• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mỗi khi Cố Nguyệt Sương xuất hiện là Cố Tuyết lại thấy phiền não, bữa cơm trưa này bắt đầu khó nuốt khi cả Lục Trạch Thâm cũng có mặt, hắn đi cùng cô em gái khác mẹ. Nghe nói sau cái hôm ở tiệc thợ, mối quan hệ giữa hai người này đã trở nên căng thẳng, nhưng không hiểu vì sao hiện giờ cả hai lại quay về bên nhau. Điều này chắc chắn là do Cố Nguyệt Sương lại dùng thủ đoạn gì đó.

Mà dù cô ta có làm gì thì cũng đâu liên quan gì đến cô, chuyện trước mắt là cô nên mặc kệ hai người họ.

“Chị, anh rể, em và anh Trạch Thâm có thể ngồi cùng bàn với hai người không?”

Cố Nguyệt Sương cười hỏi.

Trên trán cô ta có dán miếng băng cá nhân, đây là vểt thương lần trước cô ta tự tạo ra để vu khống Cố Tuyết. ngôn tình hài

“Xin lỗi, chúng ta cần có không gian riêng tư, sạch sẽ.”

Cố Tuyết chán ghét đáp.

Thật không hiểu vì sao Cố Nguyệt Sương có thể diễn vai trà xanh đến độ không chịu thoát vai như vậy. Mỗi lần nhìn thấy cô ta hay Trần Yến Nhi là Cố Tuyết lại ngán nước trà đến tận cổ.

“Chị, chúng ta là người nhà, đừng phân biệt đối xử với em nữa được không? Em biết em là người xấu, là con của vợ lẽ nên chị luôn gay gắt với em. Nhưng em cũng đâu có quyền lựa chọn xuất thân của mình đâu, em càng không có ý chia rẽ tình cảm của chị và anh rể, hay với anh Trạch Thâm.”

Cố Nguyệt Sương cười buồn nói.

Lời lẽ đầy uất ức của cô ta dễ dàng khiến mọi người đồng cảm, không giống như thường lệ sẽ khóc lóc. Lần này Cố Nguyệt Sương đang cố tỏ ra bản thân mình mạnh mẽ, ngoan cường, dù có bị ức hiếp cũng không cúi đầu khuất phục.

Dĩ nhiên loại người giả tạo này rất thành công trong việc tẩy não người khác.

“Cố Tuyết, là tôi có lỗi với cô, là tôi không quên được Sương Sương. Cô đừng vì tôi mà làm khó em ấy nữa. Lần trước cô đẩy Sương Sương ngã xem như là chúng ta không ai nợ ai được không?”

Lục Trạch Thâm đau lòng cho Cố Nguyệt Sương hạ giọng.

Hắn không dùng thái độ cao ngạo thường ngày để nói chuyện nữa, mà thay vào đó là bộ dạng của một người đau khổ khi đứng trước ngã ba tình, khó chọn lựa.

“Chị… thật ra nếu chị muốn, em vẫn có thể nhường lại anh Trạch Thâm cho chị.”

Cố Nguyệt Sương nghèn nghẹn.

“Sương Sương, em lại vậy nữa rồi, không phải em nói với anh sẽ không đề cập việc yêu đương của anh và cô ta sao? Lần nào em cũng vì cô ta mà phũ phàng với anh cả!”

Lục Trạch Thâm nhăn nhó.

“Em xin lỗi anh Trạch Thâm, chỉ là chị vẫn đang giận em vì chuyện của chúng ta. Em muốn chị ấy nguôi giận…”

Cố Nguyệt Sương cụp mắt.

“Em hiền lành nhườn nhịn đủ rồi, đừng tự chịu thiệt thòi nữa, anh và cô ta không thể đâu. Người anh yêu là em, chỉ có duy nhất em thôi.”

Lục Trạch Thâm thề thốt, khẳng định.

“Anh Thâm…”

Hai người này cứ huyên thiên anh một câu, tôi một câu, Cố Tuyết vừa uống nước vừa xem hai kẻ giả tạo này diễn hề để giải trí. Tuy nhiên Niên Bác Văn lại không có tâm tình như vậy. Hắn không thích nhìn thấy Lục Trạch Thâm, mỗi lần tên này xuất hiện là y như rằng Cố Tuyết sẽ chú ý đến sự hiện diện của hắn ta.

“Chị…”

Thấy Cố Tuyết không thèm để ý, Cố Nguyệt Sương định giở lại bài cũ, nhưng còn chưa kịp mở miệng đã bị Cố Tuyết chặn lại.

“Nói đủ chưa? Nói đủ rồi thì cút ra chỗ khác. Cô và anh ta đang khiến tôi thấy buồn nôn đó. Tôi nói nhiều lần rồi, hai người đừng tự dát vàng lên mặt mình nữa, tôi không mù, cũng không ngốc. Những gì hai người nói và làm chỉ gạt được tôi của lúc xưa thôi. Bây giờ tôi cần có không gian riêng tư với chồng mình. Sự xuất hiện của hai người vô duyên quá!”

“Chị… em muốn hòa thuận với chị nên mới…”

Cố Nguyệt Sương rưng rưng nước mắt.

“Muốn hòa thuận với tôi hay muốn tạo thị phi cho tôi? Cố Nguyệt Sương, càng đến gần đại hội cổ đông, cô càng nóng lòng muốn giảng hòa với tôi nhỉ? Tôi nói cho cô biết, tôi sẽ không thay đổi ý định sẽ ủng hộ anh họ đâu. Nhà mấy người đã làm lũng đoạn Cố Thị nhiều tiền như vậy cũng đến lúc phải nôn ra rồi.”

Cố Tuyết lạnh lẽo.

“Không phải đâu chị, bố không có…”

Cố Nguyệt Sương xua tay định giải thích.

“Ông ta không có gì? Không có ăn đủ hay không có chia chác cho mẹ con cô? Theo tôi thấy mẹ cô hẳn là cũng có phần tham nhũng, bằng không thì với người mới học xong tiểu học như bà ta thì làm sao leo lên chức vị phó tổng giám đốc được? Khi Cố Thị còn do mẹ tôi quản lý, cổ phiếu lúc nào cũng đi lên. Nhưng từ khi do bố cô tiếp quản, Cố Thị tụt dốc đến độ không còn là công ty lớn sánh ngang hàng Niên Thị.”

Cố Tuyết chế nhạo.

“… chuyện này…”

Cố Nguyệt Sương cắn môi nghĩ ngợi.

Niên Bác Văn cũng nhìn chằm chằm Cố Tuyết. Sự thay đổi của cô không chỉ dành cho hắn, mà còn có thái độ đối với nhà họ Cố. Hai đêm trước hắn tình cờ nhìn thấy Cố Tuyết thức dậy lúc nửa đêm xem tài liệu về Cố Thị mấy năm nay, ban đầu hắn cho rằng cô đang muốn giúp bố đẻ duy trì quyền lợi, nhưng giờ thì hắn mới hiểu, Cố Tuyết nhìn việc không nhìn người. Cô ấy đang muốn ủng hộ Cố Thừa Sâm nắm quyền.

Quyết định này Niên Bác Văn cũng tán thành lắm.

Mặc dù không có giao tình với Cố Thừa Sâm, nhưng cách thức làm việc của tên ấy khiến Niên Bác Văn khâm phục. Dưới sự chèn ép của “bố vợ”, Cố Thừa Sâm vẫn xây dựng được thế lực riêmg, dành được nhiều dự án lớn dù kinh phí được phê duyệt hạn hẹp… ngoài ra, một vài hợp đồng với Niên Thị hắn vẫn luôn làm tròn, làm tốt hơn những gì hợp đồng quy định.

“Cố Tuyết, Sương Sương không hề có ý muốn tạo cớ để cô ủng hộ bác trai. Cho dù em ấy có ý định đó đi chăng nữa thì cũng là điều bình thường. Con gái ruột thì phải đứng về phía bố, phía gia đình mình. Chứ ai lại giống cô chỉ biết hướng về người ngoài chứ?” Lục Trạch Thâm khinh khi: “Con người cô ích kỷ xấu xa như vậy, bao giờ mới có thể bằng với Sương Sương luôn độ lượng vị tha chứ?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK