nữa bị bóp chặt .
“Ngươi là ai?”.