Không chỉ vậy, ngay lúc Niên Bác Văn sắp nổi gió, Cố Tuyết mang theo đĩa bánh ngọt đi đến bên cạnh hắn ngọt giọng:
"Chồng ơi, món bánh hoa sen trà xanh này ngon lắm, em mới ăn thử rồi, vừa ngọt vừa thơm chứ không phải vừa cay vừa đắng."
Câu nói này của Cố Tuyết khiến Niên Tuyết Kỳ lẫn Cố Nguyệt Sương trợn mắt, rõ ràng ngụ ý của cô ấy là ám chỉ hai người bọn họ đang ganh ghét, cố tình gây chia rẽ tình cảm của Niên Bác Văn. Đặc biệt là Cố Nguyệt Sương, cô ta hoàn toàn không thể nào tin được Cố Tuyết sẽ không để ý đến việc đi gặp Lục Trạch Thâm. Rõ ràng là hai hôm trước Cố Tuyết còn cùng tên họ Lục đó thề non hẹn biển.
"Thật sự rất ngon à?"
Niên Bác Văn vẫn lạnh giọng, tuy nhiên, Cố Tuyết hoàn toàn nghe ra được âm thanh vui mừng, nhẹ nhõm từ trong ngữ điệu của hắn.
"Đúng vậy, ngon lắm. Anh ăn thử xem."
Cố Tuyết mỉm cười đáp.
Hành động thân mật của hai vợ chồng bỗng chốc biến thành trung tâm của sự chú ý. Phải biết rằng mối quan hệ giữa Cố Tuyết và Niên Bác Văn luôn luôn căng thẳng, thậm chí Cố Tuyết còn nhiều lần làm Niên Bác Văn bẻ mặt ở chốn đông người. Ai cũng nói hôn nhân của họ sẽ sớm lụi tàn, tan rã.
Ấy vậy mà cả hai đã ở bên nhau được hai năm, quãng thời gian này không dài cũng không ngắn.
Kinh ngạc nhất là người nhà họ Niên, ông Niên, bà Niên và bà cụ trố mắt kinh hãi. Trước nay người luôn ghét đồ ngọt là Niên Bác Văn lại ăn hết đĩa bánh do Cố Tuyết đút, cũng như những người khác, họ cũng nghĩ hôn nhân của cả hai chỉ là sự hợp tác qua lại của Cố Thị và Niên Thị mà thôi.
Ấn tượng Cố Tuyết để lại cho mấy người họ cũng rất tệ, nếu không nể mặt Niên Bác Văn, e là cô đã bị nhà họ Niên đuổi đi từ lâu.
Cảnh tượng ân ái của hai người rất nhanh đã được Cố Nguyệt Sương quay lại gửi cho Lục Trạch Thâm.
"Chồng ơi, anh có ăn nữa không?"
Cố Tuyết ngọt ngào hỏi.
"Ừ..."
Niên Bác Văn đáp.
"Vậy anh đợi em một chút nhé!"
Cố Tuyết vui vẻ nhảy chân sáo đến bàn tiệc để đồ ngọt, Cố Nguyệt Sương cũng nhân cơ hội này đi đến nói chuyện với cô, mục đích của cô ta chắc chắn là muốn làm chuyện xấu.
"Chị định diễn kịch để lấy lòng Niên Bác Văn phải không? Cảnh chị và anh ta ân ái ban nãy, em đã gửi cho anh Trạch Thâm rồi. Anh ấy giận lắm, chị có muốn tự mình giải thích với anh ấy về việc này không?"
Cố Nguyệt Sương lải nhải.
"Tôi cùng chồng mình ân ái tình cảm cũng phải giải thích với người ngoài à? Cô Cố, có phải mẹ cô làm kẻ thứ ba phá hoại gia đình người khác quen rồi, nên cô cũng muốn tiếp tay kẻ khác quậy nát gia đình của tôi không? Cô mở miệng ngậm miệng đều muốn kéo tôi và cái người họ Lục nào đó cột chặt quan hệ, cô cho rằng tôi sẽ ngu ngốc để cô lợi dụng nữa hả?"
Cố Tuyết lạnh lùng đáp lại.
