Cố Tuyết cầm ly nước ấm mỉm cười.
Giống như dự đoán, Niên Bác Văn giả đã tìm cách giết cô, bằng việc dàn dựng thành một tai nạn, cũng may là Cố Tuyết có chuẩn bị trước nên mới không sao. Lúc Cố Thừa Sâm xuất hiện truy đuổi hung thủ, kẻ kia lại lái xe đâm vào rào chắn, tử vong. Mặc dù tên đó không để lại quá nhiều manh mối, nhưng vẫn đủ để Cố Thừa Sâm lần theo đó tìm ra dấu vết.
Ngày tàn của Niên Bác Văn giả đang đến gần, đồng thời Cố Tuyết cũng lo cho Niên Bác Văn thật đang bị giam cầm ở đâu đó.
“Em liều quá đấy Tiểu Tuyết, đã biết một khi em lật bài ngửa với tên giả mạo đó, hân sẽ không để em yên, vậy mà lúc ở công ty lại khiêu khích hắn trước mặt nhiều người như vậy.”
Cố Thừa Sâm trách móc.
“Biết sao được, nhìn thấy tên đó mang bộ mặt của chồng em đi gây chuyện khắp nơi, em chỉ muốn nhào đến xé rách cái mặt nạ đó thôi. Bây giờ điều em lo nhất không phải tính mạng của em, mà là chồng em đang ở đâu. Có an toàn không thôi.”
Cố Tuyết cụp mắt nói.
“Mẹ nghĩ con rể vẫn an toàn, nếu như con rể chết, thì người đứng sau kẻ giả mạo đó đã lộ diện rồi. Bởi vì con rể còn sống, vẫn còn vướn bận nhiều thứ nữa. Ví dụ như con và nhà họ Niên.”
Diệp Tuyết Hy suy nghĩ.
“Anh cũng nghĩ giống thím, họ sắp đặt người giả là muốn biết những chuyện mà chồng em vẫn đang giấu giếm, khi nào biết rồi sẽ giết chồng em theo kiểu “tai nạn”. Đây là cách làm thường thấy mà.”
Cố Thừa Sâm đồng tình.
“Bác Văn thì có bí mật gì chứ? Thật ra con có thể đoán ra người thật, người giả. Nhưng con không thể đoán được động cơ sau lưng. Còn rất nhiều chuyện con không hiểu nổi.” Cố Tuyết trầm tư, như nhớ ra gì đó, cô lại hỏi Diệp Tuyết Hy: “Đúng rồi mẹ, chuyện con nhờ mẹ điều tra thế nào rồi? Chị Nghiên Hi…”
“… chuyện đó, đợi chút, mẹ lấy tài liệu cho con xem!”
Diệp Tuyết Hy đứng lên, đi về phía bàn làm việc, mở ngăn tủ lấy ra một tập hồ sơ.
Theo lời ủy thác của Cố Tuyết, bà đã dùng toàn bộ nhân lực của mình ở nước ngoài để điêu tra về Tần Nghiên Hi. Thật ra cô ta không sinh ra ở nước Y như đã ghi trong hồ sơ, mà quê hương của cô ta là ở đây. Tần Nghiên Hi theo họ mẹ, còn cha…
Xem tới đây, hai mắt Cố Tuyết mở to kinh hãi, những dòng tin tức tiếp theo càng khiến Cố Tuyết khiếp đảm hơn.
Đặc biệt là dòng cuối…
“Mẹ, mẹ có điều tra nhầm người không vậy? Sao chị Nghiên Hi lại…”
Cố Tuyết run rẩy hỏi.
“Haiz, ban đầu mẹ cũng có phản ứng giống con, nhưng mẹ đã xác nhận nhiều lần, hoàn toàn không có nhầm lẫn gì ở đây cả!”
Diệp Tuyết Hy thở dài xoa đầu con gái trấn an.
Cố Thừa Sâm cũng nhìn qua một chút, hắn chưa từng gặp Tần Nghiên Hi, nên không có ấn tượng gì cả, tuy nhiên, thông tin về cô ta đúng là khiến hắn mở mang tầm mắt.
“Chị ấy và Hà Hoài đang yêu nhau mà, không thể nào như vậy được…”
Nói đến đây, đột nhiên Cố Tuyết lại nhớ đến Hà Hoài đang mất tích, Tần Nghiên Hi nói không liên lạc được với hắn từ sau khi tham dự tiệc cưới của một người bạn. Mà trùng hợp là đó cũng là hôm Hà Hoài xác nhận Niên Bác Văn hiện giờ là giả.
Nếu nói hai chuyện này không liên quan gì với nhau thì ai tin được?
“Anh nghĩ trợ lý của chồng em mất tích cũng có liên quan đến cô ta. Em xem, anh vừa nhận được đoạn camera giám sát bị xóa được khôi phục lại nè. Rõ ràng là sau khi trợ lý của chồng em vào nhà vệ sinh thì không thấy ra nữa, mà Tần Nghiên Hi cũng không đến tham dự tiệc cưới nào cả.”
Cố Tuyết run run cầm lấy điện thoại của Cố Thừa Sâm xem xét, quả thực như anh họ cô đã nói, Hà Hoài mất tích sau khi vào nhà vệ sinh công cộng mà Tần Nghiên Hi đã chỉ, sau đó hình như có ai đó đi theo hắn ta, cuối cùng là rất lâu không thấy bất kỳ ai quay lại.
“Tiểu Tuyết, mẹ biết con đang bị sốc, nhưng sự thật vẫn là sự thật. Con không thể nào chối bỏ nó được đâu.”
Diệp Tuyết Hy khuyên nhủ
Mặc dù biết con gái đang khó chấp nhận sự thật, nhưng bà không muốn lừa gạt con gái mình một chút nào cả. Ai cũng phải trải qua sóng gió mới trưởng thành, Cố Tuyết cũng phải can đảm đối đầu với sóng gió lần này mới được.
“… con biết… nhưng mà con…”
Cố Tuyết ngã người ra sofa lấp lửng.
“Không sao, em không chấp nhận được cũng là bình thường thôi. Ai ở trong trường hợp của em cũng vậy cả. Anh và thím sẽ không ép em chấp nhận ngay bây giờ, miễn là đến ngày tham dự tiệc của Niên Thị, em ổn định tinh thần để chiến đấu với Tần Nghiên Hi và Niên Bác Văn giả là được.”
Cố Thừa Sâm khích lệ.
Cố Tuyết không nói gì. Thật ra là cô không dám khẳng định bản thân mình có thể bình tĩnh đến ngày quan trọng đó hay không. Những chuyện xấu cứ liên tục ập đến khiến cô không thể nào chịu nổi.
Nhất là tin tức về Niên Bác Văn, nếu như bây giờ có thể nằm trong lòng hắn thì hay biết mấy.
Diệp Tuyết Hi còn định nói thêm vài lời nữa, nhưng ngay lúc này, tiếng chuông cửa bên ngoài dồn dập vang lên, khiến bà vội vàng mở cửa.
“Sao lại…?”