Cố Tuyết vốn định nói cô sẽ chọn một địa điểm để đi, tuy nhiên ngay lúc này lại nhận được điện thoại của Tần Hi Nghiên, thông báo chín giờ sáng mai cô phải đến Truyền Thông Ane để tham gia vòng loại cuộc thi tìm kiếm diễn viên triển vọng.
Đây là một cuộc thi lớn được tổ chức hằng năm dưới sự tài trợ của Niên Thị và Lâm Thị.
Tần Hi Nghiên sau khi xem qua hồ sơ của Cố Tuyết đã giúp cô đăng ký tham gia, ngoài ra còn có Triệu Thơ Thơ. Có vẻ như người quản lý mới này đang muốn tạo cơ hội cho cả hai thể hiện.
Chính vì vậy, chuyện đi hưởng tuần trăng mật tạm gác qua một bên.
Sáng sớm. Cố Tuyết ăn mặc đơn giản đến điểm hẹn. Dù vẫn chưa đến thời gian ghi hình, nhưng đã có rất đông các diễn viên trẻ, tuyền mười tám giống cô háo hức tham dự, Cố Tuyết đảo mắt một vòng để tìm kiếm vị trí của Tần Hi Nghiên. Cô ấy so với cô càng đến sớm, ngồi cạnh là Triệu Thơ Thơ, vẫn bộ dạng rụt rè nhút nhát, không khác lần cô gặp cô ta trong con hẻm là bao.
“Chị Nghiên.”
Cố Tuyết lịch sự gọi.
Thực ra Tần Hi Nghiên không lớn hơn cô bao nhiêu tuổi, so với Trương Ly thì cô ấy nhỏ tuổi hơn nhiều, nhưng Cố Tuyết không muốn tạo ấn tượng xấu, để cô ấy cho rằng cô cao ngạo, kiêu căng.
“Tiểu Tuyết đến rồi à? Đến đây đến đây, em đã ăn sáng chưa? Chị có chuẩn bị thêm một phần ăn sáng cho em nè.”
Tần Hi Nghiên vừa nói, vừa đưa túi đựng bữa sáng cho Cố Tuyết.
Mặc dù đã ăn rồi nhưng cô vẫn tươi cười nhận lấy.
“Cảm ơn chị Nghiên.”
“Đừng khách sáo, chúng ta đã có duyên làm việc với nhau thì cứ xem nhau như bạn bè, người nhà nhé! À, còn chưa giới thiệu với em, đây là Thơ Thơ, cũng là nghệ sĩ do chị quản lý.”
Tần Hi Nghiên giới thiệu Triệu Thơ Thơ.
Ngay khi cô ta ngẩn đầu nhìn Cố Tuyết, đôi mắt trong veo kia bỗng chốc trở nên sợ hãi, tuy rằng ngoài mặt vẫn làm như không có biểu hiện gì, nhưng Cố Tuyết lại nhìn thấy rõ sự lo lắng, bất an hiển hiện.
Biểu hiện này của Triệu Thơ Thơ là đang sợ cô sẽ nói ra chuyện lần đó trong con hẻm à? Cô ta cảm thấy cô sẽ rảnh đến mức đi lo chuyện bao đồng hay sao?
“Xin chào, tôi là Cố Tuyết, rất vui được làm quen với cô.”
Cố Tuyết chìa tay ra mỉm cười giới thiệu.
“Xin… xin chào… tôi… tôi tên Thơ Thơ, rất… rất vui được quen biết với cô…”
Triệu Thơ Thơ nắm tay Cố Tuyết rồi buông ra thật nhanh, giống như sợ nắm thêm chút nữa sẽ bị cô ăn thịt.
Người nhút nhát thế này làm sao lại dám dấn thân vào ngành giải trí vậy nhỉ?
“Em đừng để ý, Thơ Thơ có hơi nhút nhát, bình thường cô ấy không giao tiếp với ai ngoài chị hết, mỗi khi chị sắp xếp công việc cho cô ấy, Thơ Thơ cũng sợ sệt thế này, nhưng lại hoàn thành mọi thứ rất suông sẻ.”
Tần Hi Nghiên cười nói.
“Vâng, không sao đâu ạ. Em cũng không để tâm hành động của cô ấy đâu. Mỗi người có một tính cách mà.”
Cố Tuyết nhẹ giọng đáp.
Cô quan sát Triệu Thơ Thơ hai lần, lần nào chạm mắt với cô ta, cô ta cũng rụt rè nhìn đi chỗ khác. Người như vầy… thực sự có thể lăn lộn trong giới giải trí sao?
“Em không để bụng là tốt. Chị cứ sợ em sẽ không vui khi có cùng người quản lý với người nhát gan như Thơ Thơ, bởi vì trước đó chị có nghe Trương Ly nói mấy lời về em không hay lắm.”
Tần Hi Nghiên mỉm cười.
Lúc vừa nhận được thông báo sẽ quản lý thêm Cố Tuyết, tâm trạng của cô ấy có hơi phức tạp, trong công ty có ai không biết Cố Tuyết là vợ của tổng giám đốc tập đoàn Niên Thị đâu chứ? Tính cách lại điên cuồng, không bao giờ chịu nghe theo sự sắp xếp của ai. Mỗi ngày Cố Tuyết đều đối đầu với Niên Bác Văn, một mực đòi ly hôn với hắn.
Tần Hi Nghiên chưa từng gặp qua Cố Tuyết, nên dĩ nhiên đối với mấy lời đồn đại này cô bán tin bán nghi.
“Chị ta ăn chặn tài nguyên của em thì làm sao nói tốt về em được? Những tài nguyên mà Bác Văn tranh thủ cơ hội cho em đều bị chị ta đem chia cho Cố Nguyệt Sương và Trần Yến Nhi mà. Trước khi em đổi người quản lý, chính tai chồng em đã nghe chị ta quát tháo em đó.”
Cố Tuyết buồn cười kể lại.
Trước giờ Trương Ly luôn tự cho bản thân mình thượng đẳng, cô ta cướp hết tài nguyên của cô, còn đi bêu rếu khắp nơi là cô không chịu nhận, cao ngạo khó gần. Thực tế thì cô còn chưa nhìn qua các tài nguyên do Niên Bác Văn gửi đến, mặc dù lúc đó cô chống đối hắn, không thích nhận đồ của hắn, muốn tự mình tìm chỗ đứng, nhưng Trương Ly cũng không thể vì vậy mà không nói tiếng nào, tự ý phân chia tài nguyên của cô.
“Đúng là nghe chuyện thì nên nghe từ hai phía. Dù sao bây giờ em cũng là nghệ sĩ do chị quản lý rồi, chị sẽ không để em chịu thiệt đâu.”
“Vâng, em cũng rất mong chờ vào sự hợp tác của chúng ta!”
Cố Tuyết vui vẻ nói.
Đằng xa, Trương Ly và Cố Nguyệt Sương đã nhìn thấy Cố Tuyết đang nói chuyện vui vẻ với Tần Hi Nghiên.