Niên Bác Văn chau mày hỏi.
“Hai người cùng nhau lớn lên mà không phải là thanh mai trúc mã à? Chẳng lẽ quan hệ giữa anh và cô ấy không tốt sao? Ngay đến em gái anh cũng nói khi anh và thanh mai trúc mã của mình gặp nhau, thì luôn không thích bị ai làm phiền mà? Vừa rồi em gọi cho anh nhiều cuộc gọi, anh cũng có bắt máy đâu?”
Cố Tuyết nghẹn giọng chất vấn.
Đôi mắt xinh đẹp của cô bây giờ đã ươn ướt, Cố Tuyết cố gắng kiềm chế cảm xúc để không biến bản thân thành kẻ mít ướt, khóc nhè. Hơn nữa lúc trước cô quá đáng với Niên Bác Văn, giờ thấy hắn ưu ái người khác thì cô cũng không có quyền ghanh tỵ.
“Em bình tĩnh đã. Tôi không bắt máy của em lúc nào? Còn nữa, từ bao giờ mà việc tôi gặp cô Lâm lại được xem là cuộc gặp không được làm phiền vậy?”
Niên Bác Văn vừa dỗ dành Cố Tuyết, vừa nhìn Hà Hoài khó hiểu.
Câu hỏi này của hắn làm tim của Lâm Nhã Thi đập mạnh một cái, đồng thời cũng làm nhóm thư ký bàn tán sôi nổi hơn.
“Trước giờ mọi người trong công ty đều tự quy định quy tắc đó!” Hà Hoài cẩn thận giải thích: “Mặc dù tôi cũng không biết là lúc nào, nhưng mỗi khi tổng giám đốc gặp cô Lâm thì từ lễ tân đến thư ký đều không cho ai gặp anh. Cũng vì vậy mà có nhiều cuộc hẹn đột nhiên bị hủy.”
“Còn có chuyện này à?” Lông mày của Niên Bác Văn càng nhíu lại sâu hơn: “Điều tra cho tôi lời đồn này là từ miệng của ai. Tra ra được thì lập tức sa thải. Còn nữa, lặp tức đính chính tin đồn, tôi và cô Lâm chỉ là bạn, không có chuyện tôi dành ưu đãi riêng cho cô Lâm.”
“Vâng! Tôi sẽ đi làm ngay!”
Hà Hoài nói xong vội đi làm việc.
Lúc này Cố Tuyết đã để ý thấy chủ tớ Lâm Nhã Thi sắc mặt đã nhợt nhạt, nếu nói chuyện này không liên quan đến cô ta thì ai tin chứ?
“Bác Văn, còn chuyện điện thoại thì sao?”
Cố Tuyết không buông tha vấn đề này gặng hỏi.
Vừa nói xong, Lâm Nhã Thi liền mở miệng: “Xin lỗi Bác Văn, lúc tôi đến tìm cậu thì thấy điện thoại trên bàn cứ đổ chuông liên tục, tôi hơi tò mò là ai gọi nên đã cầm xem rồi ấn nhầm im lặng…”
Lời giải thích của Lâm Nhã Thi toàn mùi giả tạo, có đánh chết Cố Tuyêt cũng không tin cô ta lỡ tay tắt chuông, rồi lại quên mất chồng cô có điện thoại gọi đến.
Rất rõ ràng là Lâm Nhã Thi cố ý không muốn Niên Bác Văn biết cô đến Niên Thị, nếu không phải có Hà Hoài đưa cô lên, e là bây giờ cô vẫn còn ở đại sảnh chờ mòn mỏi.
“Ồ, thì ra cô Lâm biết nghĩ cho chồng tôi quá nhỉ? Ngay đến điện thoại của anh ấy cũng tắt máy hộ để tránh làm phiền đến cuộc gặp của hai người. Hành động và ý nghĩ này của cô Lâm nếu ai không biết còn tưởng cô là vợ của chồng tôi đó!”
Cố Tuyết mỉa mai.
“Đừng nói vớ vẩn. Vợ tôi là ai em còn không biết sao?”
Niên Bác Văn gõ nhẹ lên trán Cố Tuyết nói.
