Cố Nguyệt Sương nhìn sắc mặt tái nhợt, bộ dạng thất thần của Trương Ly ngồi ngây ngốc ở sofa thì kinh hãi. Suốt quãng thời gian đi theo cô ta, Cố Nguyệt Sương chưa bao giờ trông thấy Trương Ly bết bát như thế này cả. Ấn tượng mà Trương Ly để lại cho người khác lúc nào cũng là điệu bộ cao quý, thượng đẳng.
“Nguyệt Sương, làm sao đây? Em mau cứu chị với!”
Trương Ly như vớ được công rơm cứu mạng nắm chặt lấy tay Cố Nguyệt Sương khóc lóc.
Ban nãy khi biết đối phương nghe máy là Niên Bác Văn, Trương Ly đã hoảng sợ đến mức muốn đột quỵ, cô ta không hề nghĩ rằng Cố Tuyết sẽ để người khác nghe giùm điện thoại. Bao nhiêu lời nói không tốt cô ta đã nói ra hết, sớm muộn gì Niên Bác Văn cũng sẽ tính sổ với cô ta.
Thật ra Trương Ly không hề nghĩ Niên Bác Văn có thể ra mặt thay cho Cố Tuyết. Hai năm nay mặc dù tài nguyên của cô ấy dồi dàu, tuy nhiên chưa bao giờ chủ của cô ta lại ra mặt giải quyết bất cứ thị phi nào, khiến cô ta luôn lầm tưởng tầm quan trọng của Cố Tuyết đối với Niên Bác Văn.
“Chị bình tĩnh lại trước đã, nói em nghe xem đã xảy ra chuyện gì rồi!”
Cố Nguyệt Sương chau mày hạ giọng.
Vài ngày trước vì chứng minh mình bị oan với Lục Trạch Thâm, nên cô ta đã tự cắt tay diễn cảnh tự sát, mặc dù phải nằm viện hai ngày, nhưng cuối cùng cô ta đã có lại sự tín nhiệm của hắn ta. Bây giờ cổ tay vẫn còn chưa lành hẳn, lại bị Trương Ly nắm lấy.
“Vừa nãy… vừa nãy chị gọi điện cho Cố Tuyết muốn dọa cô ta một chút, ai ngờ tổng giám đốc Niên lại nghe máy…” Trương Ly run rẩy: “Tuy rằng anh ta chưa nói gì cả, nhưng chị có linh cảm bản thân sắp nguy rồi, em là em vợ của anh ta. Em có thể ra mặt nói chuyện giùm chị được không?”
Nói xong, cô ta ôm mặt khóc lớn.
Sự nghiệp quản lý của Trương Ly được xây dựng suốt mười mấy năm trời, mặc dù bình thường cô ta hốn hách kiêu ngạo, nhưng không thể không phủ nhận cô ta có tài dẫn dắt, sắp xếp tài nguyên cho nghệ sĩ của mình, nhiều người nổi tiếng dù không còn hợp tác nữa, nhưng vẫn mang ơn Trương Ly nhiều lắm.
Nay, vì vài câu nói xúc phạm Cố Tuyết đánh bay sự nghiệp, dĩ nhiên là cô ta không cam tâm chút nào.
“Chị Ly, sao chị lại có thể hồ đồ vậy chứ? Chị cũng biết chị Tuyết có anh rể chống lưng, dù chị có bất mãn chuyện gì cũng không nên nói nặng lời với chị ấy chứ? Chị xem, ngay cả em là em ruột mà chị Tuyết vui thì chị chị em em, buồn thì không ngại đem em ra làm bao cát vả mặt. Ấy vậy mà anh rể lại luôn bênh vực chị ấy, điển hình là cái hôm tiệc thọ của bà cụ Niên, em bị chị Tuyết hại thê thảm luôn đó!”
Cố Nguyệt Sương giả vờ hốt hoảng sợ hãi đáp.
Thật ra cô ta còn đang muốn tìm cơ hội kéo Trương Ly vào cuộc để trả đũa Cố Tuyết, ai ngờ bản thân Cố Tuyết lại tự mình mở đường cho việc báo thù của cô ta. Xem ra ông trời cũng chướng mắt hành vi của Cố Tuyết lắm.
“… sao có thể như vậy… vậy… vậy bây giờ chị phải làm sao? Chị không thể bị tổng giám đốc Niên sa thải được!”
Trương Ly ôm mặt khóc lớn.
“Trước tiên là chị nên chủ động xin lỗi chị Tuyết, bất kể đúng sai thế nào, chị cũng phải để anh rể thấy chị biết hối lỗi. Với tính cách của chị Tuyết chắc chắn sẽ không đồng ý bỏ qua, lúc đó vừa khéo có thể để anh rể thấy thực ra chị mới là người bị hại.” Cố Nguyệt Sương thấp giọng: “Chị có hiểu ý của em không?”
“Hiểu. Chị làm sao lại không hiểu ý em chứ? Nhưng liệu làm vậy có tác dụng không?”
Trương Ly dè dặt.
“Chị công khai xin lỗi đã biểu hiện được chị ăn năn hối hận, thì sao lại không có tác dụng cơ chứ? Anh rể là người hiểu chuyện, không phải cái kiểu thấy sắc thì quên hết đúng sai phải trái đâu.”
Cố Nguyệt Sương khích lệ.
Có Trương Ly làm bàn đạp, các âm mưu dự tính kế tiếp của cô ta và Lục Trạch Thâm mơi có thể tiếp tục thực hiện. Bằng mọi giá, cô ta phải kéo Cố Tuyết xuống nước, ép buộc cô ấy phải ly hôn. Một khi đã không còn chỗ dựa thì Cố Tuyết giống như con chuột qua đường mặc người chém giết.
“…”
Trương Ly đắn đo suy nghĩ.
“Chị Ly, chị phải tin em chứ!”
Cố Nguyệt Sương tiếp tục châm ngòi: “Lẽ nào chị lại muốn mình bị hủy hoại chỉ vì một lúc lỡ miệng sao? Bên cạnh chị ngoài em còn có nhiều ảnh đế ảnh hậu, nếu như tổng giám đốc Niên không bỏ qua, thì bọn họ cũng sẽ giúp chị đấu tranh phản kháng!”
Nghe nhắc đến chuyện này, vẻ mặt của Trương Ly không còn u ám nữa. Trong ngành giải trí liệu có ai có mỗi quan hệ tốt với nhiều ảnh đế, ảnh hậu giống cô ta đâu. Chỉ cần cô ta hắt hơi một cái cũng đã có một đống người hỏi thăm rồi. Niên Bác Văn lợi hại đến mấy cũng không thể đối đầu với các ảnh đế, ảnh hậu của Bạch Hiên giải trí.
Nghĩ vậy, gánh nặng trong lòng Trương Ly giống như được trút bỏ.
“Cảm ơn em Nguyệt Sương, chị sẽ làm theo lời em nói!”