Niên Tuyết Kỳ buồn cười nói tiếp: "Cô ta có thể viết ra loại tranh chữ gì chứ? Vẽ lá bùa nhiều khi còn khó coi nữa đó! Nếu cô ta tài giỏi thì người nổi bật ở nhà họ Cố đâu phải là Nguyệt Sương nữa. Anh, em biết anh yêu cô ta mù quáng, nhưng cũng đừng yêu đến mức xem mọi người là kẻ đần, muốn nói sau thì nói."
Hiển nhiên là lời nói của Niên Bác Văn không làm em gái hắn tin tưởng. Thật sự nếu không phải hắn tận mắt chứng kiến Cố Tuyết viết tranh chữ thì cũng sẽ khó tin được cô còn có tài năng này. Từ khi hắn quen biết Cố Tuyết, cô ấy chưa từng thể hiện khả năng của mình ở bất kì lĩnh vực nào cả.
Đây cũng là điều Niên Bác Văn đang cảm thấy khó hiểu.
"Anh không nói đùa với em. Bức tranh chữ này thật sự do Tiểu Tuyết đã viết!" Niên Bác Văn hạ giọng quay sang nhìn bà cụ Niên: "Bà có tin lời cháu nói không?"
Đáp lại lời của Niên Bác Văn là thái độ do dự của bà cụ, bà ấy cũng như Niên Tuyết Kỳ không tin được Cố Tuyết sẽ viết ra bức tranh chữ đẹp như vậy. Mấy người họ hàng cũng xì xầm bàn tán, thoáng chốc, khu vực chủ nhà của nhà họ Niên trở nên nhốn nháo.
Bên ngoài, một chiếc xe thể thao màu cam đậu lại gần nhà chính, Cố Nguyệt Sương vui vẻ vẫy tay khi thấy người đàn ông thanh tú, ăn mặc lịch lãm bước xuống xe.
Hắn chính là Lục Trạch Thâm, con trai thứ của nhà họ Lục.
Bởi vì hôm nay có hẹn với Cố Tuyết đi xem ca kịch nên Lục Trạch Thâm ăn mặc rất chỉn tề, trang phục bình thường của hắn đều là những bộ đồ sành điệu.
"Anh Trạch Thâm, xin lỗi vì đã gọi anh đến đây."
Cố Nguyệt Sương ôm chầm lấy Lục Trạch Thâm nũng nịu.
"Em không cần xin lỗi anh, người nên nói câu này là con đàn bà kia mới đúng!"
Lục Trạch Thâm cao ngạo nói.
Hắn và Cố Nguyệt Sương yêu nhau đã bốn năm, trong đó có hai năm là qua lại với Cố Tuyết theo yêu cầu của bạn gái. Bản thân Lục Trạch Thâm không hề có cảm tình gì với Cố Tuyết, bởi vì qua lời kể của Cố Nguyệt Sương, hắn cảm thấy Cố Tuyết cao ngạo, bướng bỉnh, mắt mọc trên đỉnh đầu, luôn luôn xem thường người khác.
Không chỉ có vậy, ở nhà họ Cố, lúc nào Cố Tuyết cũng bắt nạt Cố Nguyệt Sương, những gì tốt đẹp đều dành cho cô ấy hết.
"Anh đừng trở mặt với chị ấy. Có lẽ chị ấy phát hiện chuyện của chúng ta nên mới như vậy. Bây giờ anh cứ vào đó giải thích, nói là chúng ta đã chia tay, còn cam đoan thề thốt thì chắc chắn chị ấy sẽ không giận nữa."
Cố Nguyệt Sương thút thít.
Mục đích của cô ta hiển nhiên là muốn mượn tay Lục Trạch Thâm khiến Niên Bác Văn và nhà họ Niên mất mặt, chỉ có như vậy thì Cố Tuyết mới có thể bị đuổi khỏi nhà họ Niên sớm hơn. Đến chừng đó, cô ta sẽ nhân cơ hội Niên Bác Văn đau lòng, mất đi lý trí để an ủi, chữa lành tổn thương.
"Tại sao phải phiền phức như vậy? Anh vốn không có tình cảm gì với cô ta. Dây dưa với cô ta cũng vì muốn giúp em xả giận. Nói thật, mỗi khi nhìn thấy gương mặt xấu xí đó thì anh lại buồn nôn."
Lục Trạch Thâm vừa nói vừa diễn tả.
"Chị xinh đẹp lắm mà... không xấu xí như anh nghĩ đâu..."
Cố Nguyệt Sương cố gắng bào chữa.
"Không xấu mà làm phẫu thuật thẩm mĩ à? Sương Sương, em hiền lành quá, cứ nói giúp cô ta, chẳng trách mà cứ bị cô ta ức hiếp."
Chuyện phẫu thuật thẩm mĩ cũng là do Cố Nguyệt Sương bịa đặt. Mặc dù Cố Tuyết ngu ngốc não tàn, nhưng giá trị nhan sắc hơn hẳn cô ta mấy chục con phố, vì vậy mà cô ta luôn đi nói với người khác Cố Tuyết xinh đẹp là do làm phẫu thuật thẩm mĩ mà thành, khiến cho rất nhiều người giống Lục Trạch Thâm ngộ nhận.
"Em không có... chị thương em lắm..."
Cố Nguyệt Sương lại tiếp tục tỏ ra uất ức, nghèn nghẹn: "Chị là con vợ lớn, còn em là con của kẻ thứ ba, thân phận điai vị chênh lệch khác nhau, chị đối xử tệ với em một chút cũng là chuyện bình thường, em không dám oán trách gì cả. Thậm chí ngay cả khi chị nói thích anh, em cũng cam tâm tình nguyện nhường cho chị. Hai chúng ta thường xuyên lén lút, chắc chắn chị đang bị tổn thương rất nhiều, vì từ mẹ đến con đều bị mẹ con em chen chân phá hoại."
Cố Nguyệt Sương nói xong liền bật khóc.
Nhìn những giọt nước mắt đang thi nhau rơi xuống, trái tim của Lục Trạch Thâm se thắt lại, hắn vội vã ôm Cố Nguyệt Sương an ủi dỗ dành, dịu giọng:
"Trong tình yêu, người không được yêu mới là kẻ thứ ba. Huống gì anh với em yêu nhau từ trước, cô ta nhìn thấy anh mới giành giật với em. Ngay cả khi kết hôn rồi còn không giữ phụ đạo. Loại phụ nữ lẳng lơ đó nên sớm bị trồng lồng heo thả trôi sông mới đúng. Cô ta đâu như em hiền lành, cam chịu. Sương Sương, em yên tâm, anh chắc chắn sẽ giúp em đòi lại công đạo. Vừa hay tin nhắn cô ta hẹn anh đi xem nhạc kịch vẫn còn đó, để anh xem với chứng cứ này, cô ta làm sao còn có thể hoành hành trước mặt Niên Bác Văn."
Lục Trạch Thâm đắc ý.
"... hôm nay là tiệc thọ của bà cụ Niên, anh phá rối như vậy hình như không hay lắm..."
Cố Sương Nguyệt cắn môi.
"Vừa đúng lúc để bọn họ nhìn xem cháu dâu của mình một chút. Em cứ yên tâm, mọi chuyện cứ để đó cho anh!"