“Biết, nhưng với người khác thì rõ ràng cô Lâm mới là vợ anh mà.”
Cố Tuyết giận lẫy đáp.
“Bớt nghĩ linh tinh. Hà Hoài đã đi đính chính tin tức rồi. Vợ tôi chỉ có em thôi, mãi mãi không bao giờ thay đổi!”
Niên Bác Văn nghiêm túc nắm tay Cố Tuyết.
Lời nói của hắn khiến Lâm Nhã Thi cảm thấy buồn bực trong lòng, rõ ràng cô ta và hắn biết nhau từ nhỏ, hai nhà cũng hay nói đùa rằng sau này sẽ cho cả hai kết hôn với nhau. Mặc dù bên ngoài Lâm Nhã Thi luôn phản bác lời đùa giỡn nhưng trong lòng cô ta từ lâu đã xem chuyện này là thật rồi. Cô ta cố gắng tìm chỗ đứng vững chắc trong giới giải trí cũng là vì muốn có thể sánh vai với Niên Bác Văn.
Ấy vậy mà hai năm trước lại xuất hiện một Cố Tuyết.
Tuy rằng hai năm qua hôn nhân giữa Niên Bác Văn và Cố Tuyết luôn bất hòa, nhưng từ đầu đến cuối hắn chưa từng có ý định ly hôn. Nhiều lúc Lâm Nhã Thi không hiểu Niên Bác Văn nghĩ gì mà lại bao che cho Cố Tuyết hết lần này đến lần khác.
“Xin lỗi cô Cố, lẽ ra tôi không nên khiến cô hiểu lầm. Cô sẽ không giận tôi chứ?”
Lâm Nhã Thi ôn hòa, tươi cười hỏi.
“Không sao đâu, cô cũng đâu có cố ý tắt chuông điện thoại, tôi sẽ không chấp nhất với cô đâu!” Gương mặt tươi cười của Cố Tuyết bỗng nhiên biến mất: “Cô đang hy vọng tôi vô tri ngu ngốc nói vậy phải không?”
“Tôi không có… cô Cố đừng hiểu lầm…”
Lâm Nhã Thi cười gượng.
“Có hay không thì trong lòng cô rõ nhất. Cô Lâm, cô với Bác Văn là bạn thì nên giữ đúng cương vị của mình, đừng đèo bồng ảo tưởng rồi tự cho mình là quan trọng nhất đối với Bác Văn. Mà đừng nói bởi vì cô là bạn nên được phép đụng vào điện thoại của chồng tôi, bởi vì điện thoại là vật dụng cá nhân, chưa có sự đồng ý của chủ nhân lại tùy tiện đụng đến thì không khác gì kẻ cắp cả. À, còn chuyện này nữa, tôi đã gả cho Bác Văn, tức là tôi không mang họ Cố nữa, hy vọng lần sau cô Lâm chú ý cách xưng hô của mình nhé!”
Cố Tuyết cười lạnh nói.
Vốn nghe nói cô hai nhà họ Cố là kẻ đần, không biết suy nghĩ, nhưng qua lời nói sắc bén vừa rồi, Lâm Nhã Thi đang cảm thấy mặt mình bị vả đau rát khó chịu. Từ nhỏ đến lớn chưa từng có ai nói nặng lời, hay dạy bảo cô ta, thế mà hôm nay lại bị Cố Tuyết giáo huấn một trận.
Dựa vào đâu Cố Tuyết lại hiên ngang lên mặt dạy đời cô ta chứ? Còn không phải là dựa vào Niên Bác Văn sao? Nếu không có hắn làm chỗ dựa, liệu Cố Tuyết có dám hống hách ngang tàng nữa không?
Hai bàn tay của Lâm Nhã Thi nắm chặt gấu áo, ngoài mặt cô ta vẫn mỉm cười, nhưng thực chất là muốn tát Cố Tuyết.
“Cô nghĩ mình là ai mà dám lên mặt với chị Thi? Chị Thi đã nói không cố ý tắt chuông điện thoại của tổng giám đốc Niên rồi mà? Sao cô còn cố gắng buộc tội chị ấy vậy?”