Thật ra ý định lúc đầu của Niên Bác Văn là muốn giao Cố Tuyết cho quản lý nghệ sĩ có tiếng khác, tuy nhiên Cố Tuyết lại từ chôi sau đó, cô ấy tự đưa ra đề cử người quản lý cho mình, và kiên quyết muốn hợp tác với Tần Hi Nghiên.
Theo ký ức kiếp trước của Cố Tuyết, Tần Hi Nghiên cũng là một quản lý giỏi, biết sắp xếp, lựa chọn công việc cho nghệ sĩ của mình, thời gian ban đầu cô ấy không được công ty coi trọng, nhưng sau khi giúp một nghệ sĩ mới giành được bộ phim điện ảnh, Tần Hi Nghiên và nghệ sĩ mới kia một bước lên trời, trở thành người được Bạch Hiên giải trí coi trong còn hơn là Trương Ly.
Cố Tuyết thừa nhận bản thân mình có mưu tính, có ý đồ muốn thay đổi vận mệnh nên mới bám vào Tần Hi Nghiên, mà cô ấy lúc này chuẩn bị dẫn dắt nghệ sĩ mới kia nhận công việc.
Những gì không thuộc về mình dĩ nhiên là Cố Tuyết sẽ không giành lấy, cô tuyệt đối không cùng nghệ sĩ kia tranh công việc, bản thân cô chỉ muốn hưởng ké hào quang của hai người họ mà thôi.
Tần Hi Nghiên là người rất dễ chịu, ngay lần gặp đầu tiên, cô ấy đã để lại ấn tượng tốt với Cố Tuyết.
Trời trong nắng ấm, Cố Tuyết mang bữa trưa đến Niên Thị cho Niên Bác Văn, dòng xe cộ ban trưa đông đúc, quãng đường thường ngày hay đi lại kẹt cứng, không còn cách nào khác, Cố Tuyết đành nói với tài xế là mình sẽ đi bộ, vì dù sao cũng còn mấy trăm mét nữa là đã đến công ty.
“Con khốn, nếu còn không trả tiền cho tao, thì tao sẽ đem mày bán vào nhà chứa đó!”
Giọng một người đàn ông phát ra từ trong con hẻm khiến Cố Tuyết dừng lại, dưới ánh nắng mặt trời, bóng lưng cao lớn, thân hình vạm vỡ giống như đồ tể đang túm tóc một cô gái nhỏ yếu ớt. Thoáng qua khe hẹp giữa cánh tay, Cố Tuyết nhìn thấy cô gái kia chính là nghệ sĩ mới đang được Tần Hi Nghiên dẫn dắt - Triệu Thơ Thơ.
“Tôi xin ông đừng làm vậy, tôi vừa nhận được công việc mới, khi nào quay xong, nhận thù lao rôi thì tôi sẽ trả cho ông. Ông đừng hành hung tôi nữa.”
Triệu Thơ Thơ van xin khóc lóc.
“Mày định lừa tao đấy à? Câu này mày nói với tao bao nhiêu lần rồi? Có lần nào mày đưa cho tao một đồng nào không? Uổng công mày vào giới giải trí, vậy mà không bằng một góc của người ta. Bố mày năm đó không bán mày cho tao để gán nợ, đúng là đồ đần. Nếu bây giờ mày chịu theo tao làm bé, tao sẽ không tính toán món nợ kia nữa.”
Ông ta quát tháo.
“Ông Dương, tôi xin ông, tôi sẽ kiếm tiền trả cho ông mà. Nhưng dù thế nào thì tôi cũng sẽ không làm vợ bé của ông đâu!”
Triêui Thơ Thơ ấm ức.
“Mày được lựa chọn nữa à? Mày nghĩ mày có khả năng trả tiền cho tao sao? Thứ gái điếm như mày cũng ngủ qua vài thằng rồi, mày đừng tưởng mày còn trong sạch lắm.”
Người đàn ông được gọi là ông Dương vừa nắm tóc của Triệu Thơ Thơ, vừa đưa tay sờ soạn khắp người cô ta cười ha hả. Bất kể Triệu Thơ Thơ có khóc lóc thế nào, ông ta cũng không có ý định dừng lại.
Cố Tuyết đứng ngoài ngõ chứng kiến mọi chuyện, cô nhanh chóng gọi điện cho tài xế đến giúp đỡ, đồng thời cũng không quên báo cảnh sát.
“Mấy anh cảnh sát, ở bên này có người đang có ý đồ cưỡng hiếp phụ nữ, mấy anh mau đến đây xem đi!”
Cố Tuyết cố tình hét lớn khi người đàn ông kia ngày càng không biết giới hạn. Sau đó, cô bật một đoạn video có tiếng còi xe cảnh sát cố ý để ông ta nghe thấy, cùng với đó là tiếng bước chân đang chạy đến của tài xế và vệ sĩ. Người đàn ông trong con hẻm bị hù dọa, hoảng sợ bỏ của chạy lấy người, nhờ vậy mà Triệu Thơ Thơ mới thoát một kiếp nạn.
“Cô Triệu, cô sao rồi? Cô có cần đến bệnh viện không?”
Cố Tuyết đi cùng tài xế và hai vệ sĩ vào con hẻm đến gần Triệu Thơ Thơ.
Hiện tại cô ta vẫn còn đang ôm đầu hoảng loạn.
“Cô đừng sợ, ông ta chạy rồi. Tôi đã báo cảnh sát, chút nữa họ sẽ lấy lời khai của cô. Cô có gì cứ nói hết với họ.”
Cố Tuyết dịu giọng nói.
Lúc này, Triệu Thơ Thơ mới ngẩn đầu lên nhìn Cố Tuyết. Tuy rằng gương mặt cô ta bị đánh bầm dập nhưng vẫn có thể nhìn ra Triệu Thơ Thơ là cô gái có nét đẹp ngây thơ trong sáng. Chẳng trách sau khi nổi tiếng, giới truyền thông lúc nào cũng gọi cô ta lad ngọc nữ thuần khiết nhất giới giải trí.
“Cô… cảm… cảm ơn cô đã giúp tôi. Cô là…”
Triệu Thơ lắp bắp hỏi.
“Tôi tên Cố Tuyết, có cùng người quản lý với cô, mặc dù cô không biết tôi, nhưng tôi biết cô đó. Bây giờ cô có thể đứng lên được không? Tôi đưa cô đi bệnh viện, sau đó sẽ đến sở cảnh sát cho lời khai nhé?”
Cố Tuyết mềm giọng hỏi.
Vốn dĩ tinh thần của Triệu Thơ Thơ đang được thả lỏng khi nghe Cố Tuyết là đồng nghiệp với mình, tuy nhiên, lúc cô ấy nói đến bệnh viện và sở cảnh sát, Triệu Thơ Thơ đột ngột hét lớn:
“Không. Không, tôi không đến bệnh viện, cũng không đến sở cảnh sát. Tôi không bị gì hết, không ai ức hiếp tôi hết. Đừng đừng, các người đừng qua đây, đừng đánh tôi, tôi không khai gì hết. Tôi không biết gì hết. Đừng cưỡng bức tôi, tôi xin các người mà…”