Trước thái độ lạnh nhạt của chị gái khác mẹ, Cố Nguyệt Sương dường như không tin được những gì bản thân vừa nghe thấy. Bình thường Cố Tuyết mê mệt Lục Trạch Thâm đến độ quên mất bản thân mình là ai, vậy mà bây giờ lại nói hắn là kẻ thứ ba pha hoại gia đình người khác.
Không chỉ vậy, Cố Tuyết còn nói cả mẹ của ả là người không biết liêm sỉ.
"Chị... chị đang nói gì vậy? Em... em đang quan tâm chị mà..."
Cố Nguyệt Sương thút thít.
Cô ta đang gọi điện cho Lục Trạch Thâm, tuyệt đối không thể để Cố Tuyết nói nhăng nói cuội.
"Quan tâm tôi mà lại đem hôn nhân của tôi gán vào kẻ thứ ba? Cô có quan tâm tôi thật không vậy? Hay cô muốn nhân cơ hội này để chồng tôi nghe thấy tôi thừa nhận có quan hệ với người họ Lục nào đó hả? Con của kẻ thứ ba suy cho cùng cũng chỉ có thể chơi với kẻ thứ ba, hình như đầu cô lúc nào cũng chỉ có thể chứa mấy suy nghĩ rác rưởi nhỉ? Lúc trước tôi ngu xuẩn mới tin cô, cũng tin tên họ Lục đó thích tôi. Nhưng hắn thích ai, yêu ai thì không cần tôi nói cô cũng biết mà, bây giờ tinh thần của tôi tỉnh táo rồi, hai người các người đừng hòng tiếp tục lừa gạt được tôi lần nữa."
Cố Tuyết nghiêm giọng đáp
"Không có mà chị... anh Trạch Thâm thích chị thật mà, em cũng lo cho chị nên mới..."
Cố Nguyệt Sương cãi bướng.
"Thích tôi? Thật lòng lo cho tôi? Cố Nguyệt Sương, cô nói chuyện nghe thâm tình ghê đó."
Cố Tuyết cười nhạo.
"Em nói thật mà chị... anh Trạch Thâm yêu chị lắm, có phải chị có hiểu lầm gì với anh ấy không?"
Cố Nguyệt Sương cố chấp hỏi.
"Tôi không có hiểu lầm gì với anh ta cả. Màn kịch của hai người hạ màn được rồi, đừng tốn công diễn xuất trước mặt tôi nữa."
"Chị... em không có diễn, em nói thật mà..."
Cố Nguyệt Sương nỉ non hạ giọng.
Đối với thái độ hiện giờ của Cố Tuyết, nếu cứ tiếp tục để cô ấy không thừa nhận quan hệ với Lục Trạch Thâm thì những dự tính sau đó của ả và tên ấy sẽ không thể thực hiện. Cố Tuyết có trong tay ba mươi phần trăm cổ phần của Cố Thị, cũng là cổ đông lớn nhất trong tập đoàn, ngay cả ông Cố đang nắm quyền cũng phải e dè mấy phần lợi hại.
Mục đích của Cố Nguyệt Sương khi gán ghép Cố Tuyết với Lục Trạch Thâm không ngoài việc muốn cô ấy cam tâm tình nguyện sang tên cổ phần, có như vậy thì địa vị của cô ta ở nhà họ Cố mới đứng vững.
Trên hết những chuyện đó là phải làm vợ của Niên Bác Văn, ở thành phố S này, hay rộng hơn là ở nước A, có ai lại không muốn được gả vào nhà họ Niên hưởng thụ cuộc sống vinh hoa phú quý? Lúc Niên Bác Văn đến nhà họ Cố đề nghị liên hôn, Cố Nguyệt Sương đã nghĩ cô ta sẽ là người được hắn nhìn trúng. Ai biết được Niên Bác Văn lại khăng khăng muốn kết hôn cùng Cố Tuyết, dù mẹ của cô ra đã bày ra nhiều âm mưu ngăn cản.
"Nói thật? Cô nói dối thành thói quen rồi à? Cố Nguyệt Sương, tôi không phải là đứa ngốc, trong lòng cô nghĩ gì đừng nghĩ là tôi không biết nhé. Phải chảy chung dòng máy với loại người như cô, tôi cảm thấy rất bẩn thỉu."