• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Đồ cặn bã, anh đưa tôi về đây làm gì? Chẳng phải sắp ly hôn sao? Anh không sợ tôi ở đây sẽ làm cô vợ thanh mai trúc mã họ Lâm của anh không vui à? Hay anh muốn tôi cùng cô ta hầu hạ anh? Bà đây nói cho anh biết, tôi thà đi bao trai còn hơn là cùng cô ta chung đụng đó!”

Cố Tuyết ném cái gối trên sofa trong phòng ngủ vào người Niên Bác Văn quát lớn.

Ban nãy khi vừa nghe Hà Hoài báo lại chuyện vợ mình đến quán bar làm loạn, Niên Bác Văn lặp tức gác hết các cuộc họp lại để đi tìm cô. Mấy ngày hôm nay công việc bận rộn, nên hắn không có thời gian về nhà, cộng với việc phải đi đón ông cụ Lâm về nước, ông ấy và bà cụ Niên có giao tình, nên hai hôm nay hắn phải cùng bà cụ Niên đi ăn cơm, nói chuyện với ông cụ Lâm, vì vậy mà Niên Bác Văn và Cố Tuyết đã gần một tuần không gặp nhau.

Không ngờ vừa mới cách xa chưa bao lâu, cô lại chạy đến quán bar tìm điều mới mẻ.

“Em nói linh tinh gì vậy? Gì mà ly hôn, lại còn cô vợ thanh mai trúc mã? Tiểu Tuyết, em say rồi, en mau ngủ đi. Sáng mai tỉnh táo lại rồi hãy nói chuyện.”

Niên Bác Văn ném cái gối xuống sàn, đi đến muốn đỡ Cố Tuyết lên giường nhưng cô lại né tránh hắn.

“Ngủ cái gì mà ngủ. Bà đây nói cho anh biết, tôi đang tỉnh táo lắm, tôi biết mình đang nói gì mà!” Cố Tuyết chống nạnh, hùng hổ: “Lúc trước khi bà đây muốn ly hôn, chính anh kiên quyết níu kéo, bây giờ đến lượt tôi muốn duy trì hôn nhân, thì anh lại buông tay. Vậy mà anh nói là anh yêu tôi à? Yêu tôi mà lén lút hẹn hò, ăn cơm với thanh mai trúc mã của anh hả? Mấy hôm nay anh không về nhà có phải là qua đêm ở chỗ cô ta không? Cút! Anh mau cút cho tôi! Tôi sẽ không dùng chung đàn ông với cái cô trà xanh thanh mai đó của anh đâu!”

“Tiểu Tuyết, em say quá rồi, em có biết em nói gì không? Mấy hôm nay tôi có nhiều việc phải xử lý, đến thời gian ăn cơm còn không có thì lấy đâu ra chuyện tôi hẹn hò với người khác? Hơn nữa tôi yêu em, từ trước đến giờ cũng chỉ có một mình em.”

Niên Bác Văn thở dài, hạ giọng.

“Đồ nói dối. Rõ ràng là anh đi ăn, còn họp mặt gia đình hai nhà Niên Lâm, chính mắt tôi nhìn thấy anh cười đùa với Lâm Nhã Thi, chẳng những vậy, anh còn ném bánh kem của tôi vào thùng rác. Mấy hôm nay tôi biết anh giận, muốn làm hòa với anh, vậy mà anh lại… Anh là đồ xấu xa, cặn bã.”

Cố Tuyết vừa nói vừa ném đồ đạc vào Niên Bác Văn, vừa khóc lớn.

“Tôi ném bánh kem của em khi nào? Tiểu Tuyết, em bình tĩnh lại, đi ngủ một giấc rồi sáng chúng ta nói chuyện đàng hoàng được không?”

Niên Bác Văn dỗ dành nói.

Hắn không tránh né mấy món đồ Cố Tuyết đã ném, vì vậy mà mấy món đồ đó đều đập vào người hắn, mặc dù có hơi đau, nhưng điều Niên Bác Văn quan tâm nhiều hơn là tâm trạng hỗn loạn của vợ mình.

“Không đi ngủ, không nói chuyện đàng hoàng. Bà đây cứ làm loạn, quậy phá đó thì sao? Dù sao trong mắt mấy người tôi cũng là người tệ hại mà! Đã vậy thì tôi không cần giả bộ lấy lòng mấy người nữa.”

