“Chuyện của Cố Thị thì có liên quan gì đến cậu hai Lục mà cậu lại lớn tiếng chỉ trích Tiểu Tuyết vậy? Cô ấy là cổ đông lớn, muốn ủng hộ ai, là quyền lợi tự do của cô ấy. Cậu không thể dùng lý do “người nhà” trói buộc đạo đức, ép Tiểu Tuyết ủng hộ người vô đức vô năng như “bố vợ” của tôi được. Lợi íc trên thương trường là lớn nhất, nếu cậu hai Lục cảm thấy bất bình thì hãu bỏ vốn, mua cổ phần của Cố Thị rồi ra mặt giúp đỡ cô em vợ trà xanh đắng chát kia của tôi đi. À, mà cậu hai Lục ngoại trừ cái vỏ bên ngoài thì làm gì có nhiều tiền để làm chuyện đó!”
Niên Bác Văn lên tiếng cười nhạo.
Lần đầu tiên Cố Tuyết nhìn thấy hắn đấu khẩu với người khác nên hơi giật mình, cứ nghĩ Niên Bác Văn sẽ không để ý đến mấy con sâu mọt, nên hai lần gặp Lục Trạch Thâm cô đều tự mình ra tay xé rách mặt nạ của hai người này.
Hiện giờ nghe hắn chọc nguấy, Cố Tuyết cảm thấy vô cùng thích thú.
“Tôi bất bình thì không có quyền lên tiếng bênh vực kẻ yếu sao? Tổng giám đốc Niên, anh có quyền có thế, cũng không thể đung quyền lực của mình ép tôi không được tự do ngôn luận.”
Lục Trạch Thâm cãi lại.
“Cậu hai Lục muốn nói gì thì cứ tự nhiên, không ai ngăn cấm cậu cả. Nhưng cậu đừng đánh tráo khái niệm tự do ngôn luận với dùng ngôn từ để trói buộc đạo đức người khác. Cậu mở miệng ngậm miệng đều nói vợ tôi thế này thế nọ, rồi tôn thờ cô em vợ giả tạo kia thành nữ thần. Cậu có thấy cậu rất buồn cười không? Hai người các người yêu nhau bốn năm, trong đó có hai năm là hai người lập kế hoạch hủy hoại vợ tôi, muốn cô ấy thân bại danh liệt. Vậy mà khi hai người chất vấn vấn đề đạo đức cô ấy lại không thấy chột dạ chút nào hả?”
Niên Bác Văn cười hỏi.
Ngữ điệu nói chuyện của hắn lạnh lẽo khiến Lục Trạch Thâm không tự chủ rùng mình, vốn biết Niên Bác Văn không phải là người dễ chọc, nhưng Lục Trạch Thâm bây giờ chỉ muốn giúp Cố Nguyệt Sương có chút mặt mũi trước mặt mọi người, đồng thời phải dìm Cố Tuyết xuống đáy cho bằng được.
“Ăn có thể ăn bậy, nhưng nói thì không thể nói bậy, tổng giám đốc Niên xót vợ, tôi có thể hiểu, nhưng anh mù quáng cả tin cô ta thì tôi không thể nào lý giải được. Đúng là tôi và Sương Sương quen nhau bốn năm, nhưng sau đó chúng tôi vì vợ anh chen chân nên mới chia tay, tuy vẫn vấn vương lưu luyến, tôi và Sương Sương mỗi đêm đành gặm nhắm nổi niềm để vợ anh vui vẻ đó. Loại người không biết giữ phụ đạo như cô ta, chỉ có anh mới xem như bảo bối.”
Lục Trạch Thâm phản bác.
Nghe đến câu này, Cố Tuyết không nhịn được nữa mở miệng: “Tôi xen vào mối quan hệ giữa hai người, hay cô em gái đáng yêu kia của tôi chủ động giới thiệu anh làm quen với tôi? Đoạn video cô ta nói nhảm khiến tôi hiểu lầm chồng mình tôi vẫn còn giữ, anh có muốn xem lại lần nữa để mở mang đầu óc ngu muội của mình không? Tôi cứ tưởng sau chuyện đó anh phải khôn hơn rồi, ai ngờ anh vẫn ngu xuẩn không biết phân biệt phải trái.”
“Chị! Cái đó là hiểu lầm mà. Em không có ý nói xấu anh rể!”
Cố Nguyệt Sương hốt hoảng nói.
Đoạn video kia không thể công khai lần nữa, chỗ này là nơi công cộng, từ nãy đến giờ đã có vài người nhận ra cô ta là ai. Hình tượng ngọc nữ xây dựng bấy lâu nay không thể bị hủy hoại vì video lỡ miệng kia được.
“Sao vậy? Sợ rồi à? Tôi còn tưởng cô oai phong lẫm liệt dám đối diện với sóng gió chứ? Cố Nguyệt Sương, họa là từ miệng mà ra đó, cô năm lần bảy lượt vu khống hãm hại tôi. Nếu cô làm chuyện đó thêm lần nữa, thì tôi đảm bảo sẽ xé rách mặt nạ trà xanh giả tạo của cô trước mặt mọi người đó. Hai chúng ta có rất nhiều chuyện để nói đó!”
Cố Tuyết cười nhạt.
Nếu là lúc trước thì lời đe dọa của cô sẽ không làm Cố Nguyệt Sương sợ hãi, tuy nhiên sau mấy lần đối đầu trực diện gần đây, Cố Tuyết đều có thể phản công khiến cô ta không ít lần ê chề khổ sở.
Cho nên, hiện giờ không phải là lúc thích hợp để cô ta và Cố Tuyết trở mặt với nhau.
“Chị… em không có ý đối đầu với chị. Chị đừng như vậy với em nữa được không?”
Cố Nguyệt Sương nghèn nghẹn.
“Cô mà không cố ý thì ai cố ý? Cố Nguyệt Sương, ngoài chuyện cô đóng vai nạn nhân quá đạt ra thì cô có thể làm gì khác nữa không? Tôi ngán khi phải xem cô giả vờ tội nghiệp lắm rồi.”
“Em không có giả tội nghiệp… em chỉ là…”
“Cô để dành mấy lời giả dối này mà nói với tên ngốc họ Lục này đi. Còn bây giờ đừng ở đây cản trở vợ chồng tôi dùng bữa. Có một bữa cơm thôi mà cũng bị phá đám, nhìn thấy hai người tôi lại buồn nôn, đôi mắt cũng cần phải rửa lại!”
“Cố Tuyết, cô đừng quá đáng!”
Lục Trạch Thâm thẹn quá giận đưa tay muốn đánh Cố Tuyết, nhưng Cố Nguyệt Sương đã kịp thời ngăn hắn ta lại.
Niên Bác Văn đang ở đây, công khai tát vợ hắn sẽ khiến Lục Thị gặp nhiều rắc rối. Ả còn muốn dựa vào nhà họ Lục để có cuộc sống sung sướng hơn.
“Anh đừng đánh chị. Chị ghét em nên mới nói chuyện khó nghe, anh bỏ qua cho chị đi. Chúng ta vẫn còn chưa ăn cơm mà. Em đưa anh đi nơi khác ăn nhé?” Cố Nguyệt Sương thút thít: “Chị, em xin lỗi, sau này em sẽ không xuất hiện trước mặt chị nữa đâu. Nơi nào có chị thì không có em, kể cả các hoạt động trong ngành giải trí. Chị, em chỉ muốn chị được vui vẻ thôi, dù cho em có chịu ấm ức thế nào cũng được cả.”