Niên Bác Văn lạnh giọng trách móc.
Lúc nãy khi quan sát Cố Tuyết đánh nhau với mấy tên vệ sĩ do Cố Nguyệt Sương sắp xếp, trái tim của Niên Bác Văn muốn nhảy ra ngoài, hắn vội vã chạy lên phòng bệnh đến tiếp ứng, cứ nghĩ Cố Tuyết sẽ chịu thiệt, nhưng sau khi đến nơi, nhìn thấy mấy tên đó nằm gục dưới đất, còn Cố Nguyệt Sương sợ hãi lùi vào góc phòng cầm dao gọt trái cây chờ đợi cơ hội ám toán.
Cũng may là cô ta vốn nhát gan nên chỉ cầm dao thế thôi, chứ hoàn toàn không có ý muốn ra tay với vợ hắn.
“Chỉ là chút chuyện vặt thôi mà! Em thừa sức đối phó với mấy người đó.”
Cố Tuyết vươn vai vui vẻ đáp.
Hồi còn nhỏ, vì Diệp Tuyết Hi không muốn cô bị bắt nạt, nên đã gửi cô đến võ quán, suốt gần ba năm học tập, mặc dù trình độ của cô không thể sánh với các cao thủ, nhưng để phòng thân tự vệ vẫn rất tốt. Dù sau khi bố mẹ ly hôn, cô không còn đến võ quán nưac, nhưng mỗi ngày cô đều tập trong phòng, xem như vừa tập thể dục giảm cân, vừa không quên đi kiến thức đã học.
Những gì mẹ cô bắt học, chưa bao giờ là vô ích.
“May cho em là bọn chúng chỉ là vệ sĩ hạng xoàn, nếu gặp vệ sĩ cấp cao thì em xong đời rồi đó! Lần sau đừng tự ý đánh nhau nữa biết chưa? Em chỉ cần tìm đường lui và chờ tôi đến là được rồi. Tôi không muốn lần tới phải nhặt xác em đâu.”
Niên Bác Văn bực dọc.
“Được rồi, được rồi, anh đừng giận, em biết rồi mà! Sẽ không có lần sau nữa đâu. Anh xem anh sắp ba mươi rồi, tức giận sẽ có nếp nhăn, sẽ mau già đi đấy. Lúc đó cùng nhau ra ngoài thì người ta lại tưởng anh là bố của em.”
Cố Tuyết cười đùa.
“Bố của em? Tôi chỉ lớn hơn em sáu tuổi thì có thể sinh em à? Hay ý em là đang chê tôi già? Muốn đi tìm trai trẻ?”
Niên Bác Văn ôm chặt Cố Tuyết lạnh nhạt.
“Muốn đi tìm trai trẻ thì em đã làm lâu rồi, còn phải chờ đến lúc này à? Ông xã, tim anh làm bằng thủy tinh à? Nói vài câu đã khiến anh vỡ vụn rồi? Không vui gì hết!”
Cố Tuyết lười biếng đáp.
Cô ngoan ngoãn tựa vào ngực Niên Bác Văn ngẫm nghĩ một số chuyện sau khi gặp mặt Cố Nguyệt Sương, tuy rằng cô ta vẫn chưa trả giá đủ, nhưng cô không muốn ép cô ta quá, bằng không sẽ phản tác dụng, không tìm được kẻ đứng sau thao túng vụ này. Có thể Cố Nguyệt Sương thật sự có thai, nhưng cái thai đó chắc gì là của Lục Trạch Thâm. Với tính cách kiêu ngạo của ả, nếu là có con với têm cặn bã đó thì đã giống trống khua chiên, làm rình rang để bước chân vào nhà họ Lục rồi.
Huống gì cô ta đâu chỉ có một người bạn trai là tên đó, trước kia chính mắt cô đã thấy nhiều lần cô ta còn hẹn hò với vài người khác. Nhưng đó chỉ là tìm cảm giác mới lạ thôi, còn đối tượng cô ta nhắm đến vẫn là Lục Trạch Thâm.
“Sao rồi? Nói em vài câu đã giận rồi à? Rốt cuộc chúng ta ai mới có trái tim thủy tinh vậy?”
Niên Bác Văn hạ giọng hỏi.
“Ai thèm giận anh chứ! Em đang nghĩ về cái thai của Cố Nguyệt Sương thôi.”
Cố Tuyết giận dỗi đáp.
“Em đang đoán cô ta mang thai với người khác, rồi muốn dùng cái thai đó khiến em chịu tội, và lấy lòng thương hại của Lục Trạch Thâm phải không?”
“Đúng đó, đúng là chỉ có anh mới hiểu em. Ông xã, anh nói xem, tiếp theo chúng ta sẽ tham gia tiếp vở kịch nào đây? Chuyện của Cố Nguyệt Sương em chưa muốn xử lý sớm đâu. Em muốn thả cho cô một con đường sống, để cô ta còn dẫn em đi tìm kẻ chủ mưu nữa.”
“Bây giờ nhà họ Cố của cô ta đã không còn đứng vững, chỉ cần tôi hay mẹ em ra tay là Cố Hải và Cao Phương chắc chắn vào tù, còn về phần cô ta, những năm nay làm cũng không ít việc xấu, tuy không thể để cô ta chịu chung số phận với bố mẹ, nhưng cũng đủ khiến cô ta không dám ở lại đây, không dám ở đất nước này, phải đi đến nơi nào đó hẻo lánh.”
Niên Bác Văn mở máy tính, click vào mộ tập tin cho Cố Tuyết xem, trong đó là toàn bộ chứng cứ còn thiếu trong vụ biễn thủ công quỹ, và hành vi của Cố Nguyệt Sương mấy năm nay. Bất kể là đoạn tài liệu nào lọt ra ngoài cũng khiến cô ta trả giá đắt.
Để có được những thứ này không thể không kể đến công lao của Hà Hoài, hắn tốn nhiều công sức, thức trắng ba ngày liềm mới thu thập, tổng hợp lại tài liệu, rồi đưa cho Niên Bác Văn.
Trong quãng thời gian thu thập tin tức này, Hà Hoài cũng phát hiện có nhân vật thần bí tiếp cận Cố Nguyệt Sương nhiều lần, nhưng người này ngụy trang rất kỹ, hoàn toàn không biết được đối phương là ai.
Tất nhiên đó không phải là Lâm Nhã Thi hay người nào đó trong số kẻ thù của Cố Tuyết.
“Ngày tàn của Cố Nguyệt Sương đến gần rồi, chỉ cần cô ta làm thêm một chuyện nữa, em sẽ để cô ta nhận hậu quả này. Điều kiện tiên quyết vẫn là cô ta phải cho em manh mối về kẻ chủ mưu.”
“Tôi nghĩ với tính cách của cô ta thì chắc chắn sẽ không để em yên ổn mấy ngày này đâu. Không kéo em xuống nước thì sao có thể có người bồi táng chung được. Nhưng cô ta cũng ngây thơ quá rồi, cũng không xem người cô ta đối phó là vợ của ai.”
“Đúng đúng, cô ta đúng là ngu ngốc mới động vào người có kim chủ lớn là anh. Ônh xã à, lần trước em có nói muốn đi hưởng tuần trăng mật, anh sắp xếp chuyện này ngay đi, kết thúc mọi chuyện là chúng ta sẽ đi liền, em không muốn phí thêm thời gian nữa.”
“Được, em muốn là được!”