Cố Tuyết ấm ức.

Cô không ném đồ đạc nữa, lần này lại ngồi sụp xuống đất khóc to: “Tôi cố gắng gần anh lắm rồi, anh còn muốn gì ở tôi nữa? Anh nói anh không cảm nhận được tình cảm của tôi, là anh có tự mình sũy nghĩ nhìn nhận lại chưa? Hay anh chỉ qua loa đại khái với mớ cảm xúc tiêu cực của minh? Anh sợ tôi có ý đồ khác, tôi cũng cố gắng chứng tỏ bản thân không có vấn đề mờ ám gì với anh. Vậy mà anh không tin tôi, thế thì chúng ta cứ ly hôn đi, cần gì anh phải xem tôi như con ngốc diễn trò hề mua vui cho anh vậy?”

Nói xong, tiếng khóc của Cố Tuyết lại lớn hơn.

Niên Bác Văn ngồi xuống bên cạnh, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, mỗi lời nói chỉ trích của Cố Tuyết là mỗi cây kim đâm vào tim hắn, mặc dù vẫn chưa hiểu Cố Tuyết đang hiểu lầm chuyện gì, nhưng hắn không muốn để cô tiếp tục khóc lóc bi ai nữa, Niên Bác Văn chỉ muốn nhìn thấy Cố Tuyết cười mà thôi, vì thế hắn hạ giọng: “Tôi không xem em là con hề, cũng không xem nhẹ tình cảm của em. Tiểu Tuyết ngoan, tôi sai rồi, tôi không nên nghi ngờ tình cảm của em dành cho tôi. Tôi sẽ không ly hôn, có chết tôi cũng phải là chồng em.”

“Nói dối! Anh chỉ biết nói dối thôi!”

Cố Tuyết được đà lấn lướt.

“Tôi nói thật. Em ngoan ngoãn ngủ một giấc, sau khi em tỉnh táo, chúng ta giải quyết chuyện hiểu lầm này được không? Tôi cũng nói Hà Hoài điều tra chuyện bánh kem được không? Tiểu Tuyết, tôi rất yêu em, món quà mà em tặng tôi, tôi tuyệt đối sẽ không vứt bỏ.”

Niên Bác Văn dịu giọng.

“Tôi đang rất tỉnh táo. Tôi không có say! Anh đừng cho rằng nói mấy lời này sẽ dụ được tôi đi ngủ. Tôi nói cho anh biết. Cho dù có muốn ngủ, bà đây cũng bắt anh ngủ cùng. Bà đây sẽ không để anh có cơ hội nhân lúc bà đây ngủ say đi tìm thanh mai trúc mã của mình đâu.”

Cố Tuyết giận dỗi nói.

“Tôi sẽ không đi tìm ai hết. Tiểu Tuyết ngoan, bây giờ tôi đưa em đi tắm, thay đồ, rồi ngủ một giấc, ngày mai chúng ta nói chuyện tiếp được không?”

Niên Bác Văn dỗ ngọt.

“…”

Cố Tuyết không trả lời.

Niên Bác Văn lặp lại câu hỏi hai ba lần nữa, nhưng người trong lòng vẫn im lặng. Thấy thế, hắn nhẹ nhàng đỡ cô nhích ra một chút, lúc này Niên Bác Văn mới biết Cố Tuyết đã ngủ. Có lẽ vì men rượu và khóc lóc mệt mỏi, nên vợ hắn chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay.

Không còn cách nào khác, Niên Bác Văn đành bế Cố Tuyết lên giường, sau đó giúp cô lau người, thay bộ đồ ngủ.

Xong xuôi đâu đó, hắn ngồi xuống giường, cầm điện thoại gọi cho Hà Hoài:

“Hôm nay vợ tôi nói là có mang bánh kem cho tôi. Cậu tra camera xem là ai ném bánh của vợ tôi vào sọt rác. Còn nữa, cậu cũng điều tra hành trình của vợ tôi hôm nay, xem coi cô ấy đã gặp ai, đã nghe thấy chuyện gì mà lại nghĩ tôi muốn ly hôn với cô ấy, rồi kết hôn với Lâm Nhã Thi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK