" Trước khi muội rơi vào hôn mê muội có nhớ là đã nhìn thấy gì mà khiến mình bị kích không?"
Hạ Y Nguyệt nghe vậy liền tập trung tinh thần cố nhớ lại mọi chuyện đã xảy ra trước đó, nàng nhớ rằng sau khi nghe những lời mà Tư Không Thiếu Vũ nói tự nhiên trong đầu nàng xuất hiện một đoạn ký ức mơ hồ về một người đàn ông cũng từng nói như vậy với nàng.
"Muội không nhớ rõ lắm, muội chỉ biết sau khi nghe Tư Không công tử nói với muội rằng sẽ bảo vệ muội, sau đó tự dưng trong đầu muội xuất hiện một đoạn ký ức mơ hồ về một người đàn ông cũng từng nói thế với muội".
" Kỳ lạ! Khi ta thấy Bạch Cảnh Dương cười dịu dàng với ta, ta cũng nhìn thấy hình ảnh của một người đàn ông cũng đã cười với ta như vậy": Hạ Y Thần châu mày lại trán nhăn thành một hình chữ xuyên, hắn không hiểu đây là lần đầu tiên xuống núi cũng như chưa bao giờ gặp bọn người Bạch Cảnh Dương cứ cho là lúc trước ở Hoàng Hạ thôn có gặp nhiều người đàn ông trẻ tuổi đi , nhưng hắn chắc chắn một điều khí chất của người trong ký ức của mình hoàn toàn không giống người trong thôn, thế tại sao trong đầu bọn họ cứ xuất hiện những đoạn ký ức kỳ lạ như vậy.
"Ta đã nói là chúng ta có duyên mà, ngươi bây giờ đã tin chưa?": Bạch Cảnh Dương nhìn Hạ Y Thần mà cười hì hì, sau khi nghe y nói vì nhìn thấy mình cười dịu dàng nên trong đầu xuất hiện ký ức như vậy, dù Hạ Y Thần không nói đó là ai nhưng hắn khẳng định đó chính là mình, tại vì khi nhìn thấy hắn y mới có những kỹ ức đó.
" Có duyên cái rắm! Nói xem có phải mấy người các ngươi đã làm gì bọn ta rồi đúng không": bên thái dương của Hạ Y Thần nổi nhiều gân xanh, tay hắn nắm chặt lại hiện tại hắn chỉ muốn đấm Bạch Cảnh Dương một cái, bộ tên đấy không thấy hắn đang đau đầu à từ khi gặp phải mấy tên đó hắn và sư đệ sư muội của mình gặp toàn những rắc rối không đâu.
"Bớt giận, bớt giận! thôi được rồi ta không nói nữa được chưa nào": Bạch Cảnh Dương sấn lại gần lấy tay vuốt vuốt ngực của Hạ Y Thần, trên mặt hắn không có chút biểu hiện nào mà sử dụng giọng điệu dỗ dành trẻ con để dỗ Hạ Y Thần.
Hạ Y Thần hắn muốn bùng nổ, không phải trong giang hồ đồn Bạch Cảnh Dương là một tên lạnh lùng khó gần mà, sao tên trước mặt hắn lại nhây như vậy thật sự chẳng thể tin được lời đồn mà.
" Đại sư huynh! Có lẽ là chúng ta có duyên với nhau thật, sư phụ từng nói những người mà chúng ta đã từng gặp trong đời này kiếp này đều là những người có duyên với chúng ta ở kiếp trước ":Hạ Y Nguyệt vừa nói vừa nhìn Hạ Y Thần bằng một ánh mắt an tĩnh đến lạ, ánh mắt ấy rất giống ánh mắt của sư phụ an tĩnh sâu không thấy đáy luôn có thể nhìn thấu tất cả chuyện trên thế gian này, bây giờ Nhị sư muôi dùng ánh mắt ấy nhìn hắn giống như nàng đã hiểu rõ ra mọi vấn đề gì đó có liên quan đến việc này.
"Sư tỷ! Tỷ đã biết những gì?": Hạ Y Lâm cũng nhận ra sư tỷ của mình biết gì đó liền hỏi.
" Thiên cơ bất khả lộ, chờ đến đúng thời điểm thích hợp ta sẽ nói cho mọi người nghe".
" Ta biết rồi muội cứ nghỉ ngơi đi!".
"Ta đỡ hơn rồi ta muốn ra ngoài đi dạo, Tư Không công tử ta muốn ngài dẫn ta đi dạo có được không?": Hạ Y Nguyệt quay ra nhìn Tư Không Thiếu Vũ, giọng nói mang đầy vẻ yết ớt ánh mắt rất đỗi dịu dàng.
Tư Không Thiếu Vũ thấy mỹ nhân xinh đẹp yếu ớt trước mặt mình thì như bị thôi miên, cổ họng trở lên khô khốc hắn liên nuốt một ụm nước miếng, hắn liền tới chỗ nàng đỡ nàng dậy rồi nói :" Được!".
"Đa tạ công tử!".
Nói rồi Tư Không Thiếu Vũ đỡ Hạ Y Nguyệt ra ngoài cửa trước những ánh mắt ba phần ngơ ngác bảy phần kinh bỉ.
Đám người bọn họ đâu có mù nhìn thấy biểu hiện của Tư Không Thiếu Vũ đối với Hạ Y Nguyệt chỉ cảm thấy hắn ta chính là một tên trăng hoa háo sắc.
" Tại sao nhị sư tỷ lại đi chung với tên háo sắc đó chứ? Tức chết ta rồi": Hạ Y Nhiên bực mình mặt mày phụng phịu, nàng liền lấy chân đạp vào cái ghế bên cạnh.
Không chỉ mình Hạ Y Nhiên mà ngay cả Bạch Cảnh Dương và Lâm Huyên Phong cảm thấy thật mất mặt chỉ muốn từ chối nhận huynh đệ với Tư Không Thiếu Vũ.
Hạ Y Thần thấy cách mà Hạ Y Nguyệt nhìn Tư Không Thiếu Vũ có gì đó đã thay đổi , hắn cảm nhận được rằng nhiệm vụ mà sư phụ giao cho bọn hắn làm không đơn giản chắc hẳn nó cũng có liên quan đến đám người Bạch Cảnh Dương, không chỉ vậy hắn chắc chắn rằng sư phụ từ lâu đã tính ra được hết từng đường đi nước bước của bọn họ kể cả chuyện bọn họ.
Lầm Đường Đường từ lúc mà Hạ Y Nguyệt ngất xỉu nàng ta vẫn ở đấy không rơi đi, nhìn thấy cảnh người mà lúc trước thường bám mình đuổi cũng không chịu rời đi, tự nhiên hôm nay lại quan tâm đến một cô gái khác trong lòng nàng không khỏi nhói lên một cái, nhưng rồi cảm giác ấy không tồn tại bao lâu vì nàng ta nghĩ rằng( cũng tốt thôi, tên trăng hoa đấy tốt nhất là nên đi thích người khác đi đừng ở đây làm phiền nàng với Bạch ca ca).
.....
"Tả sư! Lưu sư huynh và Phù sư tỷ hai người bọn họ đã hết bị nổi mẩn rồi ạ"
"Cái gì! bọn họ vậy mà đã giải được độc ư": Lăng Sương từ lúc đưa hai người kia về quán trọ, hắn lập tức thay quần áo rồi lấy mủ trên mặt của hai người kia mang về nghiên cứu.
Hắn mất cả một khoảng thời gian dài đọc nhiều sách y nhưng cũng không phát hiện ra đây là chất độc gì nào, triệu chứng thì như dính phải độc của cây Hải Sa nhưng lại không phải nó chất độc này chỉ khiến người ta nổi mẩn và chảy mủ, còn cây Hải Sa dính phải cũng sẽ bị nổi mẩn sau những vết mẩn sẽ bị thối rửa cuối cùng là khiến cho người chúng phải nó chịu đựng sự đau đớn cho tới khi chết, nhưng đã qua một khoảng thời gian lâu như vậy rồi mà hai người kia vẫn bình thường.
Hắn nghiên cứu một hồi chưa có kết quả thì nhận được thông báo là hai người kia đã bình phục lại như thường, hắn liền vội vã chạy đến xem.
"Phù Mộng! muội thấy sao rồi?"
"Ta đã đỡ hơn rồi".
Nàng đã khó chịu về con nhãi kia về việc nó hất trà lên người của Tả sứ rồi, mà không ngờ trong trà lại có độc hại nàng phải chịu đau đớn đến vậy lần này nàng quyết không bỏ qua cho con nhãi đó nữa, thù này mà không trả thì không phải là nàng.
Hai người đang nói chuyện với nhau, thì Lăng Sương từ ngoài đi vào khồng chờ hai người kia kịp phản ứng lại hắn đã đi tới trước mặt của Phù Uyên, đưa hai tay lên ôm lấy mặt nàng ta nhìn chằm chằm từ trái sang phải.
Phù Uyển nhìn thấy Lăng Sương ôm mặt nàng như vậy, tim đột nhiên thịch một tiếng, mặt mày đỏ rực như quả cà chua.