“Bác Văn, anh có thể lặp lại lần nữa lời anh vừa nói không?”
Cố Tuyết nghiêm giọng hỏi.
“Tôi nói, tôi đã ăn trưa cùng Thi Thi, đồ ăn vừa bị em mang vứt là đồ thừa tôi mang về cho em ăn đỡ tiếc đó! Em không thấy vui à? Dù có đi ăn với người khác nhưng tôi vẫn nhớ đến em. Em có thấy tôi yêu em không, Cố Tuyết?”
Niên Bác Văn thản nhiên lặp lại.
Lời này lại khiến Cố Tuyết chau mày, cô quan sát kỹ người đang đứng trước mặt, đột nhiên, cảm giác xa lạ lại ập đến, cô nhìn hắn chằm chằm như thể đây là người nào đó chứ không phải chồng cô.
“Thấy chưa Cố Tuyết, tôi đã nói mà cô không tin tôi. Đã vậy còn ném đồ ăn Bác Văn mang về cho cô nữa. Cô làm anh ấy đau lòng lắm đó biết không?”
Lâm Nhã Thi cười cợt.
Giọng điệu đắc ý của cô ta rất đáng ghét, Cố Tuyết rất muốn cho Lâm Nhã Thi một bạt tai, nhưng trước khi xác định mọi chuyện thực hư thế nào, cô tuyệt đối không thể đánh người bậy bạ.
“Bác Văn, bình thường anh sẽ không cho em ăn đồ thừa, càng không dùng bữa trưa với người khác.”
Cố Tuyết phớt lờ thái độ của Lâm Nhã Thi, chất vấn Niên Bác Văn.
“Lâu lâu thay đổi một chút cũng có sao. Làm quên một thứ thì phải chán chứ? Đi ăn với người khác tạo cảm giác mới mẻ lắm đó, ăn cũng ngon miệng hơn. Em cũng nên thử đi. À, mà lúc trước không phải em cũng thường đi ăn với Lục Trạch Thâm à? Khi đó tôi cũng đâu có nói gì em. Sao bây giờ em lắm lời thế?”
Niên Bác Văn tỏ ý không vui đáp.
Chuyện ngu xuẩn lúc trước là vết thương trong lòng Cố Tuyết, mặc dù Niên Bác Văn luôn nói không để tâm, nhưng thì ra hắn vẫn luôn để chuyện đó trong lòng. Bây giờ khi mọi chuyện đang đi dần vào quỹ đạo, thì đến lượt hắn trả đũa cô sao?
Cố Tuyết càng nghĩ, càng không thể nào tìm ra câu trả lời thõa đáng.
“Đó đã là chuyện cũ rồi!”
Cố Tuyết lạnh nhạt nói.
“Chuyện cũ thì cũng là chuyện đã xảy ra. Em đi ăn với người khác được, thì tôi cũng được quyền đi ăn với Thi Thi. Cố Tuyết, bản thân em từng làm chuyện có lỗi, em nên biết điều mà bao dung một chút!”
Niên Bác Văn cao ngạo.
“Bao dung chuyện gì? Bao dung anh và cô ta đi ăn cùng nhau ấy hả?”
Cố Tuyết khoanh tay cười hỏi.
“Đúng vậy, không chỉ có chuyện này, lúc trước em và Lục Trạch Thâm thế nào thì bây giờ tôi và Thi Thi cũng như vậy. Cố Tuyết, em từ từ tận hưởng lại cảm giác ngày xưa của tôi đi!” Niên Bác Văn cười khẩy, hắn cầm hộp cơm thẳng tay ném vào sọt rác: “Tôi đã ăn no rồi, mấy thứ rác rưởi này tôi không ăn nổi nữa. Bắt đầu từ ngày mai đừng đem cơn cho tôi nữa. Nhìn thấy là buồn nôn!”
Lần này, Cố Tuyết hoàn toàn sốc trước lời nói của Niên Bác Văn, thật sự cô không thể nào tin được đây lại là lời thốt ra từ miệng của hắn.
“Nghe chưa Cố Tuyết! Thời thế bây giờ xoay chuyển rồi, cô không còn là người quan trọng với Bác Văn nữa đâu. Biết điều một chút thì đừng nhảy nhót lung tung trước mặt anh ấy nữa, bằng không thì đến vị trí mợ hai nhà họ Niên cô cũng không thể giữ được đâu.”
Lâm Nhã Thi đắc ý.
“Vậy sao? Hình như cô đang rất đắc ý vì được chồng tôi đối xử tốt với mình à? Cô mau đem chuyện này ra ngoài khoe khoang đi, để mọi người chung vui với cô nữa. Mà có khi sau khi nghe xong hoi lại mắng cô là đồ vô liêm sỉ, dan díu mập mờ với người thì lại chết. Đến lúc đó coi chừng sự nghiệp của cô cũng đi tong đó nha. Có mười Niên Bác Văn cũng không thể nào gánh vác cho cô nổi.”
Cố Tuyết cười cợt đáp.
Trái với những gì Lâm Nhã Thi đã nghĩ, cô ta cho rằng tình huống trước mặt sẽ khiến cô không có tâm trạng đấu khẩu. Nhưng mà dù đang bị sốc, nhưng Cố Tuyết vẫn vô cùng tỉnh táo để đối đáp lại với Lâm Nhã Thi.
Dù đang thắng thế, tuy nhiên Cố Tuyết lại nhắc cô ta nhớ Niên Bác Văn đã kêt hôn, cô ta có mừng rỡ khi hắn tốt với mình đến mức nào, cũng không thể làm thay đổi sự thật là cô ta sẽ bị xem là người thứ ba xấu xí.
“Cố Tuyết, đừng hù dọa Thi Thi. Giữa chúng tôi chẳng có gì cả, làm sao mà cô ấy lại có thể bị mắng là vô liêm sỉ?”
Niên Bác Văn bênh vực.
“Vậy trước kia em và Lục Trạch Thâm không có gì vẫn bị mắng là lăn loàn, đê tiện đó thôi. Tại sao em bị mắng, còn cô ta thì không chứ? Bác Văn, anh có muốn cá cược xem khi cô ta nói với mọi người được anh đối xử thâm tình, khiến cô ta vui mừng cảm động… thì có bị mắng không? Nếu không ai mắng thì em để hai người tự do qua lại. Nếu bị mắng thì anh phải cắt đứt liên hệ với cô ta được chứ?”
Cố Tuyết mỉm cười dịu giọng.
Cả Niên Bác Văn lẫn Lâm Nhã Thi sau khi nghe lời đề nghị này đều im lặng, bởi cả hai người đều biết nếu cá cược, họ sẽ không bao giờ có cửa để thắng Cố Tuyết.
Mối quan hệ mập mờ luôn là thứ bị người ta chửi rủa nhiều nhất, trước kia Cố Tuyết đã trãi qua rồi, nên nếu Niên Bác Văn muốn, cô cũng không ngăn cản làm chi.
“Cố Tuyết, em đừng nói chuyện hồ đồ, vô nghĩa nữa. Tôi và Thi Thi chỉ đi ăn với nhau một bữa cơm thì có gì to tát lắm đâu, mà em lại nói chuyện khó nghe, rồi đòi cá cược vậy? Em không biết cho tôi chút mặt mũi à? Em không sợ tôi sẽ ly hôn với em sao?”
Niên Bác Văn cao giọng, nghênh ngang hỏi.
“Ồ, ly hôn sao? Vậy thì anh cứ làm cho em xem nào! Em chờ đơn ly hôn của anh đấy!”